Cùng Một Mái Nhà

Chương 22-3: Ngoại truyện Chúc mừng sinh nhật (2)

Ngày thứ ba rồi mà ba mẹ vẫn chưa về. Huy Kha một đêm không ngủ, mãi đến một giờ sáng mới vừa khóc vừa thiếp đi. Sáng, Huy Tường đến đánh thức em, thấy bé trùm chăn kín mít, chỉ cần nhìn cũng thấy ngạt thở. Huy Tường giở chăn, liền thấy bé đang ngủ mà có đôi mắt sưng đỏ, hai má còn ươn ướt.

_ Huy Kha a.

Huy Tường lòng thật đau. Đứa nhỏ này, khóc nữa rồi. Khóc đến mức này hẳn là một đêm không dễ dàng rồi. Buổi sáng chủ nhật đẹp như vậy, bao nhiêu kế hoạch chuẩn bị hoàn hảo như vậy, chỉ sợ Huy Kha không có tâm trạng mà thôi.

_ Anh hai…

Huy Kha mở mắt thấy anh hai, khàn khàn kêu lên, cũng không buồn ngồi dậy. Huy Tường đi vào nhà vệ sinh giặt khăn mặt, giúp đứa em lau mặt, Huy Kha nghĩ buồn bực, lại tủi thân, không khách khí lấy khăn lau mặt làm giấy lau nước mũi.

_ Làm sao vậy? Có biết thế này anh hai đau lòng lắm không? Đêm qua không ngủ được nhiều lắm đúng không? – Huy Tường mang theo trách móc, vẫn là thật yêu thương nhẹ nhàng hỏi.

_ Ba mẹ vẫn chưa về đúng không? Nếu ba mẹ đêm qua về, thế nào cũng bí mật vào phòng Huy Kha xem Huy Kha ngủ chưa. Huy Kha chờ ba mẹ cả đêm…

_ Huy Kha à…

_ Huy Kha không cần nghe. Ba mẹ ghét Huy Kha, không cần Huy Kha nữa rồi.

Huy Kha gào lên, một bên Huy Tường cũng thật sự bó tay. Đứa em bình thường ngoan hiền dễ bảo, nhưng hễ nổi giận thì không có biện pháp.

Huy Chiểu từ hành lang chuẩn bị đi vào phòng, vui vẻ nói:

_ Huy Kha, buổi sáng anh ba làm xong rồi, có rất nhiều món Huy Kha thích, chúc mừng sinh nhật cục cưng nha…

Lời còn chưa nói xong liền thấy một thân ảnh nhỏ bé chạy vọt qua mình, còn mang theo tiếng khóc tỉ tê.

Trong nhà ai cũng biết, khi Huy Kha nổi giận đến mức tủi thân khóc gào liền là hết thuốc chữa. Tỉ như hôm qua, Huy Kha chỉ mới đến mức giận, ngồi tự kỉ một mình thì còn có thể khuyên được. Để cậu nhóc khóc nháo rồi thì ai nói cũng không nghe. Lúc này, chỉ còn một cách, để Huy Kha ngồi khóc một mình, khóc mệt rồi, lúc này từ từ khuyên nhủ thì mới có hiệu quả.

Dĩ nhiên, trong lúc Huy Kha ngồi khóc, Huy Tường cùng Huy Chiểu không rời đi nửa bước.

Đi theo Huy Kha, Huy Tường mày càng nhíu lại ngạc nhiên. Huy Kha đi vào tầng áp mái làm gì?

Tầng áp mái nằm trên tầng ba, không dùng thang leo mà có một cái thang gỗ làm theo kiểu bậc cầu thang, có một sợi dây nối vào, chỉ cần kéo sợi dây là cái thang tự động thả xuống, muốn thang đóng lại cũng làm tương tự. Bởi vì đây là “giang sơn” riêng Huy Chiểu, nên ở trong còn có một cái khóa, nếu khóa rồi, người bên ngoài cũng không mở được. Huy Chiểu thường ở đây vẽ tranh, đánh guitar, cả dọn dẹp cũng là Huy Chiểu tự mình dọn dẹp, không có ai đến đây xâm phạm.

Rõ ràng Huy Kha ở trên đó. Huy Tường nhìn lại sợi dây kéo thang đang thòng xuống. Rõ ràng lúc trước sợi dây ngắn hơn nhiều, Huy Kha không với tới được. Nhưng tại sao lúc này…nó lại được nối dài hơn?

_ Huy Chiểu!

Huy Tường nhìn lại em, thiếu điều gầm lên.

_ Anh hai, xem sai rồi. Bởi vì Huy Kha nói nó rất thích… nên em mới nối dài sợi dây…

Huy Chiểu cũng biết là mình sai, vội vàng cúi đầu, lo lắng cho đứa em không ngớt.

Huy Ảnh có nói qua, mà Huy Tường đặc biệt thường xuyên nhắc nhở Huy Chiểu, không nên quá nuông chiều Huy Kha, chỉ khi nào có người lên tầng áp mái mới mang Huy Kha lên cùng. Vì tầng áp mái có một cửa sổ thông ra ngoài sân thượng cao nhất. Cái sân thượng này ít ai dùng đến, bị mưa gió xuống cấp thấy rõ, hơn nữa, Huy Chiểu có chăm lắm cũng chỉ dọn dẹp bên trong, trồng mấy chậu cây ở ngoài. Còn lau dọn sân thượng thì không.

Hơn nữa, dạo này mưa nhiều, sân thượng chắc chắn trơn tuột hơn nhiều.

Tính tình Huy Kha lại thích chạy nhảy, chỉ cần nó mở cửa sổ ra thì có bao nhiêu chuyện có thể xảy đến.

“Ba”

Huy Tường hung hăng giáng xuống mặt Huy Chiểu một cái tát. Huy Chiểu mắt thấy mấy ông trời, lảo đảo một chút lại đứng thẳng.

Huy Tường nửa tiếng cũng không nói, vội vàng chạy đi…

Huy Kha dễ dàng mở được cửa sổ. Cũng vì anh ba quá chiều chuộng Huy Kha, cái gì cũng chỉ cho cậu em.

Bên ngoài trời nắng rất đẹp, mấy chậu kiểng ít người chăm sóc, èo uột hơn trước. Huy Kha ngồi bó gối ở giữa sân thượng, nắng phủ lên vai, lại ôm gối vùi mặt khóc.

Khóc đã một hồi, Huy Kha dường như cảm thấy đằng sau có người, cả người chợt run rẩy, chưa kịp phản ứng đã bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy nhấc bổng lên.

Là anh hai.

Huy Tường mang một vẻ mặt đằng đằng sát khí, không nói không rằng đem đứa em đi xuống.

Thật ra, trong nhà có hai phòng áp mái, chỉ một cái là Huy Chiểu hay sử dụng, cái còn lại bỏ hoang phế khá lâu, nhưng cũng có cửa sổ dẫn ra sân thượng này. Huy Tường vì leo qua một đống đồ cũ ngổn ngang, quần áo đầu tóc dính toàn mạng nhện bụi bặm. Nhưng bản thân vì học võ, có thể tiếp cận Huy Kha không một tiếng động, nếu để bé phát hiện sớm, không biết nó còn bao nhiêu biện pháp chống cự.

_ Anh hai, bỏ em xuống…

Huy Kha vốn định phản kháng, nhưng nhận thấy anh hai vẻ mặt tức giận hơn bao giờ hết thì yếu ớt nói, sau đó ngậm miệng.

Huy Chiểu đứng ở hành lang, thấy anh hai đem đứa em xuống, mặt mày liền sáng rỡ, không màng một bên má còn đau đớn, vội vàng chạy đến.

_ Anh ba…

Huy Kha thấy dấu tay trên mặt anh ba liền biết là anh hai làm. Anh hai trước giờ rất ít khi đánh bé, nhưng có thể ra tay với anh ba, nhất là khi anh ba chìu chuộng làm bé hư. Lần này, chắc không thoát nổi bị đánh, nhưng bé vẫn còn hi vọng, hôm nay là sinh nhật bé mà…

_ Huy Kha, không sao chứ?

_ Anh ba, em không sao…

Huy Kha muốn chạy khỏi anh hai, vẫn là bị hai cánh tay của anh hai giữ lấy, tuyệt vọng đưa mắt nhìn anh ba. Huy Chiểu cũng đành bất lực lắc đầu.

Huy Kha có dự cảm không lành…

_ Nằm sấp xuống.

Huy Tường đặt Huy Kha xuống giường của bé, thấy Huy Kha vẫn ngoan cố ngồi dậy, thì giận tái mặt nói.

_ Anh hai, hôm nay là sinh nhật Huy Kha… – Huy Chiểu gấp rút nói.

_ Anh hai, tha Huy Kha đi… – Lúc nãy còn muốn bướng bỉnh, bây giờ thì một chút dũng cảm để bướng bỉnh cũng không còn.

Anh hai lúc nổi giận thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả ba nữa. Ba nói chung dù giận dù đáng cũng đáng rất ít rất nhẹ, còn anh hai, bị anh hai đánh một hai lần cũng muốn sợ.

_ Cả em nữa. – Huy Tường trừng mắt nhìn sang Huy Chiểu.

_ Anh…? – Huy Chiểu bất ngờ đến thất kinh.

Anh hai muốn nói muốn đánh mình chung với Huy Kha? Không thể, mình dù sao cũng mười tám tuổi rồi, Huy Kha mới có bảy tuổi…

_ Ba.

Huy Tường phun ra một chữ.

Huy Chiểu gấp muốn khóc. Anh hai muốn cho cậu ba tiếng đếm, nếu là không chịu làm theo thì sẽ bị trừng phạt gấp đôi, mà anh hai, muốn phạt người thì ai cũng ngăn không nổi.

_ Hai.

Huy Kha vẫn trơ mắt nhìn. Huy Chiểu vội vàng thả dép trong nhà, ngoan ngoãn leo lên giường nằm úp sấp. Mà Huy Kha, mặc dù không hiểu anh hai đang đếm cái gì, nhưng dưới sự cưỡng bức cùng ám hiệu của anh ba, đành phải nằm sấp xuống.

_ Cởi quần.

Huy Tường thêm hai chữ đáng sợ.

_ Anh hai…

Huy Chiểu đau khổ kêu lên. Huy Kha thì không sao, nhưng còn cậu, cậu mười tám tuổi. Huy Kha mặc dù không thấy gì, nhưng cậu thì thấy mất mặt.

_ Ba.

Huy Tường tiếp tục đếm ngược. Huy Chiểu biết là thoát không nổi, vội vàng lấy tay xuống tháo ra thắt lưng da, cởi xuống quần jeans, lại vỗ vỗ phía sau lưng Huy Kha ra hiệu. Huy Kha xịu mặt không chịu, ngoảnh đầu nhìn lại anh hai, anh hai không còn thấy giận như ban nãy, nhưng vẻ mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc bén, run rẩy người. Huy Chiểu không nói gì nữa, trực tiếp kéo quần của Huy Kha xuống, lại nằm úp sấp, mặt đỏ đến tận mang tai, vùi chặt xuống gối.

_ Huy Kha, không nghe lời anh, dám tự mình leo lên tầng áp mái, còn ra sân thượng, có biết nguy hiểm không?

_ Anh hai, em biết sai rồi. – Chưa đánh, Huy Kha đã khóc mếu.

_ Biết sai, đánh em năm thước, có oan ức gì không?

_ Anh hai, tha cho em… – Huy Kha vẫn khóc.

_ Lần này thì tha không được. Năm thước, là ít quá, đúng không?

_ Không có, không có, anh hai, anh hai đánh, em không có oan ức. – Vùi chặt đầu vào gối, hưng hức khóc.

Huy Tường liếc mắt sang Huy Chiểu, lạnh giọng nói:

_ Còn em, tạo điều kiện cho nó gây chuyện, lần này may mắn không có việc gì, nhưng lần sao thì thế nào? Còn nữa, chiều nó đến mức không nghĩ đến hậu quả không phải là việc nên làm. Năm dây lưng.

Huy Chiểu thầm kêu khổ. Năm dây lưng của anh hai đủ để không ngồi nổi một ngày.

_ Huy Kha, lần này anh ba chịu đòn một nửa cũng vì em, sau này, em làm gì cũng phải nghĩ có ảnh hưởng đến người khác hay không.

Huy Tường tranh thủ giáo huấn đứa em, Huy Chiểu lại nghĩ, vì vậy mà anh hai lấy em ra làm gương.

Huy Kha thấy thước đặt tại mông, run người, xoay lại né tránh. Huy Tường trừng mắt, một tay giữ chặt lấy hay tay của Huy Kha, đặt tại thắt lưng của bé.

_ Anh hai, anh hai, đừng mà anh hai.

Thấy bé dẫy dụa khóc la cũng không màng, mạnh tay, nhưng thật nhanh hạ xuống năm thước.

“Ba, ba, ba, ba, ba”

Huy Kha còn không có kịp cảm nhận đau trừng phạt đã xong. Từ từ bé mới thấy đau đớn như xé da, bỏng rát. Anh hai, anh hai không thương em nữa sao.

(Thật ra, vì anh hai bé thương bé mới đánh nhanh như vậy đó.)

_ Huy Kha, im lặng nằm đi, hay muốn anh để em quỳ?

Huy Tường lấy tay vỗ xuống mông bé một chút.

_ Huy Kha biết rồi, anh hai… – Huy Kha rùng mình thê thảm kêu.

Anh hai lúc giận có khí thế bức người, cả Huy Kha bình thường có thể nói là bất trị cũng chịu không nổi đành ngoan ngoãn. Huy Tường nhìn qua mông đứa em, năm cái lằn đỏ, không nặng lắm, bôi thuốc liền không sao nữa.

Huy Tường lại cầm lấy dây lưng của Huy Chiểu tháo ra, đặt trên mông Huy Chiểu.

Huy Chiểu có thể nói là cái mặt muốn cắt đi. Trời ạ, mười tám tuổi còn bị đánh ở trước mặt đứa em bảy tuổi.

Huy Tường cũng không nói nhiều, trực tiếp quật.

“Ba”

Huy Chiểu nảy lên một chút, nhưng vì sỉ diện không nói lên lời, cắn răng chịu đựng.

“Ba”

“Ba”

“Ba”

“Ba”

Năm dây lưng không chút lưu tình, mông của Huy Chiểu sưng lên một mảng, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu. Huy Kha nhìn qua bên anh ba, cũng thấy cả người lạnh toát.

_ Nhớ rõ sai lầm rồi chứ? – Huy Tường trầm giọng hỏi.

_ Anh hai, em biết rồi.

_ Anh hai, Huy Kha biết rồi.

Cùng một lúc nói, quả thật, không nhớ cũng không được.

_ Ngoan ngoãn nằm im.

Huy Tường rõ ràng dùng khẩu khí ra lệnh. Sau đó đi về phòng lấy thuốc, vì vốn dĩ trong phòng Huy Kha không có thuốc.