Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Quyển 1 - Chương 6: Lê An An

Edit: Ái Tình Vạn Kiếp + Sher

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Lớp năm nhất nằm ở phía Tây Bắc khu Dư Đức, có cơ sở lịch sử lâu đời và kiến thức phong phú, là trường học tốt được nhiều người đổ xô vào.

Sáng sớm, Mặc Khuynh Thành mặc chiếc váy Daisy mua được hôm đó, tạm biệt Mặc Dận, đeo cặp sách lên lưng, đi vào trong trường học, tóc dài được buộc đuôi ngựa ở sau lưng không ngừng lắc lư.

"Đây là ai vậy?" Một học sinh đi qua thấy Mặc Khuynh Thành, trong mắt chợt hiện lên kinh ngạc, vỗ vai bạn.

"Tớ cũng không biết, là học sinh trường chúng ta à? Đẹp thật."

"Cậu xem chiếc váy của cô ấy kìa, lúc trước tớ đã từng nhìn thấy, là tác phẩm mới nhất của Kaptain!"

"Thật sao? Tớ thích nhất là tác phẩm của Kaptain, có điều quần áo Kaptain thiết kế đều rất quý giá."

"Đúng mà, nữ sinh này mặc trên người thật là đẹp, không biết cô ấy tên gì?"

"Thế nào, cậu thích người ta rồi hả?"

"Xùy xùy xùy, đừng có ồn ào, tớ thích Văn Tư Tư!"

"Ngưng, Văn Tư Tư không thể so sánh với cô ấy!"

......

Mặc Khuynh Thành không để ý những người xung quanh nói gì, trực tiếp tìm đến phòng học, đứng lưỡng lự trước cửa.

Chỗ ngồi của mình ở đó?

Mặc Khuynh Thành có chút không chắc chắn.

"Khuynh Thành, tại sao cậu lại không vào?" Một bàn tay trắng như ngọc vỗ lên vai Mặc Khuynh Thành.

Mặc Khuynh Thành nhìn lại, đây là......

"Lê An An?" Mặc Khuynh Thành lục lọi trí nhớ, mới do dự nói.

"Đúng rồi, rốt cuộc hôm nay cậu bị gì vậy, mau vào thôi, lát nữa thầy giáo sẽ đến đấy." Lê An An không nói hai lời kéo Mặc Khuynh Thành ngồi xuống vị trí thứ tư ở chính giữa phòng.

"Khuynh Thành, hôm nay cậu thật xinh đẹp."

Ngồi xuống xong, Mặc Khuynh Thành liền nghe Lê An An nói như vậy.

"Cảm ơn." Mặc Khuynh Thành cong khóe môi, buồn cười nhìn vẻ mặt háo sắc của Lê An An.

"Cảm ơn cái gì, cậu vốn xinh đẹp nha, không giống như tớ."

Lê An An nhìn mặt của Mặc Khuynh Thành ba trăm sáu mươi độ đều không tỳ vết, bất giác sờ mặt mình, có chút ủ rũ.

"Cậu cũng rất dẹp mà."

""Thật sao?" Lê An An mở to đôi mắt.

"Ừ."

Mặc Khuynh Thành không chút do dự gật đầu, thật ra Lê An An không xấu, khuôn mặt giống như trẻ sơ sinh, mắt to tròn, lông mi dài dài nhìn như hai chiếc quạt, không ngừng chớp, miệng nhỏ dẩu lên, đáng yêu cực kỳ.

"Tớ đã nói, tớ không xấu!" Lê An An ưỡn bộ ngực nhỏ lên, một chút cũng không nghi ngờ Mặc Khuynh Thành.

Mặc Khuynh Thành và Lê An An ở bên này nói chuyện vui vẻ, làm cho Văn Tư Tư vừa đến cửa bực mình.

"Chị, sao hôm nay chị đến sớm vậy?" Văn Tư Tư bước chậm đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành, nhìn váy trên người cô, trong mắt hiện lên ghen tị, khóe miệng lại tươi cười.

"Sớm sao?" Mặc Khuynh Thành nhìn đám người ngồi đầy phòng học.

"Bình thường toàn là sắp hết giờ tự học chị mới đến mà." Văn Tư Tư làm bộ dáng bất đắc dĩ.

"Hôm nay dậy sớm." Mặc Khuynh Thành không nói nữa, cầm lấy một quyển sách lật vài trang, bản thân cô đến hết giờ tự học mới tới là do ai hả?

Văn Tư Tư nhìn bộ dáng của Mặc Khuynh Thành, cũng không muốn mặt nóng đi dán mông lạnh*, Mặc Khuynh Thành như vậy hoàn toàn thoát khỏi sự điều khiển của cô ta, xem ra cô ta cần phải cẩn thận suy nghĩ cách đối phó. (*nhiệt tình không được đáp lại)

"Tư Tư, nói chuyện với tôi thì không cần gọi tôi là chị." Mặc Khuynh Thành chọn lúc Văn Tư Tư chuẩn bị ngồi xuống chỗ của mình, đôi môi phấn nộn phun ra câu nói này.

Văn Tư Tư hơi ngừng lại, mặt đỏ lên, bước nhanh trở về chỗ ngồi.

Lê An An quay đầu nhìn Văn Tư Tư, không chút khách khí nở nụ cười dưới ánh mắt giận dữ của cô ta.

Lê An An cũng không thèm để ý, quay đầu hỏi: "Khuynh Thành, cậu với Văn Tư Tư không phải là rất tốt à?" Không chỉ là rất tốt, mà là tốt đến sắp thành chó xù luôn, đương nhiên, những lời này cô không dám nói.

"Có phải là thấy trước đây lúc nào tôi cũng tìm cô ta để chơi, rất giống con chó xù chỉ cần gọi là tới không?"

Mặc Khuynh Thành chỉ thuận miệng nói, nhưng nhìn biểu cảm của Lê An An… không ngờ lại đoán đúng.

"Khuynh Thành, cậu đừng nghĩ là mình nói chuyện khó nghe, Văn Tư Tư là bạch liên hoa đó, còn cậu, thực sự rất đơn thuần! Cả ngày cô ta đều mặc quần áo màu trắng, làm ra vẻ yếu đuối, gió thổi một cái cũng bay được, nhưng cậu nói thử xem, trên người có cái nào là không phải cậu mua cho? Còn nữa, lúc trước cậu xinh đẹp biết bao nhiêu, quen biết cô ta rồi lại tự biến mình thành bộ dạng gì?"

"Biến thành bộ dạng gì?" Mặc Khuynh Thành lẩm bẩm, đôi mắt sáng ngời lúc này lại hiện lên một chút thâm thúy.

"Biến thành bình hoa di động cỡ bự!" Lê An An thốt ra.

Nói xong, lại len lén liếc Mặc Khuynh Thành một cái, nhìn không ra cảm xúc, sẽ không tức giận chứ?

"Phì… haha."

Mặc Khuynh Thành nhìn Lê An An cẩn thận từng li từng tí, nhịn không được bật cười.

"Giỏi lắm, Khuynh Thành, cậu dám đùa giỡn mình, chết này!"

Lê An An biết Mặc Khuynh Thành có máu buồn ở hông liền nhào tới cù không ngừng, khiến cô cười đến ngã lên người Lê An An.

Lê An An không nói gì, nhìn Mặc Khuynh Thành, cùng nở nụ cười, mặt mày cong cong.

Qua một lúc lâu, Mặc Khuynh Thành thở hổn hển ghé vào người Lê An An, khóe môi vẫn nhếch lên, tóc dài tùy ý dính trên gò má, nhưng lại khiến cả người cô sinh ra một vẻ đẹp hỗn độn.

"Mặc Khuynh Thành." Mặc Khuynh Thành ngồi thẳng dậy, đối diện Lê An An, duỗi tay phải ra.

Lê An An ngẩn ra, cười thoải mái, nắm lấy tay Mặc Khuynh Thành. "Lê An An."

Có một loại ăn ý đúng lúc sinh ra.

Có một loại tình bạn mọc rễ nảy mầm.