Chương 2
Khoa nhũ??? Thịnh Như Khởi bị dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng của Kha Nhược Sơ làm cho cười ra tiếng, nàng cúi đầu nhìn nhìn, tay của đối phương vẫn còn kề sát bên cạnh. Ngón tay tinh tế xinh đẹp, vô cùng thon dài. Không nghĩ tới tiểu bạch thỏ vậy mà làm bác sĩ, dáng vẻ nhẹ nhàng nói chuyện dịu dàng càng khiến người khác muốn... Khụ, Thịnh Như Khởi thu lại bảy sắc cầu vồng trong đầu, lần trước cũng do mình quá nhiệt tình doạ chạy bé con. Thịnh Như Khởi âm thầm nghĩ, lúc này cho dù có dùng trăm phương nghìn kế cũng phải bắt tiểu bạch thỏ làm bạn gái của mình. "Thịnh tiểu thư?" Kha Nhược Sơ bị Thịnh Như Khởi nhìn chằm chằm, lúng túng đến đỏ mặt. "Chắc do tác dụng tâm lý, bây giờ không sao rồi." Thịnh Như Khởi nhìn Kha Nhược Sơ, dịu dàng nói, dẹp sạch dáng vẻ hồ ly tinh thường ngày, phô bày ra hình tượng chị gái xinh đẹp dịu dàng. "Nếu ngài vẫn không an tâm thì có thể lại đi kiểm tra." "Ừm, được." Thịnh Như Khởi một bên trả lời một bên nghĩ thầm, bạn gái tương lai của mình mềm tính quá, động một cái liền đỏ mặt Nếu mà ở trên giường thì....Thịnh Như Khởi chỉ cần hai giây lại nghĩ đến bảy sắc cầu vồng... Dẹp dẹp. Trợ lý lúng túng đứng giữa, ở không được mà đi cùng không xong, thế là cô nao nao xin chỉ thị của Thịnh tiểu thư: "Thịnh tổng?" "Cô về công ty đi" lúc này Thịnh Như Khởi mới chú ý đến bóng đèn hình người trong phòng. "Nhưng..." "Kêu cô đi thì đi đi." "Được, ngài cần gì cứ gọi." Trợ lý đã đi theo Thịnh Như Khởi mấy năm, xem như hiểu rõ tính tình của bà chủ, dám chắc bà chủ xem trúng tiểu bác sĩ, muốn trêu ghẹo nhân gia. Phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Trên bản tên của đối phương viết Kha Nhược Sơ. Thịnh Như Khởi yên lặng ghi nhớ ba chữ này. "Không còn việc gì thì tôi đi trước..." Làm xong chức trách của mình, Kha Nhược Sơ liền lập tức muốn chạy trốn, bởi sau những chuyện đã xảy ra nàng thật xấu hổ khi nhìn thấy Thịnh Như Khởi. "Bác sĩ Kha." "Ừm." Nói chuyện với Thịnh Như Khởi, Kha Nhược Sơ chỉ thấy khó chịu, giống như có trăm vạn con kiến bò lên người "Có phải vừa khóc không? Mắt sưng cả rồi." Giọng nói của Thịnh Như Khởi giờ phút này nhẹ nhàng đến có thể bắn ra nước, không kém diễn viên phái thực lực là bao. Mắt Kha Nhược Sơ có chút sưng, sáng sớm bị chủ nhiệm mắng một trận, sau lại trốn vào toilet khóc một chút, đến giờ vẫn chưa tiêu. "Bị bắt nạt sao?" Thịnh Như Khởi dùng các kiểu ôn nhu tấn công. Đúng là người vừa đẹp vừa mềm, Kha Nhược Sơ nghĩ. Đến tận khi Kha Nhược Sơ bị Thịnh Như Khởi lừa đến trên giường thì cô vẫn còn loại suy nghĩ đó Hiện tại là thời gian làm việc, không tiện nói chuyện cá nhân, Kha Nhược Sơ cười cười, nói: "Tôi đi trước." "Tối hôm đó..." Thịnh Như Khởi gọi lại Kha Nhược Sơ: "Là tôi uống say, có phải làm cô sợ rồi không?" "Tôi cũng vậy." Nhắc đến chuyện đó, Kha Nhược Sơ cắn cắn môi, căng thẳng nói: "Vậy, xem như không có gì xảy ra đi." Đêm đó Thịnh Như Khởi hôn cô trước, nhưng bản thân cô cũng chủ động ôm lấy Thịnh Như Khởi. Lúc đó Kha Nhược Sơ vẫn còn một chút tỉnh táo, chỉ là không biết tại sao không ngăn đối phương lại mà còn chủ động hôn lại đối phương. Giống như nếm được một viên kẹo mình chưa từng ăn qua, dù biết là không nên nhưng có loại cảm giác thoải mái thoả mãn, Kha Nhược Sơ bị suy nghĩ của chính mình làm cho xấu hổ. Thịnh Như Khởi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Kha Nhược Sơ, xem như chưa xảy ra chuyện gì sao? Thịnh Như Khởi cười nói: "Ừm, xem như không có gì xảy ra." Có một số người, dù ngoài miệng nói xem như không có gì xảy ra, nhưng đầy đầu đều đã tưởng đến dáng vẻ khóc thút thít khi ở trên giường của nhân gia. Hiện tại xem như chưa từng xảy ra, đều là bệ phóng cho những gì xảy ra sau này. "Dạ dày cô không tốt, ít uống rượu một chút." Tiểu khả ái chủ động quan tâm, Thịnh Như Khởi mỉm cười, lần đầu tiên trong đời cảm thấy nằm viện cũng thật vui vẻ: "Có thể thêm wechat không? Sau này nếu tôi có vấn đề thì có thể trực tiếp hỏi cô." Kha Nhược Sơ do dự. "Bác sĩ Kha, tôi là bệnh nhân của cô phải không?" "Ừm." Kha Nhược Sơ không biết từ chối người khác, Thịnh Như Khởi vừa nói như vậy cô lập tức gật đầu. Thịnh Như Khởi có được phương thức liên lạc dễ hơn trong tưởng tượng, nhưng cho dù hôm nay Kha Nhược Sơ không cho nàng wechat thì nàng đã biết chỗ cô làm việc, chạy trời cũng đừng mong khỏi nắng. Kha Nhược Sơ đi rồi, Thịnh Như Khởi nhìn màn hình điện thoại cười vui vẻ, hoá ra mới hai mươi ba tuổi, cỏ non này Thịnh Như Khởi ăn chắc rồi. .... Hạ Hạ phẫu thuật cấy ghép xem như thuận lợi, tạm thời chỉ có chút phản ứng bài xích, nhưng vẫn còn phải quan sát thêm trong một khoản thời gian dài Dù sao tháng ngày ngày gian nan nhất cũng đã trôi qua. Mọi chuyện rốt cuộc cũng chịu phát triển theo phương hướng tốt đẹp, cắn răng lại, lại tiếp tục cố gắng vượt qua. Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Hạ An đứng trên hành lang khu nội trú, tay cầm ly cà phê nóng chậm rãi nhấp từng ngụm, quay đầu nhìn thấy máy bán hàng tự động, lại nghĩ tới chuyện đã xảy ra hơn một tháng trước, lúc đó nàng và Diệp Quan là hai người xa lạ, còn bây giờ thì... Hạ An không khỏi nghĩ đến, nếu như mình không gặp Diệp Quan, mình có thể vượt qua ngày tháng đó sao? Hạ An chưa từng dùng bất hạnh hay may mắn để hình dung cuộc đời của mình, mặc kệ tốt xấu, Hạ An đều sẽ dùng thái độ thật bình thường để đối mặt, nhưng từ khi gặp gỡ Diệp Quan, nàng cảm giác được sự may mắn. Tinggg~ Di động nhắc nhở tin nhắn Vẫn là Diệp tổng với câu nói mười ngày như một: Vãn Vãn hỏi tối nay cô có về nhà ăn cơm không? Hạ An tiện tay trả lời: tám giờ mới tan tầm, không cần chờ em. Giống như càng lúc càng quen với đối thoại kiểu này, Hạ An chậm chú nhìn điện thoại, đầu ngón tay lướt trên lịch sử tán trò chuyện, nàng mím môi cười cười. "Nhìn gì mà vui vẻ vậy? Cho tôi nhìn ké với nào." Kỳ Mộc Nghi đi tới gần Hạ An thì thả chậm bước chân. "Kỳ lão sư." Hạ An dẹp điện thoại. "Tiểu Hạ." Kỳ Mộc Nghi nhẹ vỗ bả vai Hạ An, nói: "Theo tôi một chút ". Hạ An lập tức đi theo phía sau, có lẽ đã quen với môi trường làm việc gấp gáp, tốc độ đi của Kỳ Mộc Nghi rất nhanh, vừa đi vừa nói: "Lão Tống muốn ra ngoài khảo sát một tháng nên lão giao cô cho tôi, thời gian cô thực tập ở khoa ngoại đều đi theo tôi, biết chứ?" "Chuyện này giáo sư Tống đã nói với tôi." Đi theo Kỳ Mộc Nghi, không biết có bao nhiêu bác sĩ trẻ hâm mộ Hạ An, ở bệnh viện Trường Nam ai mà không biết bác sĩ Kỳ gần gũi bình dị y thuật cao siêu, quan trọng hơn là Kỳ Mộc Nghi là đại mỹ nữ, còn đang độc thân. "Buổi tối có trận giải phẫu, cô làm trợ lý cho tôi." Có cơ hội để tiến vào phòng giải phẫu là cầu mà không được, Hạ An cũng cảm giác được Kỳ Mộc Nghi rất săn sóc mình: "Được, cám ơn lão sư." "Không cần khách sáo, nói không chừng sau này chúng ta sẽ là động nghiệp. Cố lên, tôi rất chờ mong sau này có thể cùng cô kề vai chiến đấu." "Tôi nhất định sẽ cố gắng." Hạ An cười gật đầu, nghĩ thầm, ngồi ở vị trí cao nhưng không chút làm giá, cũng khó trách Kỳ Mộc Nghi rất được ngoại khoa hoan nghênh. Những năm nay Kỳ Mộc Nghi dạy qua không ít tiểu bác sĩ, lần đầu thấy được người chịu cực chịu khổ như Hạ An, thiếu nữ tích cực, thích cười thật sự khiến người ta vui tai vui mắt. Kỳ Mộc Nghi nhìn chằm chằm Hạ An một lúc. "Sao vậy lão sư?" Kỳ Mộc Nghi cười cười, nhẹ nói: "Cô cười lên rất đẹp mắt." Tán thưởng như vậy Hạ An nghe đến quen. ... Tám giờ mười lăm Diệp Quan về đến nhà. Dì Chu đang bận rộn trong phòng bếp, bà Lương và Vãn Vãn đã ăn cơm tối, ngồi ở phòng khách say sưa xem hoạt hình. "Diệp tổng ăn tối chưa?" "Em ấy về chưa?" Dì Chu ngẩn người một lúc mới nói: "Bác sĩ Hạ vẫn chưa về, để dì hâm canh lại cho con dùng trước." "Không cần." Dì Chu tưởng Diệp Quan lại thấy không khẩu vị, vừa định khuyên hai câu thì đã nghe Diệp Quan bổ sung: "Em ấy sắp trở về, chờ chút nữa con và em ấy cùng ăn." "Vậy được." Dì Chu cười đáp lại. Thời gian chậm rãi trôi, Diệp Quan ở phòng khách cùng Vãn Vãn xem tivi, sắp tới chín giờ Hạ An vẫn chưa về. "Hôm nay An An lại tăng ca à? Công việc ở bệnh viện đúng là mệt người mà." Bà Lương nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn Diệp Quan: "Con đừng cho An An nữa, ăn trước đi..." Còn chưa kịp nói hết thì điện thoại của Diệp Quan đã vang lên, nội dung đại khái là về công việc, nhìn điệu bộ của Diệp Quan hẳn là lại sắp bận rộn, bà Lương đau lòng nói: "Con ăn gì đi rồi hẳn làm việc." "Con không đói." Nói xong Diệp Quan đứng dậy đi lên lầu "Aiz~ cái đứa nhỏ này." Ngồi trước máy tính, văn kiện công việc tựa như kéo dài bất tận. Diệp Quan ngã người dựa vào ghế chợp mắt một lúc, sau đó cầm lên điện thoại, sắp mười giờ, đêm nay có về hay không Hạ tiểu thư cũng không nhắn lại. Mới mấy ngày trước còn lời thề son sắt sẽ nghiêm túc chịu trách nhiệm. Mới mấy ngày mà đã... Rót một ly rượu đỏ, Diệp Quan dựa vào tay vịn ban công ở lầu hai, Diệp Quan không giống Thịnh Như Khởi, cô uống rượu rất có chừng mực, ngoại trừ những lúc cần xã giao, thỉnh thoảng sẽ uống một chút rượu đỏ, nhấp mấy ngụm rồi thôi, xem như thả lỏng tinh thần khi áp lực hoặc mệt mỏi. Chiếc xe hơi trắng dừng trước cửa lớn hấp dẫn sự chú ý của Diệp Quan.... "Là ở đây sao?" Kỳ Mộc Nghi ngừng xe lại hỏi. "Ừm, đêm nay làm phiền ngài rồi." Buổi tối Hạ An đứng suốt mấy tiếng trong phòng giải phẫu, cường độ công việc như vậy làm nàng có chút không quen, lúc ra khỏi bệnh viện không cẩn thận bị vấp té, Kỳ Mộc Nghi vừa lái xe ra khỏi gara bệnh viện thì thấy được Hạ An bị thương ở chân, sẵn tiện chở nàng về. "Muốn chăm sóc bệnh nhân thì trước tiên phải chăm sóc bản thân, biết không? Thân thể này của cô sẽ không trụ được lâu trong phòng giải phẫu đây, ngoại khoa rất mệt, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt." "Dạ biết cám ơn lão sư." "Ra khỏi bệnh viện đừng gọi tôi là lão sư, thật ra tôi cũng không lớn hơn cô bao nhiêu." Kỳ Mộc Nghi nhìn chân Hạ An, lại nói: "Chân còn đau không, hay để tôi đỡ cô vào?" "Không sao, em tự đi được." Suy nghĩ vài giây, Hạ An vẫn không lên tiếng mời Kỳ Mộc Nghi vào nhà ngồi, tuy rất không phải phép nhưng nơi này cũng không phải nhà của nàng, tùy tiện dẫn người vào lại càng lúng túng thêm. "Thật không?" Hạ An cười nói: "em lừa chị làm gì." "Tôi thấy em rất thích cậy mạnh". Nói xong Kỳ Mộc Nghi tháo đai an toàn, cùng Hạ An xuống xe. Ban công lầu hai, Diệp Quan cụp mắt nhìn xuống dưới lầu Nhìn thấy bóng người quen thuộc. Đó là Kỳ Mộc Nghi?? Người vừa bước xuống xe...thật sự là Kỳ Mộc Nghi! ~~~ Mẹ ruột có lời muốn nói: Tình địch bự nhất của Lá tổng vào trận, hê hê~ Lá tổng siêu cấp thảo mai, nghĩ thầm: tôi ở đây đợi mình về cùng nhau cơm nước, mình lại cùng với người khác vui vẻ, ới giời ơi cái cõi lòng nát tan. Thật ra Lá tổng cũng có nỗi niềm riêng, sẽ chậm rãi giải thích. Mị: zừa lòng mị!!! :)))~ má ơi vừa mới check lại wp, hoá ra năm ngày rồi mị chưa up bộ này :)))~