Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1015

Chương 1015: Tôi Không Muốn Nghe!

Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng, tàn nhãn cười nói: “Tôi có thể cho cô lên giường, cũng có thể cùng người phụ nữ.

khác lên giường, tôi muốn cô tốt nhất nghe một chút tôi làm sao sủng hạnh người phụ nữ khác!”

Tay chân Hạ Tịch Quán lạnh băng không một chút nhiệt độ, mắt vài giây cô mới phản ứng được, quả nhiên, cô đã đoán đúng: “Lục Hàn Đình, tôi không muốn, có phải anh biến thái rồi không, thả tôi ra ngoài, tôi không thích nghe!”

Biến thái?

Có thể anh chính là vậy! Nhưng, đây hết thảy đều do cô bức.

Lục Hàn Đình không để ý đến Hạ Tịch Quán bên trong, đôi mắt sâu thẳm kia nhàn nhạt nhìn về phía San San, anh trầm giọng mở miệng nói: “Qua đây.”

San San đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người, cô ta có điểm mông lung, nhưng thấy Lục Hàn Đình bảo lại gần, cô ta nhanh chóng nhào qua, hai tay ôm lấy Lục Hàn Đình, trực tiếp hôn lên môi Lục Hàn Đình: “Lục tổng…”

Lục Hàn Đình nhanh chóng ngửi được mùi nước hoa trên người San San, anh chán ghét lui về phía sau tránh khỏi nụ hôn của San San.

San San không hôn đến, có chút nghỉ hoặc: “Lục tổng…”

Lục Hàn Đình vươn bàn tay to bắt cổ tay nhỏ bé của cô ta, nhẹ nhàng vung, San San liền trực tiếp va vào trên vách tường.

Trong tầm mắt tối sầm, thân thể đồ sộ kiện to lớn người đàn ông ép tới gần, đứng ở trước mặt cô ta, che phủ đi tất cả.

Tim San San nhanh chóng đập rộn lên, gục ngã trong mị lực mạnh mẽ của người đàn ông, cô ta nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, cho dù ngủ free cùng anh, cô ta cũng cam tâm tình nguyện.

Ngủ với loại đàn ông cực phẩm này, không phải anh ngủ cô ta, mà là cô ta ngủ anh!

“Lục tổng…” San San lần nữa nhắm môi lên mặt Lục Hàn Đình.

Chậc…

Lục Hàn Đình nhẹ nhàng chép miệng, nghiêng đầu tránh được, vẻ mặt tuyệt đối không chịu đựng được.

Lòng bàn tay chống đỡ cái trán của phụ nữ, anh lần nữa đẩy cô ta về trên vách tường, cách anh rất xa.

Không hôn đến, còn bị đẩy ra xa, San San thật sự rất bối rối, không phải nói là muốn cùng nhau làm chuyện xấu hỗ ư, muốn cùng nhau happy một chút ư?

San San nhìn người đàn ông: “Lục tổng, làm sao vậy?”

Lục Hàn Đình không đáp, hờ hững nhìn cô ta, mở miệng hỏi: “Biết rên không?”

Biết rên không?

San San sửng sốt, nghe không hiểu: “Cái gì cơ2”

Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng, có chút tiếc nuối nói: “Không biết rên à, vậy giá trị duy nhất của cô cũng không có, dẫu sao thì… đàn bà biết rên nhiều lắm.”

Trong phòng thay quần áo.

Tiếng rên của San San nhanh chóng truyền vào trong lỗ tai Hạ Tịch Quán, cắn chặt răng lên môi dưới, Hạ Tịch Quán dùng sức gõ cửa: “Lục Hàn Đình, tên khốn nạn, anh mau thả tôi ra ngoài!”

Không muốn!

Cô không muốn đợi ở đây!

Anh nhốt cô ở chỗ này, nghe tiếng kêu rên của anh và người phụ nữ khác.

Tàn nhẫn biết bao.

Hạ Tịch Quán cảm giác trái tim mình nứt toạc thành hai nửa, cô như phát điên đập cửa rằm rằm, gõ đến hai tay sưng đỏ, tiếng kêu rên phía ngoài dai dẳng truyền đến, San San như tìm được cảm giác, càng rên càng quyến rũ, Hạ Tịch Quán chỉ đau thầu tim gan.

Lục Hàn Đình, không muốn.

Theo tiếng nỉ non “không muốn” này của cô ta, thân thể mềm mại trượt dài xuống, ngôi liệt trên thảm, hai chân nhỏ co rúc, cô ôm lấy chính mình.

Hai tay nhỏ bé che lỗ tai của mình, cô không muốn nghe, hiện tại mỗi phút mỗi giây đối với cô đều là giày vò.

Thật đau khổ.

Tim cô đau quá.

Ba năm nay, thời khắc gian nan nhất cô cũng chưa từng có cảm giác như vậy, cô đau đến chét lặng, thể như thực sự đã chết đi.