Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 893

Chương 893: Cùng Nhau Xây Dựng Tổ Ám Tình Yêu

Chàng chó săn của cô thật ngoan.

Hạ Tịch Quán ôm cổ anh, hôn mạnh lên khuôn mặt tuần tú ấy, tỏ vẻ thưởng cho anh đấy.

Lúc này Lục Hàn Đình vươn tay lấy ra một vật, đeo lên cổ Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán vừa nhìn, là chiếc Only-love mà lúc ở Hải Thành anh tặng cho cô, chiếc dây chuyền đó là chiếc duy nhất trên thế giới.

Ngày ấy cô xóa toàn bộ ký ức của anh đi, cũng tháo xuống dâu chuyền và nhẫn trả lại cho anh, không ngờ quanh đi quần lại một vòng, thứ này lại trở về trên người cô.

Đeo xong dây chuyền, Lục Hàn Đình hôn lên vằng trán xinh đẹp của cô, vô cùng lưu luyến trằn trọc hôn: “Quán Quán, đây là vật mẹ anh để lại cho anh, về sau dù cho xảy ra chuyện gì, em cũng không được tháo xuống.”

Tim Hạ Tịch Quán mềm nhũn, cô biết Lục Hàn Đình rất yêu mẹ mình, cũng chỉ có ở trước mặt của cô, anh mới có thể tháo xuống tất cả áo giáp, lộ ra trái tim mềm mại nhất của người đàn ông.

Sợi dây chuyền này cùng với chiếc nhẫn, là món quà trân quý nhất, tốt đẹp nhất mà cô từng nhận được.

*Dạ, em đồng ý với anh, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, em vẫn sẽ mang chúng.”

\ Lục Hàn Đình hôn lên đôi mắt cô, sau đó lấy ra một trang giấy và bút: “Quán Quán, em thích kiểu thiết kế và trang trí nào?”

Hai người đều nằm trên giường lớn mềm mại, Hạ Tịch Quán ở phía dưới, nửa cơ thể to lớn của Lục Hàn Đình ở trên người của cô, ôm cô vào lòng mình, anh cầm bút viết viết vẽ vẽ một chút: “Đây là phòng ngủ của chúng ta, trong phòng ngủ trừ tủ quần áo của em ra, chuẩn bị thêm một gian sách nhỏ cho em nhé?”

Hạ Tịch Quán nghỉ ngờ nói: “Lục tiên sinh, sau này chúng ta không ở đây sao?”

“Ừ, bà nội và má Ngô đều ở chỗ này, có chút không tiện, chúng ta dọn ra ngoài ở, có thể thường xuyên về thăm bà nội, anh lấy một khu biệt thự ra thiết kế trang trí lại một chút, cùng xây dựng tổ ấm của chúng ta.”

Tim Hạ Tịch Quán dâng lên tầng tầng lớp lớp ngọt ngào, còn ngọt hơn kẹo đường, tuy cô cảm thấy ở cùng bà nội và má Ngô rất tốt, nhưng đây là nhà của cô và Lục tiên sinh, là thế giới chỉ thuộc về hai người của bọn họ, không ai có thể xâm nhập quấy rầy.

“Sao phòng sách nhỏ của em lại đặt trong phòng chứ, thư phòng của anh đều là ở cách vách.” Hạ Tịch Quán chu môi đỏ mọng hỏi.

Lục Hàn Đình xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Bởi vì, anh muốn về nhà liền thấy em đầu tiên, anh hy vọng mọi tầm mắt của anh hướng đến nơi nào, đều có em ở đó.”

Hạ Tịch Quán nhanh chóng nở nụ cười, chàng chó săn của cô còn rất dính người nữa đó: “À… Vậy được ạ.”

“Phòng bé cưng nên đặt trong phòng ngủ chúng ta hay đặt phòng sát vách em? Anh thấy vẫn nên để sát vách đi! Tránh ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng chúng ta.”

Anh nghĩ thật đúng là xa.

Hạ Tịch Quán rũ hàng mi nhỏ dài xuống: “Lục tiên sinh, cơ thể em bây giờ không thể mang thai.”

Lục Hàn Đình biết tình trạng cơ thể cô, bây giờ cô hoàn toàn quả thật không thể mang thai, việc này rất nguy hiểm với cô, cho dù cô muốn mang thai, anh cũng sẽ không cho phép.

“Anh nói là sau này, cơ thể em khỏe mạnh rồi, chúng ta kiểu gì chả có con.” Lục Hàn Đình hôn lên vành tai trắng như tuyết của cô.

Hạ Tịch Quán không biết mình có “sau này” không, nhưng cô rất thích cục cưng, muốn sinh cho Lục tiên sinh hai cục cưng vốn là kế hoạch trong cuộc đời của cô.

Cô cầm viết lên, bắt đầu ở trên giấy vẽ phòng cho con: “Không được, phòng bé cưng phải đặt ở trong phòng ngủ chúng ta, anh trong phòng còn có một cái nôi nhỏ, phía trên treo chuông…”

Hạ Tịch Quán bắt đầu nghiêm túc thiết kế phòng cho bé cưng.