Cưng Chiều Em Nhất

Chương 14

Edit: Thanh Hưng

Đoàn thể bảy người ngồi vây quanh ở trong nhà Thẩm Gia ăn lẩu, đều là người quen, cũng không cần khách khí, giành viên thịt, giành tôm, ai cũng không nhường ai, cãi nhau ầm ĩ đặc biệt náo nhiệt. Cuối cùng ăn xong toát ra một thân mồ hôi, đang uống nước, Đào Bân hỏi: "Giờ cũng sắp bảy giờ, chúng ta tiếp tục ở đây chờ tin tức của Đại Bạch Dương hay là giải tán trước?"

Trình Hạo nói thế nào cũng được, Tần Lạc Lạc cũng bày tỏ đều được, Đồng Dao nhìn bọn họ, nhỏ giọng bày tỏ: "Tôi tùy ý." Từ Trạch nói đợi chút đi, Thẩm Gia không cần lên tiếng, nơi này chính là nhà cậu ta, Hề Hi nhìn một vòng, giơ tay nói: "Một lát nữa Hạng Việt sẽ tới đón tôi, cái đó, mỗi ngày tám giờ tối anh tôi cũng sẽ gọi điện thoại bàn trong nhà để kiểm tra." Bày tỏ không phải cô không thích sống chung, thật sự là thân bất do kỷ.

Đối với Hề Duy cường thế, mấy lqd người Thẩm Gia vẫn tương đối rõ ràng, Tần Lạc Lạc an ủi vỗ vỗ vai của cô: "Ngoan, vậy cô đi về trước đi, chờ đến lúc có tin tức của Dương Dương tôi sẽ thông báo cho cô."

Ước định với mấy người bạn nhỏ chín giờ sáng mai tập họp ở cửa viện dưỡng lão, Hề Hi cầm túi rời đi trước, hiện tại trời đã tối rồi, Thẩm Gia đưa cô xuống lầu.

Lúc đi đến cửa chung cư, Thẩm Gia nhắc đến Hạ Y: "Cô bớt thời gian đi thăm cậu ta một chút, thân thích nhà bọn họ cũng không phải là ngày ngày túc trực ở nơi đó, nếu rảnh rỗi hãy gửi cho cậu ta tấm ảnh chụp gì đó, tôi thấy cậu ta nằm trên giường cũng sắp nhàm chán đến chết rồi!"

Hề Hi vừa gật đầu nói biết rồi, vừa nhỏ tiếng hỏi: "Anh ta có giận tôi không?" Dù sao từ khi Hạ Y nằm viện đến bây giờ, cô mới chỉ đi thăm có một lần, những người bạn nhỏ khác ít nhất đều đi thăm ba, bốn lần rồi.

Trên mặt anh tuấn của Thẩm Gia hiện nét cười, giống như đối đãi em gái vỗ vỗ đầu của cô, mang theo một chút cưng chiều nói: "Cô đừng đoán mò, tôi cảm thấy bình thường cậu ta và cô quan hệ tốt nhất, nếu cô quan tâm cậu ta nhiều hơn, cậu ta khẳng định vui mừng."

Hề Hi nhíu nhíu lỗ mũi: "Tôi ngày ngày gửi tin nhắn bù đắp cho anh ta, còn không phải quan tâm anh ta à!" Lại nói chắc như đinh đóng cột: "Ai bảo chị anh ta nhìn tôi không vừa mắt, mỗi lần gặp tôi cũng âm trầm, lỗ mũi không phải lỗ mũi mắt không phải mắt, thật giống như tôi thiếu tiền nhà bọn họ vậy, tôi cũng không muốn bị người ta coi thường, sao phải tự đi tìm mất mặt!"

Về phần tại sao Hạ Nhiễm lại nhìn Hề Hi không vừa mắt, cậu ta mơ hồ biết một chút nguyên nhân trong đó, chẳng qu cũng vẫn là tự mình suy đoán, nói ra chính là tiếng xấu. Đừng thấy bình thường Thẩm Gia ăn mặc loè loẹt cảm giác rất tùy tiện, thật ra thì con người cậu ta rất by Thanh Hưng cẩn thận, miệng mồm rất nghiêm chỉnh, vì để tránh phiền toái không cần thiết, ấy là loại người tình nguyện để lời nát ở trong bụng cũng sẽ không nói ra. Cho nên lúc này cũng chỉ là qua loa lấy lệ nói: "Vậy cô nhân lúc chị gái của cậu ta không có ở đó thì đi thăm, tôi nghe nói gần đây nhà họ Hạ phải bận rộn cái hạng mục gì đó, đoán chừng Hạ Nhiễm cũng không có bao nhiêu thời gian đi bệnh viện đâu."

Đừng thấy bọn họ đều không đóng quân tại công ty, nhưng tin tức vẫn tương đối linh thông. Hề Hi suy nghĩ một chút nói: "Trước đây giống như tôi đã nghe ạnh trai nói qua, nhà họ Hạ và Hoa Tin náo loạn không vui, vị Vệ tiên sinh kia lừa nhà họ Hạ thảm rồi."

Vệ tiên sinh Vệ Gấm Huyên là một nhân vật truyền kỳ ở Vũ Lăng, chuyện tình của anh ta được rất nhiều người say sưa nhắc tới. Không đề cập tới thân thế chỉ nói đến thành tựu của anh ta. Đầu tiên là một tay sáng lập tập đoàn Bác Lãng, trong vòng mười năm ngắn ngủn giành được vị trí số một ở Vũ Lăng, sau đó lại tự tay phá hủy Bác Lãng, tiếp theo lấy thế như chẻ tre sáng lập Hoa Tin, lúc mọi người không kịp phản ứng đã Đông Sơn tái khởi, thành công nhảy liền ba cấp, riêng về điểm này, cũng làm người ta không dám khinh thường. Không người nào nguyện ý làm địch thủ với người sâu không lường được như vậy, nhưng kì lạ là nhà họ Hạ không tin quỷ quái, đạp phải đinh sắt, cũng chỉ có thể tự mình ăn quả đắng.

Chuyện như vậy Thẩm Gia biết còn nhiều hơn một chút, chỉ là bởi vì quan hệ với Hạ Y, cho nên bình thường bọn họ sẽ không chủ động đi nói cái này. Ngược lại lại không có gì không thể nói với Hề Hi: "Lúc ấy muốn gây khó dễ cho Hoa Tin là bác cả của Hạ Y, nhà họ Hạ bị chút tổn thất, Hạ lão lập tức giao hạng mục mới lần này cho cha của Hạ Y phụ trách, Hạ Nhiễm là người của chi thứ hai nên chắc chắn phải tham dự. Không chỉ chị ta, ngay cả anh trai Hạ Y vốn là phụ trách hạng mục nước ngoài cũng tạm ngừng, đặc biệt bị gọi về nước làm chuyện này."

Hôm nay Hề Hi mới biết những thứ này, không khỏi có chút hả hê: "Vậy bác cả của Hạ Y chắc phải tức chết."

Thẩm Gia cười: "Nhà họ Hạ là gia tộc lớn, từ dân quốc đến bây giờ, hơn một trăm năm, cây lớn rễ sâu, rắc rối phức tạp, người tranh giành tự nhiên sẽ không ít, chỉ là vậy cũng là chuyện trong nội bộ bọn họ, không liên quan đến chúng ta."

"Thật ra thì ở trong mắt đại đa lqd số người nhà họ Hạ, như nhà chúng ta đoán chừng cũng coi là nhà giàu mới nổi chứ?" Cho nên Hạ Nhiễm mới nhìn cô không vừa mắt?

Thẩm Gia nhún vai: "Vậy theo tiêu chuẩn này, người có tiền trong chín thành ở Trung Quốc đều là nhà giàu mới nổi rồi."

Hề Hi: "...... (; một _ một)"

Tháng ba trời tối vẫn tương đối sớm, đèn đường đã sáng. Xa xa đã thấy chiếc Lamborghini phong cách kia của Hạng Việt. Thẩm Gia cũng nhìn thấy, ngừng chân, dịu dàng nói: "Tôi không tiễn nữa, sáng sớm ngày mai có cần tôi đi đón cô hay không?"

Hề Hi nói không cần: "Tôi nhờ tài xế lái xe đưa tôi đi!"

***

Hạng Việt nhìn gấu nhỏ ngồi vào ghế trước, ý bảo: "Nịt chặt dây an toàn." Hề Hi “Oh” một tiếng, ngoan ngoãn đeo dây nịt an toàn, chờ xe chạy đi, cô nhìn anh hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

"Còn chưa có," anh nói, "Mới vừa rồi mẹ anh gọi điện thoại cho anh, nói thím Trần làm Phật nhảy tường*, thịt viên, tôm xay, hỏi em có đi ăn hay không."

*Phật nhày tường: một loại xúp vi cá trong ẩm thực Phúc Kiến (anh chị em muốn biết cụ thể thì tra google nhé ^_^)

"Tất nhiên phải đi rồi!" Hề Hi một chút do dự không có, Hạng Việt cười: "Không sợ anh em kiểm tra hả?" Cô hừ hừ: "Anh em đối với mẹ Cát vẫn là rất yên tâm, đợi lát nữa bảo mẹ Cát gọi điện thoại cho anh ấy." Hạng Việt liếc mắt nhìn bụng của cô: "Còn có thể ăn nữa?" Cô khoác duy nhất tại lê quý đôn lác vô sỉ: "Ăn lẩu cũng chỉ đỡ đói, lập tức tiêu hóa xong."

Chờ đến nhà họ Hạng, không cần Hề Hi nói gì, Cát Phương Hoa đã dùng điện thoại bàn gọi điện thoại cho Hề Duy. Hề Duy vẫn tương đối hiểu rõ Cát Phương Hoa rất yêu thương em gái, lo lắng anh ta bị lừa gạt, còn cố ý bảo em gái nghe điện thoại.

Hề Hi nhận lấy ống nói kêu ca, ở bên đầu điện thoại kia Hề Duy nói: "Cơm nước xong về sớm một chút, nếu như không muốn trở về thì tối nay cứ ở lại nhà họ Hạng, mới vừa rồi anh đã nói với bác gái rồi."

"Oh, em về nhà." Đến nhà người khác ăn cơm còn có thể, ở thì không được, Hề Hi rất không thích ở nơi không phải là địa bàn của mình, như vậy cô sẽ không được tự nhiên, lại còn không có cảm giác an toàn, cho dù là nhà mẹ Cát coi cô như con gái ruột mà thương yêu cũng vậy.

Hề Duy biết thói quen của em gái cũng không miễn cưỡng, Hề Hi hỏi anh ta: "Anh, anh đã mua vé máy bay chưa?"

Đầu kia yên lặng chốc lát, Hề Hi có dự cảm xấu, quả nhiên, nghe được anh trai nói: "Anh chưa trở về được, nhanh nhất cũng phải tới thứ sáu tuần sau."

"Sao lại như vậy!" Cô có chút mất hứng: "Ngày hôm trước không phải nói cuối tuần này trở về sao?"

"Tạm thời xảy ra chút vấn đề," anh ta nói, "Anh tận lực về sớm, em ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai đi viện dưỡng lão anh bảo Phùng Tranh đi cùng em, đưa xong đồ thì trở về," lại nhắc nhở, "Đừng quên chép sách, chờ anh trở về thì kiểm tra." Đây là cho em gái dây cung thật chặt, tránh cô chạy loạn. Đứa bé không có ở trước mặt, luôn làm cho người ta không yên lòng.

Hề Hi bĩu môi, ấm ức cúp điện thoại, Hạng Việt thay quần áo xong, nhìn khuôn mặt mất hứng của cô, hỏi tại sao, gấu nhỏ bắt đầu tố cáo: "Anh em đoán chừng phải tuần sau mới có thể trở về, anh ấy còn thúc giục em chép sách!"

Cô không đề cập tới thật đúng là anh đã quên chuyện này, cười hỏi: "Vậy em phải chép bao nhiêu?" Về phần Hề Duy lúc nào thì đi công tác về nước ngược lại anh không để ý chút nào.

Hề Hi cảm thấy người này đang cười trên nổi đau của người khác, trừng mắt nhìn anh, không để ý đến anh, đứng lên chạy tới phòng bếp tìm mẹ Cát cầu xin an ủi, để lại Hạng Việt ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách dở khóc dở cười.

Chờ cơm nước xong xuôi, Cát Phương Hoa muốn giữ Hề Hi ở lại, Hề Hi nói: "Mẹ quên rồi sao, con quen giường, đổi chỗ không ngủ được!" Hạng Việt lại biết không phải cô quen giường, cô là quen người, nếu lqd như Hề Duy ở chỗ này cùng với cô, đoán chừng gấu nhỏ cũng không thể nào không vui đâu. Mẹ anh đoán chừng cũng biết chuyện này, không lật tẩy, cũng không ép ở, bảo chị Trần bọc rất nhiều đồ ăn ngon cho Hề Hi mang về ăn, còn dặn dò nói: "Môt mình ở nhà đừng nấu nướng gì, những thứ này dùng lò vi sóng hâm nóng lên là được, ăn hết mẹ lại bảo Hạng Việt mang cho con."

Sau khi Hạng Việt và Hề Hi ra cửa, Cát Phương Hoa than thở, nói với chị Trần đứng ở một bên: "Đứa nhỏ này thật đáng thương, đừng thấy trên mặt là cả ngày vui vẻ, thật ra thì trong lòng rất đau khổ." Người đáng thương trên đời nghìn nghìn vạn vạn, đáng thương xui xẻo hơn Hề Hi có quá nhiều người, chỉ là người có thân sơ xa gần, Cát Phương Hoa chính là đau lòng đứa nhỏ giấy đáng thương Hề Hi này.

***

Hạng Việt đỗ xe ở lầu dưới, đẩy cửa xuống xe, Hề Hi nói: "Em tự đi lên là được rồi." Hạng Việt khóa xe, kiên trì đưa cô lên. Cô gái trẻ tuổi sống một mình luôn làm cho người ta không yên lòng, hơn nữa đã trễ thế này, tuy nói biện pháp an ninh của nhà trọ này rất tốt, nhưng cũng không thể khinh thường.

Hai người đi thang máy lên lầu, đến tầng 12, mới đi ra khỏi thang máy, Hề Hi nhìn thấy trên mặt đất trước by Thanh Hưng cửa phòng mình thế nhưng để một cái hộp được gói rất đẹp, dùng dây lụa màu đỏ cột thành cái nơ con bướm thật to. Cái hộp lớn như vậy, yên lặng đặt ở trên đất, có chút cảm giác quỷ dị.

Nơi này thang máy tới mỗi tầng đều có mật mã riêng biệt, cửa chỗ lối đi an toàn cũng là khóa mật mã, người bình thường không có mật mã hoàn toàn không có khả năng tới được tầng này chứ đừng nói là người đưa thư cái gì, hoàn toàn không thể nào!

Hạng Việt nhíu lông mày kéo cô ra, Hề Hi níu tay áo của anh lại, não bộ trong nháy mắt hoạt động: "Bên trong không phải là xác động vật nhỏ chứ?"

"Sao em không đoán là bom?" Anh còn có tâm tình trêu chọc cô. Hề Hi nghiêm túc suy nghĩ một chút, làm như có thật nói: "Nhân phẩm của em vẫn còn chưa tới mức gặp phải thứ đó chứ?" Chủ yếu là cô vẫn có chút lòng tin đối với trị an nước nhà, bom, thuốc nổ cái đồ vật này cũng chỉ có trong phim ảnh mới có thể tùy ý thấy được, cô chỉ là lương dân, không thể nào tiếp xúc với những thứ này!

Hạng Việt ý bảo cô đứng ở chỗ này đừng di chuyển, anh đi qua nhìn một chút, Hề Hi kéo lấy anh: "Anh đừng kích động, em gọi điện thoại cho bảo vệ, có người không tiếng động để cái hộp ở trước cửa nhà bon em, đây là chuyện gì thế! Thang máy khóa mật mã là trưng bày sao?"

"Không cần, anh xem trước một chút là cái gì." Anh lo lắng trong hộp có cái đồ gì không tốt, từ từ cẩn thận, ít nhất phải tự mình làm rõ ràng bên trong là cái gì trước mới nói những thứ khác.

Hạng Việt đi tới, quỳ gối, khom lưng, đôi tay cẩn thận mở nắp hộp, từ từ, một chút xíu nhấc lên.

Hề Hi bị loại không khí này làm khẩn trương không nhịn được, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chờ rốt lqd cuộc mở nắp hộp ra, cô còn chưa kịp nhìn, đã bị động tác mạnh mẽ đứng thẳng người của Hạng Việt làm sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh xoay người kéo vào trong ngực, đồng thời mắt cũng bị bịt kín. Cũng không cho cô cơ hội phản kháng, trực tiếp nhấn mở thang máy, nhét người vào.

Đợi cửa thang máy khép lại bắt đầu đi xuống, Hạng Việt mới thả mở tay bịt ở trên ánh mắt của cô, Hề Hi bị anh dọa sợ, tâm nhảy loạn bùm bùm, mặt có chút trắng hỏi: "Là cái gì thế?"