*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. "
Chị còn muốn em bồi...cái gì?" Chương 2.
Hạ An chọn rượu xong quay lại bàn: "Soái ca, em giúp anh mở rượu nha."
"Không vội không vội, em uống với anh ly này đi, uống xong anh lại mở thêm một chai, okie?" Chàng trai không thể chờ đợi thêm, lấy ly rượu nhét vào tay Hạ An, gần như ép nàng uống.
Hạ An nghi ngờ nhìn ly rượu, dùng nụ cười bảng hiệu cười cười: "Được, em uống với anh."
Loại con gái chưa trải sự đời này sắp vào tay mình rồi hê hê: "thích cái tính thoải mái này của em nhất."
Vờ nâng ly rượu lên môi, Hạ An vẫy vẫy tay với Ngải Mễ: "Ngải Mễ, giúp chị khui rượu."
Chỉ cần khui rượu, uống hay không uống cũng phải trả tiền, đây là nguyên tắc.
Hạ An rất cẩn thận, ở trong quán bar, đừng nói là đi một vòng rồi quay lại, ly rượu không trong tầm mắt cũng không được uống. Vì vậy, ly rượu trong tay này nàng đương nhiên sẽ không thật sự uống.
Chờ Ngải Mễ khui rượu xong, Hạ An vừa định chuẩn bị đặt ly xuống, tùy ý tìm đại lý do từ chối thì, cánh tay bị người ta nắm chặt...
Là tay phụ nữ, ngón tay trắng noãn nhẫn nhụi, đốt ngón tay cân xứng nhỏ dài, rất rất đẹp mắt.
Hạ An theo cánh tay nhìn lên, ánh mắt mờ mịt, khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự hững hờ đập vào mi mắt.
Lại là cô ấy...
Hạ An và Diệp Quan đối diện nhau, Diệp Quan đang cụp mắt nhìn nàng, không cười, mặc kệ là cười hay không cười thì đều có loại kiêu ngạo không biết tên.
Đệt!! Mém uống rồi!
Nội tâm chàng trai phát điên, mém chút đập bàn. Đối với sự xuất hiện của Diệp Quan vừa tức giận vừa chột dạ, chỉ sợ thịt thỏ đêm nay bay mất.
Diệp Quan không nói gì lấy ly rượu trong tay Hạ An ra đặt lên bàn, môi đỏ khẽ mở: "đừng uống, về nhà thôi."
Cô ấy nhất định nhìn thấy gì đó, vì vậy nên muốn giải vây cho mình, Hạ An phản ứng rất nhanh, khoảnh khắc Diệp Quan kéo tay nàng, nàng đã hiểu.
Là ảo giác sao? Hạ An cảm thấy lúc cô nói câu này, nhu hoà hơn lúc nãy rất nhiều.
Lúc này còn nắm tay nàng...
Bởi vì Diệp Quan nhúng tay nên bầu không khí hơi thay đổi.
Chàng trai thấy chuyện tốt của mình sắp bị người lạ phá hỏng, quanh co nói: "Cô...cô là ai?"
Diệp Quan không muốn phí lời với hạng người này, liếc nhìn một chút cũng cảm thấy lãng phí thời gian, không muốn ở lại đây thêm giây phút nào
Hạ An đứng dậy, chủ động siết lòng bàn tay Diệp Quan, mỉm cười nhìn chàng trai nói: "Chị ấy là bạn gái tôi."
Bạn gái? Diệp Quan nghe thấy hai chữ này liền liếc nhìn Hạ An...
Vậy cũng dám nói.
Chỉ là, cô gái này xem như không ngốc.
Lúc Hạ An nói ra khỏi miệng, biểu hiện như đang khoe.
Tinh tế mà nghĩ, nếu nàng thật sự có một người bạn gái như vậy, không lẽ không được quyền kiêu căng thông báo chủ quyền sao? Dù là nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cô ấy vẫn thật sự rất rất đẹp.
Hạ An nhìn Diệp Quan, vẻ mặt đối phương như băng sơn không thể đọc ra chút tâm tình nào. Lúc này Hạ An không những không buông tay mà còn mặt dày tươi cười, nắm tay Diệp Quan càng thêm chặt.
Nắm bàn tay này, nàng đột nhiên cảm thấy. Có một loại cảm giác tin tưởng không tên.
Người hơi hơi quen biết Diệp Quan đều biết Diệp tổng không thích thân mật với người khác, thậm chí là bài xích kiêng kỵ.
Tay siết tay đối với Diệp Quan mà nói thì đã ở phạm trù thân mật quá rồi, huống hồ đây còn là người lạ.
Tay lẫn tâm hai người đều xoắn xúyt như nhau.
Có ấm, cũng có nóng.
Diệp Quan có chút không ổn muốn tránh khỏi tay của Hạ An, nhưng cảm giác được bàn tay kia càng lúc càng siết chặt, đầu ngón tay của nàng cứng đờ nên không rút tay lại, miễn cưỡng để nàng nắm.
Cô nghĩ nàng sợ hãi, Diệp Quan kéo tay Hạ An, ánh mắt ra hiệu: "Đi thôi."
Điều này không khác nào ngầm thừa nhận 'quan hệ tình nhân' của hai người.
Hạ An không nghĩ tới Diệp Quan sẽ phối hợp diễn với mình, trước khi đi nàng không quên nói với chàng trai: "Soái ca, rượu đã khui chút nữa đừng quên thanh toán nha."
Vẫn còn nhớ tiền, Diệp Quan không có thời gian để ý, cất bước rời đi. Hạ An bị cô nắm tay cũng đi theo.
Chen qua dòng người rộn ràng, hướng về lối ra cách đó không xa.
Nhìn bóng lưng của cô, Hạ An nghĩ, chị ấy hẳn là không giống với vẻ ngoài lạnh nhạt không có tình người.
Chí ít lòng bàn tay của chị ấy rất ấm, rất thoải mái.
Đi ra Dạ Sắc, cả thế giới cũng yên tĩnh theo.
Cuối tháng chín đã là cuối mùa hạ, vẫn còn nóng bức, gió nhẹ vờn lên da cũng mang theo cái nóng.
Nơi đang đứng không có xe qua lại, càng không có người nào đi ngang, chỉ có lác đác vài người mua say đang vịn tường ra sức nôn ói.
Diệp Quan cúi đầu nhìn đôi bàn tay vẫn còn chung một chỗ, cô có chút bất ngờ, đối với sự thân mật này, hình như... Không hẳn là phản cảm đi.
Gió đêm oi bức vỗ nhẹ lên gò má, làm tóc Hạ An có chút rối loạn, nàng đưa tay tùy ý vén lên.
Dưới ánh đèn đường, đường nét của nàng càng hiện lên rõ ràng.
Diệp Quan vô tình hay cố ý đảo mắt lên khuôn mặt nàng, đối phương còn thanh tú hơn chính cô tưởng tượng, da dẻ rất trắng, trên người còn có chút hương vị nữ sinh.
Khẳng định không bao nhiêu tuổi.
Hạ An thấy đối phương nhìn chằm chằm mình, lúc này mới buông tay đối phương ra.
Buông tay, lòng bàn tay còn có chút mồ hôi.
Hai người đừng yên một lúc, Hạ An cảm thấy bản thân nên biểu hiện chút gì đó: "Vừa nãy cám ơn chị."
Diệp Quan không nói gì, chuyện của người khác cô không có hứng thú nhúng tay, cho tới đêm này thì xem như có ngoại lệ
Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ.
Không được đáp lại, nụ cười Hạ An hơi ngượng, có chút lúng túng.
Dưới màn đêm, Diệp Quan nhìn Hạ An đang cười, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Cô bao lớn?"
Hạ An bị gió thổi đến híp cả mắt, nàng hướng Diệp Quan bán manh: "Chị đoán xem."
Thấy trên mặt đối phương viết ba chữ 'không hứng thú', Hạ An như thấy tự chuốc nhục, không tới hai giây sau nói: "Em hai mươi ba."
Hai mươi ba, đúng là vừa tốt nghiệp đại học, Diệp Quan liếc nhìn Hạ An một chút, nói: "Nếu không thể bảo vệ chính mình thì ít tới những nơi này."
Đây là câu nói dài nhất đêm nay của cô, Hạ An sững sờ, người này nói chuyện sao lại giống y đúc Đới lão sư vậy nè.
Diệp Quan không nói thêm gì, chuẩn bị rời đi.
Câu nói như vậy Diệp Quan không hay nói, cô không thích can thiệp chuyện cá nhân người khác, cũng không thích người khác can thiệp chuyện cá nhân của mình.
"A..." Thấy người muốn đi, Hạ An gọi cô lại, lời chưa kịp ra khỏi miệng thì lại không biết nên xưng hô ra sao, kết quả kêu một tiếng: "Chị?"
Trong một đêm, vừa là bạn gái vừa là chị, cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Diệp Quan dừng chân.
Hạ An do dự một chút, mới hỏi: "có thể thêm Wechat của chị không?"
Câu này người khác từng nói với Hạ An rất nhiều lần, đương nhiên nàng cũng sẽ nói câu này với người khác, đây là vì công việc cả thôi.
Làm nghề này giao thiệp là tài nguyên rất quan trọng.
"Ý của em là, lần sau nếu chịu đi một mình em sẽ bồi chị uống rượu. Xem như cám ơn lúc nãy chị giúp em giải vây" Hạ An cười giải thích.
Đêm nay Hạ An có chú ý đến cô ngồi một mình ở quầy bar uống rượu, hẳn là có tâm sự rồi.
Đối phương vẫn biểu hiện lạnh nhạt.
Hạ tiểu thư chủ động đến gần lại bị người ta bán bơ, đổi lại là người khác thì đã có phương thức liên lạc trong tay lâu rồi.
Bồi rượu...
Nghe cái từ có xíu mẫn cảm này, Diệp Quan lại nhìn Hạ An một hồi: "Chỉ bồi rượu?"
Phải biết có rất nhiều lúc, cái gọi là bồi rượu này đều là 'bắt cầu' cả thôi.
Nghe thấy thâm ý trong lời nói, đổi lại là người khác thì Hạ An nhất định sẽ đề phòng, nhưng mỹ nhân có vẻ cấm dục ở trước mắt nàng mở miệng nói thì...
Hạ An bỗng nhiên mím mím môi cười cười, áp sát đầu lại gần Diệp Quan, ánh mắt ám muội hơi đảo, còn dùng giọng điệu mơ tưởng viễn vọng, hỏi ngược lại: "Chị còn muốn em bồi...cái gì?"