Cùng Một Mái Nhà

Chương 21

_ Khôi Vĩ, anh làm sao vậy?

Huy Kha thấy Khôi Vĩ thất thần, lay lay người anh.

_ Không sao…

_ Anh sợ máu sao?

_ À không, Huy Kha, vụ tai nạn đó sao rồi?

_ Đang dọn dẹp hiện trường thì phải, phải chờ một chút rồi.

Khôi Vĩ nhợt nhạt cười, anh rất khó chịu, không muốn nán lại đây thêm phút nào.

_ May mắn không phải xe mình gây tai nạn, nếu không thì rắc rối to rồi.

Huy Kha thè lưỡi nói, bởi vì buồn chán nên rút điện thoại trong túi ra chơi game. Khôi Vĩ ổn định hơi thở, nhắm mắt lại.

Đồng hồ điểm 10 tiếng.

Huy Ảnh sốt ruột đi qua đi lại.

_ Tường, Kha lúc nào cũng về trễ vậy sao?

_ Không có, ba. Khôi Vĩ là thầy giáo của nó, không có chuyện gì đâu.

_ Hừ.

Huy Tường ngồi ở sofa đọc sách nhân tiện chờ đứa em, hoàn toàn không có chút gì lo lắng, điện thoại cũng chả thèm gọi, bởi vì anh tin tưởng Khôi Vĩ, nhưng cảnh tượng này làm Huy Ảnh chướng mắt hết sức.

Có tiếng chuông cửa.

_ Đó, ba thấy không, nhắc Tào Tháo Tào Tháo về rồi. Để con ra mở cổng.

Huy Tường đặt cuốn sách xuống bàn nước, ra ngoài đón em.

_ Thế nào, vui không?

_ Vui lắm. Em ăn no lắm luôn.

Huy Kha vẻ mặt rất đỗi thỏa mãn nhưng ngay sau đó liền thận trọng nhìn vào trong nhà.

_ Ba chưa ngủ, còn chờ em đấy.

_ Chờ làm gì, em cũng không muốn gặp ôn…g…

Còn chưa nói dứt câu đã nhận được cái lườm mắt cảnh cáo của Huy Tường, Huy Kha đem lời sắp nói nuốt vào miệng, lòng buồn phiền hết sức.

_ Vào nhà trước đã.

Khôi Vĩ thúc lưng Huy Kha. Huy Kha bực bội vùng vẫy bước vào nhà. Vừa gặp Huy Ảnh, Huy Kha đã phớt lờ như không thấy, chạy thẳng lên lầu.

_ Huy Kha, không biết chào ba à? – Huy Ảnh chau mày.

_  …

_ Huy Kha, nghe ba nói kìa.

Huy Tường bước vào vừa kịp lúc, Huy Kha dừng lại lưng chừng cầu thang nhưng không quay mặt xuống.

_ Thằng bé này, càng lớn càng hư, ai dạy con vậy hả? Đã về trễ như vậy còn không chào người lớn một tiếng

_ …

_ Huy Kha!

Huy Ảnh gằn giọng, Huy Kha quay phắt người, không chịu thua kém nói:

_ Hồi đó ông về nhà còn trễ hơn thế này, vừa vào đã đánh đã mắng tôi, ông cũng đâu có đàng hoàng gì mà bắt tôi phải thưa chào này nọ!

_ Kha! Muốn ăn đòn phải không?

Lần này là Huy Tường lên tiếng, anh định chạy lên tóm thằng bé xuống nhưng Huy Ảnh kịp ngăn lại, lắc đầu bảo “Thôi đi”. Huy Kha mím môi vọt lên phòng.

Khôi Vĩ đứng ở bên ngoài, chỉ biết nhìn chứ không biết làm gì. Đây không phải là nhà anh, anh không tiện can thiệp. Anh lại thấy thấp thoáng đâu đó bóng hình của Khôi Vũ. Thằng bé lúc bị mắng hay xảy ra xích mích với ba sẽ chọn cách im lặng làm mặt lạnh, đi về không thèm nói với ai một tiếng. Khi ấy, anh cũng hành động như Huy Tường, thậm chí còn đánh nó một trận, nó chỉ mím môi không phản kháng. Bình thường khóc to là vậy, đến đó chỉ im lặng chảy nước mắt khiến người ta đau lòng cực hạn.

Khôi Vĩ đem quyết định của mình nói cho Huy Tường.

_ Sao? Cậu muốn chuyển ra ngoài à?

_ Ừ, mỗi ngày đến giờ học của Huy Kha tôi sẽ tới nhà cậu. Tôi nghĩ, thời gian này tốt nhất tôi nên đi, chuyện nhà cậu lại xảy ra trước mặt tôi như thế, bác hẳn là ngại lắm, tôi cũng không thấy thoải mái.

_ Tùy cậu. – Huy Tường cười cười – Nhưng nếu cậu chuyển ra ngoài vậy thì không cần cậu qua nhà chúng tôi dạy kèm Huy Kha nữa mà có lẽ chính nó sẽ chạy tới chỗ cậu. Cậu biết đó, hiện tại nó đang không muốn gặp ba tôi.

_ Chiều nay tôi dọn đồ, nhà trọ tìm được rồi.

_ Xa không?

_ Không xa trường lắm, cách khoảng 10 phút đi bộ. Nếu từ nhà cậu đến, chắc phải hơn.

_ Cũng tốt, cho Huy Kha tập thể dục luôn, một công đôi việc.

Huy Tường tính toán lợi hại, sau đó hài lòng nói.

Khôi Vĩ chuyển đi rồi, Huy Kha thấy nhà trống vắng thêm một chút.

Hồi đó khi anh mới chuyển tới, Huy Kha ghét người này lạ lùng, mặc dù gia sư của mình có nụ cười rất đẹp, dáng người rất tốt, nói chuyện rất dịu dàng, giảng bài rất dễ hiểu, lúc đó ậu chỉ mong anh chóng chuyển đi, trả lại vẻ bình yên vốn có cho nơi đây.

Nhưng khi anh đi rồi, cậu lại thấy nhớ.

Có lẽ, trải qua những chuyện như vậy, con người ta ít nhiều gắn bó với nhau.

Có lẽ, khi ba đột ngột trở về, Huy Kha chỉ có thể tìm đến Khôi Vĩ, không thể nói anh đứng về phía mình vì căn bản Khôi Vĩ chẳng can hệ gì hết, nhưng ít nhất cũng sẽ có một người cho cậu… ỷ lại.

Nói như thế không có nghĩa trước giờ cậu không dựa dẫm vào anh hai và anh ba, nhưng với sự kiện ba về nước hai anh có vẻ khá bình thản. Cậu thì không. Hai anh mong muốn cậu và ba có thể hàn gắn như cũ, còn Khôi Vĩ, mặc dù anh cũng nói thế nhưng những lúc không khí trong nhà lên cao trào anh sẽ đồng ý dẫn cậu đi chơi đâu đó, nếu Huy Kha không muốn gặp ba có thể viện cớ hỏi bài ở lì trong phòng Khôi Vĩ. Bây giờ tấm bình phong ấy “dọn hộ khẩu” rồi.

Nhìn đồ đạc của Khôi Vĩ từng gói từng thùng được chuyển ra, Huy Kha buồn thiu mà không nói được lời nào.

_ Anh Khôi Vĩ chỉ là chuyển ra ngoài chứ có phải ra nước ngoài đâu mà như vậy? Em vẫn có thể đến thăm anh Vĩ được cơ mà. Với lại, hai người ngày nào trên trường chẳng gặp nhau.

Huy Chiểu đang phụ Khôi Vĩ dỡ đồ, nhìn thấy biểu tình của em trai như vậy thì chọc ghẹo.

_ Em làm sao chứ, chỉ thấy… thiếu thiếu thôi.

_ Hồi đó em chẳng mong anh Khôi Vĩ chuyển nhanh đi còn gì.

_ Đó là hồi đó! – Huy Kha chống chế.

_ Được rồi, Huy Kha, thế đến giờ học thêm em đến nhà anh hay anh tới chỗ em? – Khôi Vĩ vui vẻ lái sang đề tài khác.

_ Chỗ anh xa như vậy… – Huy Kha cân nhắc rồi quả quyết – Em tới nhà anh.

_ Đi bộ thì 20 phút lận đó.

_ Em đi xe đạp. Anh chuyển giờ học xuống nửa tiếng được không? – Huy Kha nhăn nhó nghĩ đến viễn cảnh gò lưng đạp xe, người đã ít mỡ còn phải tiêu tốn calo là thế nào?

_ Cũng được, nhớ cẩn thận.

_ Dạ.

Vậy là thời gian ở nhà của Huy Kha bây giờ ít đến đáng thương. Nhất là thỉnh thoảng, à không, thường thường, Huy Kha sẽ gọi điện thoại về nhà thông báo “Hôm nay bài dài, em ở lại ăn cơm với anh Khôi Vĩ”, “Anh Vĩ dắt em đi mua đồ với đi ăn luôn”, “Em thử làm đồ ăn ở nhà anh Vĩ, mọi người đừng chờ cơm em” để tránh ăn cơm ở nhà. Về khoản này cả Khôi Vĩ lẫn Huy Tường Huy Chiểu đều phản đối nhưng Huy Kha rất cứng đầu, một khi đã đi thì sẽ ở lì luôn, hoặc là sẽ trưng ra bộ mặt đáng thương dụ dỗ Khôi Vĩ khiến anh mắt nhắm mắt mở nhận lời.

Khôi Vĩ vốn là một người cương quyết, nhưng đối với hoàn cảnh đặc biệt của cậu nhóc này…

Anh mềm lòng.

Huy Ảnh cực không hài lòng với hành vi của đứa con út, không nhắc nhở nó được thì sẽ cằn nhằn Huy Tường và Huy Chiểu. Cuối cùng, chỉ có mình Huy Kha là sống ung dung vui vẻ nhất.

Cuộc sống như một dòng sông, có những khi rất êm đềm nhưng có khi nổi sóng.Lại có những lúc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà rất nhiều sóng ập đến liên tiếp tối mắt tối mũi, chưa kịp xử lí vấn đề này thì vấn đề khác đã xô tới trước cửa. Đặc biệt đau đầu nữa là những vấn đề đó không phải cỏn con mà toàn là nan giải.

Ví dụ như lúc này, ngoại trừ chuyện của ba và Huy Kha ra thì ba người trong nhà vẫn còn một bí mật, mà đã gọi là bí mật thì không ai muốn nói ra, và mỗi người hoặc nghi ngờ hoặc giữ bí mật cho riêng mình. Nhưng Huy Tường quyết định không thể cứ im lặng như thế này mãi.

_ Chiểu, vào đây nói chuyện với anh một lát.

Mỗi khi anh hai trầm giọng thế này, Huy Chiểu biết có chuyện nghiêm trọng. Dạ dày anh quặn một cái. Không lẽ nào… anh hai đã biết?

Không thể. Anh tự trấn tĩnh mình. Việc này cùng lắm anh hai chỉ nghi ngờ mà thôi.

“Nhất định không được để lộ ra sơ hở, nếu không…”

Anh không biết lời đe dọa của ai sẽ có sức mạnh thương tổn lớn hơn với mình, nhưng anh biết, anh không thể nói sự thật, ít ra cũng là vào lúc này.

Huy Chiểu theo Huy Tường vào phòng sách, Huy Tường đóng cửa, đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, chỉ cái ghế trước mặt mình:

_ Ngồi đó đi.

_ Có chuyện gì không anh hai?

Huy Chiểu cố giữ thái độ bình tĩnh.

_ Em đảm nhận vai trò của mình trong công ty rất tốt, trước giờ đều giữ được phong độ, năng lực xuất sắc, anh hai cũng chưa từng phiền trách em điều gì.

Huy Tường đưa tách cà phê lên môi giả vờ đang nhìn xuống nhưng ánh mắt kín đáo quan sát sắc mặt của Huy Chiểu. Huy Chiểu có thể đoán 8 9 phần chuyện đó là chuyện gì, cố kìm nén xúc động, không ngừng tự ám thị bản thân.

“Bình tĩnh, bình tĩnh, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải bình tĩnh”.

Huy Tường nhấp xong một ngụm cà phê, thong thả nói tiếp:

_ Khoảng một năm về trước, hệ thống của công ty chúng ta bị tấn công. Lần đó không ngờ trình độ của người đó cao siêu đến vậy, bên ta cũng quá sơ suất, suýt nữa thì nguy. Sau đó, anh đã mời thêm các chuyên gia, cộng với sự giúp đỡ của em, nâng cấp đổi mới hệ thống, kết quả tuy có khá hơn nhưng đối thủ vẫn chưa từ bỏ ý định. Anh đã rà soát tất cả các thành viên trong công ty, người nào đáng nghi ngờ thì cũng xử lí, nhưng vẫn không khá hơn. Mấy tháng trước anh có thuê một người mới, triển khai kế hoạch mới, bởi vì không nắm chắc khả năng thành công, hơn nữa thời gian này anh thấy sức khỏe của em giảm sút rõ rệt, anh còn nhờ em phụ trách quá nhiều dự án trọng điểm nên không thông báo để giảm áp lực cho em. Bây giờ, mọi thứ đã gần hoàn thiện, anh chính thức thông báo với em, cũng thật xin lỗi vì đã không cho em biết trước.

_ Phải, anh hai, em có nghe nói, cũng chỉ mới gặp qua người anh mới thuê vài lần. Không sao anh hai, công việc em đang làm quả thật rất nhiều, chúng ta lại là anh em một nhà, không cần câu nệ điểm đó.

_ Anh hi vọng những chuyện này có thể kết thúc càng nhanh càng tốt. Xử lí các vấn đề thế này rất mệt mỏi. Nghi ngờ… không phải là một cảm giác tốt.

_ Dạ, em xin lỗi, lúc trước không biết để mà chia sẻ với anh, có gì anh cứ bảo em. – Huy Chiểu mỉm cười áy náy.

_ Không sao, anh chỉ nghĩ em nên biết thôi. – Huy Tường xua xua tay – Dù sao cũng là người trong nhà, không cho em biết sớm, hẳn em rất buồn anh. Đừng giận, anh chỉ muốn công bố sự việc khi đã nắm chắc phần thắng, còn nữa, em chỉ nên quan tâm đến chuyên môn, mấy chuyện thế này để anh gánh vác là được. Anh em với nhau, có những thứ nên thay em lo lắng.

Xúc động dâng tràn trong lòng Huy Chiểu làm anh thấy sóng mũi cay cay nhưng ngay sau đó là cảm giác tội lỗi áy náy không thể nói ra làm Huy Chiểu vô cùng khó chịu.

Đứng giữa hai người này, anh biết làm sao đây?

_ Có vậy thôi, em cần làm gì thì làm đi.

_ Vậy em đi trước. – Huy Chiểu gượng cười đứng dậy.

Vừa mới mở cửa bước ra ngoài, anh chợt nghe thấy tiếng Huy Tường ở đằng sau, không biết vô tình hay cố ý:

_ Làm gì thì cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó.

Nét mặt anh lập tức sa sầm.