Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Lớp trưởng mình chưa, mình chỉ là..... Không mời cô ta......" Diệp Thanh uất ức nhìn Tưởng Hạ, đôi tay có chút co quắp: "Là như vậy, mình cảm thấy sinh nhật này, dĩ nhiên là muốn trôi qua vui vẻ một chút, nếu người không quen thuộc lắm tụ chung một chỗ, sẽ có chút lúng túng, cho nên mình không muốn đến lúc đó tất cả mọi người chơi không vui."
Tiêu Hải Thanh hừ lạnh hừ một tiếng, hết sức không vui nghe lời dối trá.
Không quá quen thuộc? Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Trong lớp Diệp Thanh là lớp phó học tập, luôn luôn tự xưng là thanh cao, cô ta chỉ quan hệ tốt với hai ba bạn học mà thôi, trong những người mà cô ta mời, rất nhiều người đều là không có nói chuyện với nhau một câu nào, chẳng lẽ những người đó cũng có thể coi như là quen thuộc sao?
Rõ ràng chính là cố ý khiến Cảnh Vân Chiêu khó chịu, lại không nên làm bộ nói uất ức như thế, giống như Cảnh Vân Chiêu thiếu nợ cô ta vậy.
"Ba ba" một tiếng, Tiêu Hải Thanh trực tiếp xé thiệp mời: "Diệp Thanh, bạn nói không sai, người không quen tụ chung một chỗ sẽ không ở cùng nhau, cho nên xin lỗi, tôi không có cách nào tham gia sinh nhật của bạn được, dù sao, chúng ta không quen nha, còn có, tôi và Vân Chiêu cũng sẽ phải đi ăn cơm đấy, Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn chỉ có hai chúng tôi mà thôi, không khí cũng sẽ tốt hơn."
Tiêu Hải Thanh này nói chuyện cũng là thật độc, chửi xiên chửi xỏ Diệp Thanh gây ô nhiễm không khí.
Tính tình Diệp Thanh cũng không tốt, nhưng trong ngày thường thích chịu đựng, bây giờ ngay trước mặt của nhiều bạn học bị Tiêu Hải Thanh nhục nhã như vậy, lập tức tức giận: "Được thôi, hai người các bạn thích yên tĩnh thì chính mình tự đi ăn đi, chúc mừng bạn và Cảnh Vân Chiêu, làm một người bạn có tiền, dứt khoát sau này khiến Tiêu Hải Thanh trả giúp bạn (CVC) học phí luôn đi!”
Mặt Cảnh Vân Chiêu không chút thay đổi: "Chỉ là một bữa cơm mà thôi, bạn nói như vậy, bạn là chuẩn bị thay thế những bạn học này trả học phí sao, nuôi bọn họ cả đời sao?"
"Diệp đại tiểu thư giàu có như vậy, cho dù bao toàn bộ cũng là dư dả, không giống như tôi đây, là một đứa con gái nhà nghèo còn phải để Vân Chiêu mời khách." Tiêu Hải Thanh cũng giải thích thay Cảnh Vân Chiêu ngay lập tức.
Ba người vừa nói một lần, cả lớp đều im lặng.
Mắt Diệp Thanh ửng đỏ, khóe miệng cũng có chút cong xuống, lông mi chớp không ngừng, trong mắt thoáng hiện tầng nước, thật giống như bị uất ức nhiều thế nào.
Nhịn mấy giây, lại mở miệng nói: "Cảnh Vân Chiêu, vậy bạn phải chú ý một chút, món ăn ở nhà hàng Hương Hải đắt lắm đấy, nhớ mang theo nhiều tiền, tránh cho đến lúc đó không có tiền trả, tuổi của bạn, người khác cũng không dám mời đi làm để trả nợ, chỉ là xem hoàn cảnh học cùng một trường, không có tiền thì bạn đến tìm mình, trả tiền một bàn thức ăn cũng không có gì."
Lời này, mười phần khiêu khích.
Cảnh Vân Chiêu mím mím môi, đột nhiên nghĩ tới tin đồn về một bạn học kiếp trước.
Trước cô vẫn không nhớ ra được bạn học kia là ai, nhưng mấy ngày này chung đụng tới nay, trong đầu cô chỉ có Diệp Thanh là để lại ấn tượng tương tự.
Diệp Thanh có cha là một doanh nhân, trong nhà kinh doanh bốn năm siêu thị, kích thước cũng không tính là nhỏ, nhân vật như thế cũng coi như có mặt mũi ở huyện Ninh Hương này, nhưng sau đó, cha của cô ta vận chuyển tiền bạc đầu tư ở chỗ khác, mất hết cả vốn, còn thiếu nhiều khoản nợ, Diệp Thanh trực tiếp từ một đại tiểu thư rơi xuống một nhân vật Trụy Lạc Phàm Trần, thậm chí ngay cả tất cả bạn học bình thường không bằng.
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn Nhưng cô ta kiêu ngạo từ nhỏ, sau đó lại tiếp tục giả vờ làm một người với dáng vẻ có tiền, dồn mẫu thân của cô ta đến mức tự sát.
Cảnh Vân Chiêu nhớ, lúc chuyện kia xảy ra, có lẽ là sau khi cô nghỉ học không lâu ở kiếp trước, nói cách khác, bây giờ trong nhà Diệp Thanh, có lẽ cũng đã là sầu vân thảm vụ* (*ưu sầu) rồi.
Đột nhiên, ấn tượng Cảnh Vân Chiêu đối với Diệp Thanh biến thành chán ghét, một cô gái không quan tâm đến cha mẹ ruột của mình, cho dù là bề ngoài ăn mặc xinh đẹp đi nữa, cũng làm cho người ta thấy ghê tởm.