Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 872

Chương 872: Đêm Nay Anh Muốn Ngủ Với Em, Có Thể Chứ?

Anh biết mình bị gạt, người cạnh anh đều biết tất cả mọi chuyện, chỉ có mỗi anh chẳng hay biết gì, nên anh đưa mắt tập trung trên người bà nội, anh biết bà nội chính là chỗ hổng.

Sáng sớm anh đã đến Lục gia, ngay trước mặt Lục Tư Tước diễn vở kịch đó.

Hạ Tịch Quán phụt một tiếng, bị anh chọc cười, cô biết mình hiện tại nhất định rất ngốc, vừa khóc vừa cười.

Lục Hàn Đình hôn lên mắt cô, lưu luyến hôn đi hôn lại: “Quán Quán, xin lỗi, anh đã đến muộn, anh đánh mắt Lục phu nhân của anh quá lâu.”

Hạ Tịch Quán rũ mi, sau đó chậm rãi vươn tay, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, cô chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực anh: “Lục tiên sinh, anh đã tìm được em rồi mà.”

“Quán Quán, sau này sẽ không bao giờ có ai tách chúng ta ra xa nữa, kiếp này của em, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đều là người của anh.”

Con người này thật đúng là bá đạo!

Giờ khắc này trên đường cái giữa dòng người hối hả, Hạ Tịch Quán dán mặt vào buồng tim anh, lắng nghe nhịp tim đập đều đặn mạnh mẽ truyền đến, cả thế giới của cô đều yên tĩnh lại.

Thật ra như vậy rất tốt, Lục tiên sinh của cô đã trở về.

Hạ Tịch Quán về tới Tây Uyễn, cô tắm xong liền đứng trước đài rửa mặt dùng khăn mặt chà lau mái tóc ướt, lúc này cô phát hiện mình rụng một mảng tóc dày.

Cô chỉ mới 20 tuổi, không có khả năng rụng tóc, xem ra trong chất độc hóa lão kia đã khiến cô lão hóa trước thời hạn.

Ánh mắt Hạ Tịch Quán trống rỗng, ngắn người một hồi, lúc này cô nghe được tiếng xe bên ngoài, chắc là Lục Hàn Đình đã về.

Hạ Tịch Quán đi vào phòng, cô đứng ở trên ban công, gió lạnh bên ngoài phả vào mặt, cô vươn tay, từng giọt mưa lạnh như băng bắn vào tay cô.

Bên ngoài trời mưa.

Hạ Tịch Quán rũ hàng mi cánh bướm nhìn xuống dưới lầu, trên sân cỏ lầu dưới đứng nghiêm một bóng người cao to, Lục Hàn Đình tới.

Bên ngoài trời đang mưa, Sùng Văn bung dù che chắn người đàn ông, bọt nước thật nhỏ từ trên đỉnh ô văng xuống sân cỏ, nhiễm ướt quần tây của người đàn ông.

Lúc này người đàn ông đột nhiên nâng mắt, nhìn lên lầu.

Hạ Tịch Quán lập tức liền tiến vào trong tròng mắt thâm thúy đó, tròng mắt của anh trong trẻo mà thong dong, lộ ra một sức mạnh cường đại mà tĩnh lặng.

Nhịp tim Hạ Tịch Quán trong nháy mắt gia tốc, cô biết, Lục Hàn Đình chân chính hoàn chỉnh đã trở về.

Anh bắt ngờ lại hung hăng xông vào tròng mắt cô như thê.

Hạ Tịch Quán ở trong phòng đợi một hồi, rất nhanh cô liền nghe được tiếng má Ngô ở dưới lầu: “Thiếu gia, cậu đã về, có cần tôi hâm thức ăn lại cho cậu không?”

“Không cần.”

Dứt khoát dút lời, ngoài cửa liền truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, sau đó cửa phòng của cô bị gõ vang, có người gõ của.

Hạ Tịch Quán đi tới mở cửa phòng, ngoài cửa là Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình trở về liền đi thẳng đến phòng cô.

Lục Hàn Đình nhìn cô đứng trong phòng, búi tóc đen mới vừa tắm xong tung xõa, tôn lên da thịt tinh tế trắng nõn, ngũ quan khéo léo mà mê người, hoạt sắc sinh hương.

Ánh mắt Lục Hàn Đình càng thêm sâu, anh nhìn chòng chọc vào đôi môi đỏ bừng của cô.

Anh nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào, trên gò má trắng noãn của Hạ Tịch Quán ửng lên vài vệt hồng, thể như là anh dùng ánh mắt soi cô trần trụi.

Lục Hàn Đình trước kia là sắc tình quyến rũ, hiện tại lại càng hơn thế.

Hạ Tịch Quán dời khuôn mặt nhỏ nhắn đi.

Lúc này trong tầm mắt tối sầm, Lục Hàn Đình cúi đầu, chút mềm mại rơi trên khóe môi cô: “Quán Quán, đêm nay anh muốn ngủ với em, có thể chứ?”