Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 58: Không có sở thích bị người khác ngắm.

Lưu Ly thấy Lâm Quân bước ra như thấy cứu tỉnh của mình: “Anh Quân!”

Cô ta không ngồi bệt dưới đất nữa mà nhào về phía Lâm Quân, thậm chí cô ta còn cố tình lảo đảo mấy bước, giả vờ như mình đã bị bắt nạt dữ dội lắm vậy. Thật ra thì Lê Nhật Linh chỉ muốn hù dọa cô ta thôi chứ chưa từng đụng tới cọng lông nào của cô ta.

Lâm Quân mới tắm xong chỉ mặc một chiếc áo tắm, nước trên tóc anh còn đang chảy xuống.

Thêm gương mặt đẹp trai của anh nữa, đúng là cảnh tượng cực kỳ mê người.

Nhưng Lê Nhật Linh không rảnh thưởng thức vẻ đẹp của anh, cô hơi xấu hổ như một đứa trẻ mới làm chuyện xấu bị người lớn bắt gặp, tuy rằng cô cũng chưa làm chuyện xấu xong.

Lưu Ly mềm mại dán lên người Lâm Quân như không còn xương sống nữa vậy: “Quân, em sợ, người đàn bà điên đó muốn đánh em.”

Lê Nhật Linh nhìn nắm đấm giữa không trung của mình, cô yên lặng buông tay, cô chỉ muốn dọa cô ta để tranh thủ chút thời gian và danh dự thôi.

Lâm Quân hờ hững liếc nhìn Lê Nhật Linh, anh không đầy Lưu Ly ra cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Thấy cô không phủ nhận, Lưu Ly lại tỏ vẻ đáng thương hơn nữa. Cả người cô dính sát vào lòng Lâm Quân, áp tay lên lồng ngực anh, khổ sở nói: “Cô ta muốn ép em đi, em không muốn đi nên cô ta định đánh em.

Lông mày Lâm Quân giật giật, trong đáy mắt hiện lên một tia giễu cợt: “Cô không giải thích gì sao?”

Lê Nhật Linh đúng là biết nhẫn nhịn thật, đứng đó nghe Lưu Ly tố cáo nãy giờ nhưng không hề xen vào nói câu nào.

Cuối cùng cũng không nhịn được tháo mặt nạ hiền lành xuống rồi, ghen à?

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Không.

Huống chỉ trong tình huống bây giờ, cô giải thích còn không bằng đừng nói gì.

Dù sao thì Lâm Quân vẫn luôn thiên vị Lưu Ly.

Trong buổi tiệc của nhà họ Cung, Lưu Ly đối xử với cô như vậy nhưng Lâm Quân lại làm ngơ còn trách ngược lại cô.

Bây giờ chính mắt anh thấy cô vung nắm đấm với Lưu Ly, cô còn giải thích gì nữa?

Càng nói càng sai thêm mà thôi.

“Quân, anh thấy không, cô ta còn thừa nhận luôn đó. Người phụ nữ này ác độc như thế, nhất định anh không được nhẹ dạ với cô ta. Năm đó cô ta gả cho anh chỉ vì thân phận của anh thôi, anh đừng bị cô ta gạt thêm lần nữa.”

Dường như Lâm Quân không nghe Lưu Ly nói, anh nhướn mày nhìn thằng vào ánh mắt cô: “Thật sự không giải thích gì sao?”

Lê Nhật Linh bị ánh mắt của anh dọa Sợ, tìm hãng một nhịp: “Thật ra thì cũng có đó.” Cô hơi mím môi, hạ thấp giọng: “Cô ta làm đổ cafe của tôi, hắt nước lên người tôi, tôi thấy cô ta thì khó chịu nên muốn trả thù.”

Ánh mắt của anh lạnh xuống: “Thế thôi à?”

Da đầu của cô hơi tê dại: “Đúng vậy.”

Còn muốn sao nữa đây, không lẽ nói cô muốn đuổi Lưu Ly đi đề tranh thủ thời gian ở riêng với anh à?

Nếu nói thẳng ra như vậy thì dù Lưu Ly không cười cô tự đánh giá mình quá cao, anh cũng nghi ngờ cô có ý đồ khác thôi.

“Quân.” Lưu Ly thấy thế thì núp sâu vào lòng Lâm Quân hơn nữa.

Người đàn ông vừa mới tắm xong, trên người nóng rực, còn mang theo hương vị bạc hà đặc biệt chỉ có ở mỗi anh, Lưu Ly nở nụ cười đắc ý, xem ra đêm nay cô ta sẽ có cơ hội ở lại đây.

Lâm Quân mặc kệ Lưu Ly dính vào, đôi mắt của anh dán chặt lên người Lê Nhật Linh, âm thầm quan sát phản ứng của cô.

Cô hơi bối rối, cũng có chút chán nản, nhưng không hề để ý một chút nào.

Lòng anh bỗng nguội lạnh, anh nở nụ cười đầy châm chọc.

Anh đã sớm biết người phụ nữ này lạnh lùng và vô tình nhưng anh lại chưa bỏ cuộc còn muốn thăm dò trái tim của cô, anh đúng là ngu ngốc.

Anh lạnh mặt, ôm chầm lấy Lưu Ly: “Nếu hôm nay cô đến đây tìm tôi chỉ để trợn mắt nhìn vậy thôi thì cô đi đi.” Anh dừng vài giây rồi cợt nhả nói tiếp: “Tôi không có sở thích để người khác ngắm mình đâu.”