Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Tham Gia Gameshow Tình Yêu

Chương 22: Muốn Hôn Tôi? Vậy Phải Tự Đập Đầu Trước, Đập Một Cái Thì Hôn Một Cái

Lục Chính Đông giơ tay kéo kéo cổ áo.

Anh cùng Lâm Kiều quay "Lâm lục" trong nửa năm, tuy nói quan hệ giữa bọn họ không tốt, đời sống riêng tư cũng không có liên hệ gì, nhưng đều là nam nữ chính trong một bộ phim, những tâm tư nho nhỏ của Lâm Kiều, đều ở trong phim biểu hiện rõ ràng không còn gì che giấu.

Khi cô nàng quay phim có rất nhiều động tác nhỏ, có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra. Ví dụ như, khi quay cảnh tức giận, cô sẽ nhìn chằm chằm đối phương, chăm chăm chú chú nhìn, từ trán xuống đến cằm, rồi sẽ bô lô ba la mắng đối phương một chập. Lại như, khi cô cao hứng sẽ thích lắc lư người. Lại như, khi cô nói dối, trên mặt biểu hiện không khác gì bình thường, nhưng hai tay sẽ giấu ở sau người.

Lục Chính Đông đã sớm để ý, khi tổng kết phát ngôn vòng thứ nhất, anh chuyển cảnh huy cho Lâm Kiều, anh không biết ai là tình lữ với Lâm Kiều, nhưng anh biết, khi anh chuyển cảnh huy cho cô, cô chắc chắn sẽ hiểu được anh đã hoài nghi cô.

Anh chơi trò này cũng khá đỉnh.

"Không giết tôi?" Anh nhẹ nhàng nhướn mi, "Đó là bởi vì nhóm ma sói đã bắt đầu hành động a, hửm, sói đuôi nhỏ Lâm Kiều?"

"Mặc kệ hôm nay ai chết, tôi cũng được, nữ vu cũng được, thân phận của cô đã có thể chắc chắn rồi, đúng không? Cô đã bị ghim lên tường làm một bộ tranh xương sói rồi. Giết tôi còn không bằng xé cảnh huy bỏ phiếu loại tôi đi, để cho hai người song túc song phi?" Lục Chính Đông cười mỉm, ánh mắt liếc về phía Hứa Thuận Kỳ.

...

Đêm nay Lâm Kiều thua đến chăn đơn cũng phải mang đi đền, quả thực quá xấu hổ. Cô và Lục Chính Đông không có lần nào là cùng trận doanh. Thậm chí có một vòng cô là nữ vu, đêm đầu tiên đã độc chết Lục Chính Đông. Ban ngày khi thẩm phán báo danh sách tử vong, nói: "Lâm Kiều, Lục Chính Đông cùng chết."

Lục Chính Đông bình tĩnh nhìn về phía cô: "Khi cô rút bài tôi đã nhận ra cô là nữ vu." Anh cười khẽ, "Sát ý trong mắt cô quá rõ ràng."

Lâm Kiều cũng không cam lòng yếu thế: "Thật trùng hợp a, Sói đuôi to Lục Chính Đông? Khi rút bài, tôi nhìn ánh mắt anh là tôi biết đêm nay ma sói nhất định sẽ giết tôi. Sao nào, trước khi chết còn kéo theo một Lang Vương." Cô nhún nhún bả vai, "Đêm nay anh luôn nhằm vào tôi, bị tôi túm được cơ hội? Cũng không thiệt."

Bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng, Lục Chính Đông đi rất nhanh, Lâm Kiều đảo mắt, đi nhanh theo sau, còn cố ý đá đá giày anh.

Cô nhướn mày, cười đến có chút giảo hoạt.

"Này." Cô nâng nâng cằm, "Anh đêm nay, sao cứ cố ý nhằm vào tôi?"

"Hành động ấu trĩ như vậy, thật không phù hợp với hình tượng Lục tổng cao lãnh a..." Cô sán lại gần, trong mắt lấp lóe quang mang, âm cuối kéo dài.

Cô ấy cũng biết chuyện này thực ấu trĩ?

Lục Chính Đông dừng lại, rũ mi, ánh mắt dừng trên mặt cô.

Hàng lông mày của cô vừa mảnh vừa dài, lông mi cong vút, đôi mắt câu nhân giấu ngay dưới hàng mi vừa dày vừa dài này, chỉ ngước mắt lên đã thấy phong lưu.

Trong lòng Lục Chính Đông đột nhiên sinh ra một cỗ bực bội.

Lâm Kiều chớp chớp mắt.

Giây tiếp theo, cô nhón chân, ngón tay lạnh lẽo xoa xoa giữa mi tâm của anh.

Thanh âm của cô kiêu ngạo, "Ai nha." Cô nói, "Lục Chính Đông, đêm nay nhất định anh rất phiền đi."

Cô vuốt phẳng nếp nhăn giữa mi tâm của anh, vừa nhẹ nhàng vừa ác liệt nói: "Loại người theo chủ nghĩa đàn ông như anh, nhìn thấy tôi với cậu ra mắt qua mày lại, phu xướng phụ tùy ——". đam mỹ hài

Lục Chính Đông đánh gãy lời nói của cô: "Đủ rồi."

"Đủ rồi? ——" Lâm Kiều kinh ngạc ngước mắt, "Anh, sao mà đủ được?"

"Tôi đoán câu tiếp theo nhất định anh sẽ nói," cô học theo ngữ khí của anh, "cô hãy chú ý thân phận? Trước kia không phải thường xuyên nói tôi như vậy sao?"

Ánh mắt anh ám trầm, rũ mắt, mặt không biểu tình nhìn cô.

Sau đó anh cười khẽ một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Lâm Kiều, cô chớ chọc tôi." Hai ngón tay anh giữ lấy cằm cô, biểu hiện như thô bạo, nhưng ngữ khí lại thực bình tĩnh, "Đây là đang trong gameshow ——"

"Tôi muốn làm gì," một bàn tay khác của anh chạm vào đôi môi cô, "Đều có thể nói là do chương trình biên tập câu view."

"Anh muốn làm gì?" Lâm Kiều run run hàng mi, kéo dài giọng, "Anh ăn giấm à? Hay là chủ nghĩa đàn ông của anh lại muốn bạo phát? Muốn cưỡng hôn tôi sao? Muốn nhốt tôi lại, muốn..." Cô mấp máy môi không phát ra tiếng, cô biết anh nghe hiểu, cho nên cô cười càng giảo hoạt.

"Muốn hôn tôi? Vậy phải tự đập đầu trước, đập một cái thì hôn một cái."