Hân Hân thật lộng lẫy vào ngày sinh nhật của mình. Cô thiếu nữ xinh xắn với đôi mắt trong veo và suối tóc đen mượt hiện tại đang có phần thẹn thùng đứng trước mặt Huy Kha. Mà Huy Kha mặc một cái sơ-mi kiểu cách phối quần jeans, càng nhìn càng ra dáng phong lưu vương tử.
_ Sinh nhật vui vẻ!
Huy Kha nói, Hân Hân hít lấy một hơi dài, cầm lấy hộp quà trên tay Huy Kha, cố tình mà nắm lấy đôi bàn tay gầy gầy của cậu, kéo vào bên trong:
_ Huy Kha, Hân Hân chờ Huy Kha mãi. Vào trong đi.
Cậu nhất thời cảm thấy hơi nóng bốc lên tận mặt, vội vàng rụt tay về, gật gật đầu cùng Hân Hân đi vào.
… Huy Kha cảm thấy có phần lạc lõng. Tuy rằng công ty của anh hai vào một vài thời điểm sẽ tổ chức tiệc, trong nhà cũng có tổ chức, khi đối tác của anh hai anh ba có sự kiện quan trọng mời hai anh thế nào hoặc là anh hai hoặc là anh ba cũng sẽ mang cậu đi cùng, nhưng Huy Kha chung quy không thích cảm giác ở những bữa tiêc. Thật ồn ào. Hơn nữa, chỉ có mỗi mình cậu một góc. Anh hai anh ba không phải chỉ đi chơi không còn phải bận rộn xã giao, trong khi cậu lại không muốn khiến hai anh bận tậm nhiều quá.
Hân Hân từ đầu buổi tiệc đến giờ nửa bước cũng không rời Huy Kha, nhưng Huy Kha lại thấy vì vậy mà bao nhiêu ánh mắt không có thành ý cứ chỉa vào mình, cậu càng cảm thấy khó chịu.
_ Hân Hân, chúng ta lên tầng trên được không?
Một nhóm bạn lao xao hỏi.
Nhà hàng nơi tổ chức tiệc sinh nhật của Hân Hân cũng là nhà hàng lớn nhất hiện đại nhất sang trọng nhất trong thành phố, gồm có năm tầng, tầng trên cùng là một quán bar lớn, giá vào không rẻ nhưng lại không khi nào là không đầy ắp khách, nhất là trong những ngày lễ lạc.
_ Được rồi, Hân Hân sẽ nói ba ba dành riêng một tầng năm cho mình.
_ Oa, thật tốt quá. Hân Hân, nhưng có được không, hình như tầng năm bây giờ có rất nhiều khách.
_ Không sao, ba của Hân Hân sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Mấy mươi người càng thêm phấn khích, đùa giỡn ầm ĩ cả lên. Huy Kha vốn đã thấy không thích hợp, hiện tại nghe đến lên quán bar lại càng không muốn ở lại.
Anh hai không thích mình đến mấy nơi đó, mà mình cũng không chịu nổi tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng mùi rượu, mình không thích cảm giác thác loạn xô bồ đó.
Huy Kha thầm nghĩ, nhá máy cho tài xế đỗ xe dưới tầng hầm.
_ Huy Kha, Huy Kha đi đâu vậy?
Hân Hân nhìn thấy Huy Kha chuẩn bị mở cửa, vội vàng đến hỏi.
_ À, Huy Kha phải về nhà.
_ Sao vậy? Huy Kha, hiện tại cuộc vui mới bắt đầu mà.
Hân Hân gấp gáp nói, không phải tất cả mọi người đều mong chờ đến lúc lên tầng năm nhất sao. Cô nhất thời quên mất Huy Kha được nuôi dạy cẩn thận thế nào, lại càng quên rằng Huy Kha vốn không thích những chỗ náo nhiệt. Cậu đồng ý đến dự tiệc sinh nhật của Hân Hân đã là kì tích rồi.
_ Đi, Huy Kha, đi đi mà, một lần thôi.
Hân Hân nỉ non.
_ Nhưng mà…
_ Không sao cả, cậu không muốn uống cậu không cần uống, cậu không muốn nhảy cậu không cần nhảy, chỉ cần vì Hân Hân một lần thôi, không được sao?
_ Phải đó. Có nhớ Hân Hân tốt với cậu đến chừng nào, nhớ không? Năm lớp Mười, cậu bị vu oan lấy cắp đề thi, Hân Hân đã chỉ ra thủ phạm cũng chính là bạn trai của Hân Hân khi đó để cứu cậu, cậu lại trả ơn cho Hân Hân như thế sao?
Người này nói vào người kia nói ra làm cho Huy Kha xiu lòng.
Sự kiện năm lớp Mười đó Huy Kha không quên, nhưng Huy Kha còn tưởng vì vậy mà Hân Hân càng ghét mình hơn. Cậu không nghĩ rằng người được mọi người nghĩ là bạn trai của Hân Hân lại là người từng làm Hân Hân chán ghét vô cùng, nhân có tình cảm với Huy Kha, Hân Hân cũng không ngại tố giác cậu ta.
_ Ừ. – Cậu gật gật đầu làm cho Hân Hân sung sướng nở nụ cười.
Huy Kha chết lặng ở một góc, nhức đầu quá, ồn ào quá, thật khó chịu. Đã vậy còn có mùi rượu…
…
“Ba, ba uống rượu nữa rồi…”
Huy Kha chín tuổi chờ ba trở về, mười một giờ đêm Huy Ảnh mới bước vào nhà, mang theo mùi rượu nồng nặc.
“Đi ngủ.”
Huy Ảnh gầm gừ nói, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn đứa con. Huy Kha hoảng sợ bước lùi.
“Ba, Huy Kha sợ mùi rượu lắm, ba đừng uống nữa, không tốt đâu.”
“Huy Tường, Huy Chiểu, còn không biết ra đây mang Huy Kha về phòng!”
“Ba, anh hai…anh hai nói rằng công ty có trục trặc, còn chưa về, anh ba lên cơn sốt từ hồi chiều ngủ lúc nào rồi…”
Huy Kha vừa khóc vừa nói, ba từ lúc nào lại không quan tâm cậu nữa rồi.
“Đi, đi đi! Ba mệt…”
“Ba…” – Huy Kha rụt rè tiến tới định chạm vào ba, không ngờ bị Huy Ảnh hất văng ra, Huy Kha loạng choạng ngã vào cái bàn bên cạnh, “loảng xoảng”, bình hoa bị đụng đổ vỡ, Huy Kha khi ngã xuống cảm thấy như có hàng lưỡi dao cắm vào tay chân mình.
Máu… đó là thứ cuối cùng Huy Kha nhìn thấy trước khi ngất đi…
_ Huy Kha, thử không, đây là loại rượu nhẹ.
Một đứa bạn huých khuỷu tay Huy Kha, đưa tới trước mặt cậu một li rượu.
_ Không.
Cậu khó chịu lắc đầu, nhăn nhăn mũi.
Cậu ghét mùi cồn.
_ Huy Kha, có chuyện buồn phải không? Không nghe người ta nói “Mượn rượu giải sầu” à? Uống nhiều đúng là không tốt, nhưng uống một chút thì không có hại. Uống vào có thể quên đi ưu phiền.
Người kia đã cá cược sẽ làm Huy Kha uống vào một chút rượu nên không dễ dàng bỏ cuộc.
_ Không uống.
Cậu kiên định nói.
_ Huy Kha, chỉ là loại rượu nhẹ. Con trai nên đáng mặt con trai một chút, nếu cả bản lĩnh uống một chút rượu không có thì làm sao có bản lĩnh đối mặt với thực tế. Hèn gì, cậu cả đời chỉ ru rú một chỗ, bao nhiêu ưu phiền không biết trút ra ngoài.
Huy Kha càng nghe càng lùng bùng hai tai…
Có thật là uống rồi sẽ không biết ưu buồn, có thật là uống rồi sẽ có thêm can đảm. Nếu như vậy, cậu cũng muốn uống, cậu cũng muốn có dũng khí để vượt qua tất cả những chuyện tồi tệ đã xảy ra.
_ Được, tôi uống.
Huy Kha gằn giọng nói, giằng lấy li rượu.
Đắng, cay, cậu muốn hộc ra mũi. Nhưng khi một ngụm lại một ngụm trôi xuống thực quản, Huy Kha chợt thấy có điểm thú vị. Ba, ba cũng là như vậy mới uống nhiều đến mức không còn biết ai là ai, không còn nhớ ba đã từng thương Huy Kha đến cỡ nào sao?
_ Huy Kha, thêm li nữa nhé!
Đứa bạn nói vào, Huy Kha gật đầu. Cậu liều mạng mà uống, khoang miệng bị đốt nóng, dạ dày gióng lên từng hồi báo động nhưng Huy Kha không ngừng lại.
…“Ba, đừng đánh con nữa, con biết sai rồi, ba, đau, đau quá!”
Chín tuổi, Huy Kha lần đầu bị Huy Ảnh đánh nặng, nước mắt như mưa sa, khủng hoảng khóc gào…
Ai bảo mượn rượu giải sầu. Uống vào chỉ khơi gợi thêm những kí ức đau đớn. Huy Kha cười thầm.
Mượn rượu giải sầu thì ra là vậy. Uống nhiều vào sẽ không còn nhớ gì nữa. Bây giờ nếu ngừng lại thì chỉ càng đắm trong đau khổ. Đã uống thì uống đến cùng, uống đến khi không còn biết gì nữa, sẽ không còn biết đau.
Tiếp thêm một li, Huy Kha cảm thấy mình quen dần với vị rượu.
_ Đổi loại mạnh hơn một chút nhé! – Đứa bạn cũng không ngờ Huy Kha uống đến như vậy.
_ Ừ.
Gật đầu, cậu lại tiếp tục.
… “Ba, ba đừng đi mà ba. Anh hai, anh ba, giữ ba lại đi, mẹ đi rồi, giờ ba cũng đi nước ngoài. Anh hai… ba… anh ba… làm gì đi…”
Mười tuổi, Huy Kha tuyệt vọng hết níu áo ba đến lượt cầu xin anh hai anh ba. Cậu từng có một gia đình rất hạnh phúc mà, tại sao bây giờ lại vỡ tan như vậy> Có cái gì đó trong cậu đang đổ vỡ, một khi nó đã vỡ nát sẽ không thể hồi phục lại được…
_ Tiếp.
Huy Kha đã muốn say khướt, gầm gừ nói. Cậu uống, uống đến quên hết thì thôi. Cậu uống như để trả thù. Ba, ba có thấy không? Ba có thấy Huy Kha hiện tại cũng giống như ba không?
Huy Kha chụp lấy cả một chai rượu mạnh, đổ vào miệng.
A, giờ thì có vị mằn mặn. Rượu gì kì thế này? Hay là cậu đang khóc? Cậu đang khóc? Thật lâu rồi không khóc, hiện tại lại khóc. Cậu không thể nín nhịn nổi nữa.
…Trời đất quay cuồng. Xung quanh cậu là hàng loạt bóng người đang vây quanh, ánh đèn chớp tắt, nhạc ầm ĩ, có người ngăn cản lại có người cổ vũ.
Thậm chí cả Hân Hân cũng hoảng sợ “Huy Kha, ngừng lại đi.”
Huy Kha mặc kệt.
Cho đến một âm thanh trầm trầm, uy nghiêm mà ẩn ẩn phẫn nộ vang lên:
_ Huy Kha! Còn không mau ngừng lại!
… Khôi Vĩ? Là anh sao, Khôi Vĩ?