Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 940

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 940: Anh Cứ Giao Em Ra Đi Kiều

Sâm tiên sinh tuy thích Dạ Minh Châu, nhưng anh ta cũng không hồ đồ, Lục Hàn Đình là khách quý của anh ta, hơi không cần thận sẽ dẫn lửa thiêu thân, nên bây giờ anh ta rất tức giận.

Trên phương diện giao tiếp với đàn ông, Dạ Minh Châu tuyệt đối là một cao thủ, thấy Kiều Sâm tiên sinh tức giận, cô ta nhanh chóng âm thầm cáu mình, hai hàng nước mắt trong suốt lập tức rơi xuống.

“Kiều Sâm, chuyện này là em sai người làm, xin lỗi,em biết em rước lấy phiền phức cho anh, anh cứ giap em ra đi, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh dâu, hu hu…” Dạ Minh Châu nhào vào trong lòng Kiều Sâm tiên sinh, chôn mặt ríu rít khóc nức nở.

Thái độ cô ta nhận sai tốt như thế, sắc mặt Kiều Sâm tiên sinh mới hòa hoãn một chút, anh ta nhìn về phía người phục vụ kia: “Người đâu, trước giam anh ta lại.”

“Vâng.”

Phục vụ bị mang đi.

Hiện trường chỉ còn sót hai người, Kiều Sâm tiên sinh nghe tiếng khóc thút thít của Dạ Minh Châu, có chút đau lòng, lúc thanh âm này ở trên giường kêu rên, thật là muốn mạng anh ta.

“Minh Châu, em quá hồ đồ, Lục Hàn Đình là ai, em dám động thủ với anh ta, nếu như anh giao em ra, anh ta sẽ không bỏ qua cho eml”

Dạ Minh Châu vươn hai tay ôm lấy cổ Kiều Sâm tiên sinh, ghé : vào lỗ tai anh ta thổi khí: “Kiều Sâm, em là nhất thời hồ đồ, anh cũng biết Yên Nhiên là em gái em, Yên Nhiên là Lục phu nhân, nhưng Lục Hàn Đình lại cưng chiều con hồ ly Hạ Tịch Quán kia, làm Yên Nhiên chịu nhiều uất ức như vậy, nên em mới nghĩ không thông, muốn giúp Yên Nhiên.”

Kiều Sâm tiên sinh nhanh chóng nhéo nhéo cổ Dạ Minh Châu: “Em ấy, chính là quá thiện lương, giống như thiên sứ nhỏ.”

“Ai nha Kiều Sâm, lần này anh phải bảo vệ tốt Minh Châu của anh nha.” Dạ Minh Châu chu môi nước mắt lưng tròng làm nũng.

Kiều Sâm tiên sinh không chịu nổi dáng vẻ làm nũng crua cô ta, anh ta hôn Dạ Minh Châu.

Hai người kia như là củi khô gặp lửa, một mồi liền cháy, bọn họ cũng không để ý đến chuyện hạ thuốc, cứ như vậy quấn lấy nhau.

Hồi lâu sau, sắc mặt Dạ Minh Châu đỏ thắm đi ra.

Cô ta mặc chiếc váy dài lộng lẫy, mặt ửng hồng, phía sau cô ta còn có hai người làm nữ đi theo, khí thế kia nghiễm nhiên chính là nữ chủ nhân của làng du lịch.

Kiều Sâm tiên sinh lựa chọn bao che Dạ Minh Châu, đẩy một người làm nữ vô tội đi trước nòng súng, coi như đặt dấu chấm cho chuyện này.

Hạ Tịch Quán nhếch môi, ánh mắt có sóng nước lưu chuyển: “Dạ Minh Châu, vừa rồi ở trên giường cô nhất định rất ra sức ha?”

Dạ Minh Châu cứng đờ.

“Dạ Minh Châu, Kiều Sâm tiên sinh còn chưa biết chân ái của cô là Lục Tử Tiễn nhỉ? Bởi vì bị Lục Tử Tiễn trong hôn lễ từ hôn, cho nên cô chỉ có thể câu được Kiều Sâm tiên sinh, nếu như Kiều Sâm tiên sinh biết anh ta chỉ là cái lốp dự phòng, không biết anh ta còn có thể bao che cho cô nữa không?”

Nhắc tới Lục Tử Tiễn, tim Dạ Minh Châu như là bị kim châm vào, còn thiếu một bước, thiếu một bước nữa thôi là cô ta gả được cho Lục Tử Tiễn rồi.