Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 13-2

Lâm Nguyên nhìn gương mặt đỏ lự của Phó Xung dần dần trở nên trắng bệch, hai tay siết chặt nắm đấm, cơ thể không ngừng run rẩy. Một cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh, tựa hộ như muốn phun lửa. 

Trong lòng Lâm Nguyên có một chút xấu hổ, đau lòng, buồn bực, nhẹ nhõm… lẫn lộn thành một mớ bòng bong. Hắn chậm rãi đi về hướng anh, muốn nói cho anh biết thật ra tim hắn cũng thống khổ như của anh, cũng đau đớn như vậy. 

Bỗng nhiên, Phó Xung trước mặt lại như một cái xác mất hồn, ngã thẳng về sau. 

Lâm Nguyên phát hoảng, chưa kịp suy nghĩ đã lao tới, cả người ngã xuống phía sau Phó Xung, dùng hai tay và toàn bộ cơ thể đón lấy anh. Thanh niên cao lớn, cường tráng, rắn chắc như vậy, cả người ngã xuống khiến cho nội tạng Lâm Nguyên như bị xê dịch, đầu óc ong ong, có chút choáng váng.

Hắn bình tĩnh lại vài giây, cảm thấy chính mình tỉnh táo lại, vội cúi đầu nhìn Phó Xung đang ngã nằm trên người mình. Sắc mặt anh tái nhợt, môi cũng xám xịt, không một chút máu, có vẻ như là giận đến mức ngất đi.

Lâm Nguyên duỗi thẳng chân, để người anh có thể đè lên hắn nhiều hơn. Hắn cảm giác hai mắt mình đột nhiên chua xót, một sự hối hận lấn át mọi cảm xúc khác, ùa lên trong tim hắn. Chàng trai vốn luôn khỏe mạnh, lạc quan thế nhưng lại bị hắn làm cho tức giận đến mức này, sự bi thương và phẫn nộ trong lòng anh có lẽ đã đến cực điểm, không thể kiểm soát nổi. Nhìn hai mắt anh nhắm nghiền, có một giây ngắn ngủi Lâm Nguyên tự nhủ với chính mình, “Hay là đặt dấu chấm hết ở đây, để em ấy kết hôn, sinh con, sống nốt phần đời còn lại đi.” 

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua mặt Phó Xung, cảm xúc da thịt của thanh niên trai tráng khiến trong lòng hắn có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khuôn mặt này cương nghị, ngay thẳng như thế, tươi trẻ, xinh đẹp như vậy. Hắn từng ngồi trong khoang hạng nhất trên máy bay mơ mộng, chàng trai ưu tú này phù hợp với hắn như vậy, nếu có thể, thật muốn có thể cùng anh chia sẻ mọi thứ đáng giá trên đời này. Chậm rãi, trái tim Lâm Nguyên quay lại quỹ đạo ban đầu, “Tôi không thể từ bỏ em ấy, tôi muốn để em ấy biết, ở bên tôi, dù khởi đầu có đau khổ ra sao, thì nhất định vẫn sẽ có một cái kết viên mãn, hạnh phúc.” 

Hắn suy nghĩ một lúc, đôi mắt chậm rãi nheo lại. 

Hắn nhẹ nhàng xê dịch cơ thể Phó Xung khỏi người mình. Anh vẫn đang mê man, khóe miệng dường như vẫn còn mang theo một nét uất ức. Lâm Nguyên nhanh chóng vào phòng ngủ, từ trong ngăn kéo dưới cùng của tủ quần áo lấy ra túi thuốc kia, lại vào phòng bếp, đổ thuốc vào cốc nước, lắc nhẹ, vô sắc vô vị, như dĩ vãng.

Phó Xung thấy mình như một người bị nhốt trong sa mạc gặp được ốc đảo, với dòng suối trong vắt ngọt ngào từng chút một làm ẩm cổ họng khát khô của anh. Đầu óc anh vẫn rối bời, cả người cũng không chút sức lực, hơn nữa… cơ thể anh đang nằm trong một lồng ngực quen thuộc lại ấm áp, mang theo mùi hương mà anh vẫn luôn mê đắm. Vậy để bản thân dựa vào đó một lát đi. Vì hiện tại, anh không còn chút sức lực, cũng không muốn tỉnh lại chút nào.

Lâm Nguyên cho anh uống nước, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, nước tràn ra so với nước đi vào còn nhiều hơn. Nhìn đôi môi ướt đẫm cùng một vệt nước dọc theo khóe miệng tràn xuống, Lâm Nguyên bỗng cảm giác trong mình có một cảm xúc mãnh liệt trào dâng. Hắn đã khao khát anh từ rất lâu, cũng đã nhịn rất lâu rồi. Sự khao khát khiến hắn pha loãng sự tỉnh táo trong cơn mê. Hắn uống một ngụm nước pha thuốc kia, ngậm trong miệng, chậm rãi cúi người, dùng môi mình tách mở đôi môi của người kia, dòng nước mát lạnh chuyển động trong khoang miệng hai người, không thể phân biệt ai với ai… uống nhiều hơn. 

Phó Xung trong cơn mê chậm rãi tỉnh lại, thấy có gì đó không đúng. Có người đang cho anh uống nước, chỉ là… mỗi một ngụm nước đều là người kia dùng môi hôn lên môi anh, đẩy vào. Anh biết đó là Lâm Nguyên, cũng nhớ đến vừa rồi anh bị lửa giận thiêu đốt đến mức trước mắt bỗng tối sẫm. Mình thế nhưng lại bị hắn làm cho giận đến ngất đi sao? Phó Xung cảm thấy trong lòng một trận phiền muộn, nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của tên khốn kiếp này, anh liền muốn thoát khỏi vòng tay của hắn. 

Người đàn ông cảm nhận được sự giãy giụa của anh, hai cánh tay cường tráng càng ôm chặt lấy anh, hai cánh môi nóng ẩm khác hẳn vẻ dịu dàng vừa rồi, tựa như sợ người trong lòng sẽ vùng ra, không khỏi dùng lực mà hôn. Phó Xung tránh né, Lâm Nguyên lại không để anh tránh, hai người xô đẩy, cơ thể và môi không ngừng cọ xát kịch liệt. 

Phó Xung thấy thân thể và linh hồn mình dường như muốn tách ra làm hai, một bên thèm khát, một bên lại chỉ muốn chạy trốn.

Mùi vị trên cơ thể người đàn ông này kích thích đến mức da đầu anh tê dại, toàn thân nóng lên. Cái loại khao khát, thèm muốn hắn này, muốn đến mức mọi tế bào trong cơ thể đều rung động lại về trong anh, khiến cho linh hồn còn tỉnh táo của anh không ngừng xấu hổ, ảo não. Anh đến đây để làm gì? Là để chất vấn và yêu cầu hắn đừng chèn ép anh và Nhã Na như vậy, đừng tiếp tục dây dưa với anh nữa. Thế nhưng hiện tại anh có đang chống cự sự dây dưa này không? Linh hồn tận mắt chứng kiến xác thịt từ bỏ việc chống cự, sa vào trong sự si mê, cuồng loạn, nhìn anh theo người đàn ông kia không lời nào mà đứng lên, ôm hắn, hôn hắn… Cùng nhau chậm rãi đi về phòng của Lâm Nguyên, đi đến chiếc giường rộng rãi kia, bước vào một đêm mê loạn, cuồng dã, hoang đường. 

Vào một đêm gió thổi rít gào ngoài cửa sổ, hai người đàn ông trên giường không biết là ai bị ai đánh thuốc, là ai bị ai mê hoặc, bọn họ chỉ biết là người kia là Địa Ngục, cũng chính là Thiên đường của mình. 

Gió ngoài cửa sổ thổi suốt đêm, đến sáng sớm mới dịu đi.

Ánh dương chiếu vào phòng khách không có rèm cửa, từ trên chiếc giường trong phòng lớn nhìn lại, có thể thấy vô vàn hạt bụi bay lơ lửng trong cột sáng kia, tựa như tâm trạng hiện tại của Phó Xung vậy, một luồng ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua, lại vừa vặn chiết xạ vào lỗ thủng sâu thẳm trong trái tim anh.

Anh thu hồi ánh mắt, nhìn người đang ngủ say bên cạnh, lòng rối như tơ vò.

Sự điên cuồng của một đêm vừa trôi qua đã vượt qua trí tưởng tượng cao nhất của Phó Xung về chuyện giường chiếu. Bọn họ như hai cỗ máy không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác, cho anh, cho tôi, lại cho, lại cho… 

Đều biết rằng cơ thể cả hai dường như đang trên bờ vực suy sụp, nhưng lại vẫn liều mạng mà tận hưởng khoái cảm tột độ trên mây kia. Thời điểm thân thể thành thực, linh hồn tựa hồ cũng tháo bỏ lớp ngụy trang. 

Phó Xung vẫn nhớ rõ lời chất vấn của Lâm Nguyên khi hắn không ngừng hung hăng tiến vào. 

“Còn muốn kết hôn sao?”

“… Không…”

“Có còn muốn kết hôn nữa không?” 

“Không!”

……

Đúng vậy, cuối cùng anh vẫn nói ra chữ ‘không’ này. Tuy rằng không thể kiềm chế được mà trả lời câu hỏi của hắn giây phút khoái cảm đạt đến tột đỉnh, nhưng trong thung lũng sâu thẳm của linh hồn, Phó Xung biết, nó tuyệt đối không phải bởi vì sự điên cuồng trên giường, mà là vì chính anh không thể ngăn được sự điên cuồng trong lòng Lâm Nguyên. Một khi người này đã điên rồi, hắn thật sự có thể làm mọi chuyện hắn muốn. Anh thật sự sợ, sợ người anh quan tâm sẽ vì anh mà bị hắn hãm hại. 

Một cánh tay vững chãi ôm lấy ngực anh, Lâm Nguyên tỉnh, như một đứa trẻ mà dính lấy người anh, dùng gương mặt lún phún râu mà nhẹ nhàng cọ lên cằm Phó Xung, “Đang nghĩ gì vậy? Anh nhìn em nãy giờ rồi.” 

“Tôi biết nói chuyện hủy hôn với bọn họ như thế nào đây!” Phó Xung nhẹ nhàng đẩy hắn ra, có chút lạnh lùng xen lẫn khó chịu mà nói ra vấn đề phức tạp của mình. Đúng vậy, biết nói sao với Nhã Na đây? Biết nói sao với người lớn hai nhà đây? Vấn đề này vừa được tung ra liền sẽ giống như bom rơi đạn nổ, người người hồn phi phách tán.

“Được rồi, để anh tính.” Lâm Nguyên chắp tay sau đầu, dựa vào đầu giường. Đây quả thực là một câu hỏi khó. 

Không biết tại sao, trong lòng hắn lại có một cảm giác ấm áp lạ lùng, đây là lần đầu tiên Phó Xung thảo luận về một vấn đề riêng tư với hắn, một vấn đề liên quan đến cả hai người. Tuy rằng giọng điệu lạnh nhạt, nhưng anh dường như không còn coi hắn là lãnh đạo hay kẻ thù nữa, mà là… giống như… người yêu vậy. 

Mặc kệ đây là ảo tưởng hay là suy diễn, Lâm Nguyên vẫn vì ý nghĩ này mà thấy ấm áp trong lòng. Hắn bỗng nghĩ ra một cách. 

“Em có thể nói là do anh yêu cầu.” Hắn duỗi tay lấy bao thuốc và bật lửa trên đầu giường. Phó Xung nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập nghi vấn và chờ đợi. 

“Ừm… việc của bạn gái em, em có thể nói với cô ấy rằng em đến tìm anh giúp đỡ, sau đó… anh sẽ giúp cô ấy giải quyết…” Hắn rít một hơi thuốc rồi nhìn Phó Xung. Bản thân hắn cũng có chút xấu hổ, dù sao chuyện này hắn cũng ra tay hết sức mờ ám. 

“Sau đó thì không phải anh phải đi trường Đảng hai tháng sao? Anh sẽ tìm Tổng thư ký Phương của Văn phòng Chính phủ tỉnh, nhờ ông ấy điều tạm em đi tỉnh trong hai tháng. Với người nhà thì em cứ nói đây là huấn luyện nghiệp vụ cho thư ký riêng, anh yêu cầu em phải tham gia, đồng thời hỗ trợ anh luôn, cho nên hôn lễ phải lùi lại… Rồi sau này mình tính tiếp… Anh giúp cô ấy như vậy, cô ấy sẽ đồng ý thôi.” 

Đây không phải là một kế hoạch hoàn hảo, nó cũng chẳng thuyết phục là bao. Cho dù công việc yêu cầu như thế thật, tại sao lại cứ phải hoãn ngày cưới? Hai chuyện này chẳng liên quan gì đến nhau cả. Có lẽ chỉ có thể lấy lý do thị trưởng Lâm là người kỳ quái lại độc đoán rồi dựa theo lời hắn để giải quyết vấn đề của Nhã Na, khiến cô ấy không thể không ấm ức mà đồng ý. 

Thế nhưng có hắn thì việc mới êm đẹp được, Phó Xung cũng chẳng có cách nào tốt hơn. 

“Xin lỗi tiểu Xung…” Thấy Phó Xung cau mày suy nghĩ, cảm giác tội lỗi ùa lên trong lòng Lâm Nguyên. Hắn nghiêng người muốn ôm anh, Phó Xung lại vô thức né sang một bên. 

Dục vọng tan biến cũng là lúc tâm trí tỉnh táo lại, Phó Xung phát hiện, không biết từ lúc nào, trong anh đã bắt đầu sinh ra một sự sợ hãi mờ nhạt dành cho người bên cạnh. Đúng vậy, khác với sự vướng bận, chán ghét hay bất lực trước kia, Lâm Nguyên của hiện tại như một ác ma, không biết dùng loại ma pháp gì lại có thể khiến anh đầu hàng trước ham muốn của xác thịt, triệt tiêu sự phản kháng trong linh hồn anh, như thể không thể phân rõ trắng đen, thiện ác, run rẩy trong lửa, thiêu đốt trong nước. 

Việc của Nhã Na vừa được giải quyết thì văn phòng chính quyền thành phố yêu cầu Phó Xung quay lại làm việc bên cạnh thị trưởng Lâm. 

Lúc Nhã Na nhận được điện thoại từ Ban Tổ chức Quận nói rằng thị trấn cô được cử đến đã có một cán bộ trẻ khác phù hợp hơn nên cô sẽ không phải đi nữa, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. 

Nếu Phó Xung không báo trước cho cô là anh đã đi gặp thị trưởng Lâm, thị trưởng cũng đã hứa sẽ giúp đỡ, cô sợ là lúc mình nhận được tin này có khi không kiềm chế nổi mà hét ầm lên cũng nên. 

Vấn đề nan giải cuối cùng cũng được giải quyết, tảng đá to đùng trong lòng cô cũng đã lăn xuống. Cô đang định gọi điện cho Phó Xung để hẹn đi đâu đó làm bữa no nê thì Phó Xung gọi tới. 

Hai người đi ăn mấy món Hàn Quốc mà Nhã Na thích. Cô đang vui chuyện công việc nên khẩu vị cũng tốt, ăn uống hết sức vui vẻ, không để ý Phó Xung ăn rất ít. 

“Không ngờ thị trưởng Lâm lại là người có tình có nghĩa như vậy.” Nhã Na chân thành nói. 

Thấy cô ăn uống no nê rồi, Phó Xung bấu chặt tay vào đùi mình.

“Có chuyện muốn nói với em.” Anh cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại vẫn lộ rõ sự căng thẳng. 

“Ừm, việc gì thế?” Nhã Na thấy giọng điệu anh không ổn, ngẩng đầu nhìn anh thì mới phát hiện sắc mặt Phó Xung cực kỳ khó coi. 

“Ngày cưới của chúng ta e là sẽ phải hoãn lại…” Phó Xung cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng một cách kỳ lạ, những lời này đã như tảng đá ngàn cân đè nặng anh cả một ngày. 

“… Tại sao?” Nhã Na ngẩn người một lúc mới phản ứng lại. 

“Văn phòng chính quyền thành phố muốn điều anh đi tỉnh mấy tháng, cũng đúng lúc thị trưởng Lâm đi học trường Đảng ở tỉnh, ngài ấy muốn anh đi cùng để lo chuyện công việc và sinh hoạt… cũng yêu cầu… tạm thời hoãn lại ngày cưới…” Phó Xung vừa nói vừa nhìn khuôn mặt Nhã Na đang dần tối sầm lại, hai hàng lông mày mảnh khảnh của cô cau chặt lại

“Anh ta… bị thần kinh à? Việc này với đám cưới của hai ta thì liên quan gì? Việc kết hôn không phải chỉ mất một ngày thôi sao? Anh vẫn có thể phục vụ anh ta như trước mà không cần phải nghỉ việc kết hôn cơ mà? Chẳng nhẽ anh ta một ngày cũng không thể thiếu anh chắc?” Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Nhã Na mang theo một sự phẫn nộ hiếm thấy, đó là sự pha trộn của nhiều cảm xúc khác nhau như khó chịu, ngạc nhiên, nghi ngờ, bất bình và không can tâm.

“Đây còn không phải là bắt nạt người khác sao? Anh cũng không phải là bán mình cho anh ta… Phó Xung, anh… nói thật đi, thật sự là vì nguyên nhân này sao?” Trong ánh mắt Nhã Na có một cảm xúc kỳ lạ, so với sự đau đớn, dằn vặt nó lại càng khiến lòng người quặn đau. Hai người ở bên nhau mấy năm, Phó Xung chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đó của cô. Trong vẻ mặt đó là trực giác của phụ nữ, sự hoài nghi kiên định về mối tình này, cũng như sự lo lắng, buồn phiền cho tương lai… Sắc mặt đó khiến anh càng thêm căng thẳng, sợ hãi, đau đến thấu tim. 

“Nhã Na…” Phó Xung đưa tay nắm lấy tay cô mới phát hiện ngón tay cô đã thật lạnh lẽo.

“Những gì anh nói với em đều là sự thật. Tính tình thị trưởng Lâm rất cố chấp, nói một là một, hai là hai, không biết thông cảm cho sự khó sử của người khác. Thế nhưng anh ta vừa giúp chúng ta một việc lớn như vậy, anh… anh không có cách nào từ chối anh ta.” Phó Xung cảm giác mặt mình nóng hừng hực như đang phát sốt, có lẽ đã đỏ bừng lên rồi. 

Nghiêm Nhã Na ngồi thẳng dậy, cô cảm thấy lưng có chút cứng ngắc thế nhưng chân cô rõ ràng là đang nhũn ra. Cô cảm giác bàn tay Phó Xung đang nắm tay mình bất giác run lên một chút. Cô nhìn chằm chằm vào anh, anh khẽ cụp mắt xuống, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì, chỉ có khóe miệng là căng chặt lại, hầu kết trượt lên trượt xuống, như thể vì căng thẳng mà nuốt nước bọt. 

“Phó Xung… Gần đây anh… Thật kỳ lạ.” 

Hai người lâm vào ngắn ngủi trầm mặc, ai đều không biết như thế nào đem đề tài tiếp tục đi xuống.

Cả hai rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi, không ai biết phải nói gì. 

Một lúc lâu sao. 

“Được rồi… Anh và thị trưởng Lâm nói sao thì là thế đó đi. Nếu anh đã chọn làm theo anh ta, em có cố gắng đi nữa thì có ích gì? Em đồng ý!” 

Phó Xung cảm giác máu trong người đều trở nên lạnh ngắt. Cô gái trước mặt anh không hề khóc nháo, cũng không hề ép hỏi, chỉ có anh mắt vẫn luôn nhẹ nhàng như nước giờ đây lại mang theo một nỗi u buồn già hơn với tuổi. Anh há miệng thở dốc nhưng mãi cũng không nói nổi một chữ. Giờ phút này, có một con dao sắc bén vô cùng đâm vào tim anh, đau đến mức anh vô thức che ngực lại. 

Trong lòng anh hết lần này đến lần khác lại nói: “Lâm Nguyên, đây đều là lỗi của anh!”

Ban đêm, trời nổi gió.

Phó Xung nằm trên giường mình, cảm giác như cá bị rút xương, không một chút sức lực.

Trên đường đưa Nhã Na về, hai người cũng không nói lần nào. Một cảm giác xa cách bao phủ lấy sự thân mật vốn có của đôi tình nhân, nấn ná không chịu đi. Hai người đều có những suy nghĩ riêng, như thể họ đã đi trên hai con đường riêng biệt, hướng về một phương xa bị sương mù dày đặc nuốt chửng. Đợi khi sương mù tan hết, là trăm sông đổ về một biển hay là trời nam đất bắc, mỗi người một phương trời, không ai biết được. 

Lâm Nguyên họp đến muộn mới về đến phòng. Căn phòng yên tĩnh, dường như không có ai, nhưng đôi giày da và túi xách của Phó Xung đều ở cửa. Lâm Nguyên biết hôm nay là ngày Phó Xung ngả bài với bạn gái. Tuy là hắn bận cả ngày hôm nay, nhưng trong lòng vẫn luôn mong đợi kết quả. Chỉ là hắn biết trước mắt, đây là miệng vết thương lớn nhất của Phó Xung, mà miệng vết thương này còn là do chính tay hắn làm ra, cho nên hắn kiềm chế bản thân, không gọi điện hỏi thăm tình hình. Nhưng trên đường về khách sạn, A Tiêu nương theo kính chiếu hậu cũng có thể được sự hồi hộp trong mắt Lâm Nguyên. 

Đèn trong phòng Phó Xung bật sáng, cửa không đóng chặt, từ khe cửa có thể nhìn thấy anh đang nằm thất thần trên giường, trên mặt là sự tuyệt vọng, bất lực.

Tim Lâm Nguyên như xoắn lại. Hắn biết cặp đôi vừa chụp ảnh cưới, trang hoàng nhà mới, mọi thứ đều hoàn thành, chỉ chờ đăng ký và tổ chức hôn lễ lại vì sự uy hiếp của hắn mà toàn bộ đều phải bỏ dở. Hắn có thể hình dung tâm trạng Phó Xung hiện tại tồi tệ như nào. 

Hiện tại, phải làm thế nào mới có thể giúp anh mau chóng quên đi sự buồn rầu và đau khổ này đây? Cùng anh… làm… chuyện đó đi… 

Đàn ông sẽ luôn hiểu đàn ông hơn phụ nữ, cũng sẽ biết phải làm thế nào để giúp một người đàn ông thoát khỏi biển khổ. Bởi vì khi Chúa tạo ra họ, Ngài chỉ tạc hình thể mà quên đặt vào đó một mảnh hồn hoàn chỉnh.  

Lâm Nguyên trở về phòng, thay quần áo, rót một ly… nước rồi đến phòng của Phó Xung. Hắn nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh, người kia lại như có chút sợ hãi mà né ra. Lâm Nguyên nhẹ nhàng cởi áo khoác cho hắn, Phó Xung nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì lại bị khoang miệng đầy nước của hắn chắn lại, ép anh phải đón nhận chất lỏng mát mẻ kia. Anh chần chờ, hắn lại gấp rút tiến công, anh hoảng hốt, hắn lại càng nỗ lực tiến lên. Trong đêm thu phiền lòng này, không cần sự ôn nhu như nước nữa mà là sự rắn thép của hai người đàn ông. 

Hắn chỉ biết rằng hắn muốn để anh quên đi những rắc rối phiền não này, cùng hắn trải nghiệm Thiên Đường cực hạn. Thế nhưng hắn lại cũng quên rằng, nếu Thiên Sứ không thật sự mọc cách, khi ngã từ Thiên Đường xuống trần gian, so với thất vọng sẽ lại càng tuyệt vọng. 

Lâm Nguyên đích thân đưa Phó Xung tới Ban thư ký của Văn phòng Chính phủ tỉnh, thư ký trưởng Phương Văn ở đây vốn có quan hệ tốt với hắn, cũng coi nhau như là anh em trong nhà. Trước khi đi, Lâm Nguyên đã gọi điện nói chuyện với Phương Văn. Bản chất công việc ban đầu của Phó Xung cũng tương tự với công việc ở văn phòng tỉnh, tuy mới là ngày đầu tiên, anh đã có thể nhanh chóng tiến vào quỹ đạo công việc. 

Tối qua anh gọi điện cho Nhã Na để báo ngày hôm sau anh sẽ lên tỉnh. Hai người mới nói được vài câu, Phó Xung đã nghe thấy giọng nói kích động của mẹ Nhã Na bên kia. Nhã Na cố sức ngăn cản, Phó Xung vẫn có thể nghe rõ giọng mẹ cô, “Mày để mẹ nói chuyện với cậu ta. Hỏi xem cậu ta rốt cuộc là muốn gì? Nhà bọn muốn cái gì? Chuyện hôn nhân là trò đùa trẻ con à? Mày đưa điện thoại cho mẹ… Phó Xung, cậu…” Nhã Na cúp điện thoại. Phó Xung cảm giác như mặt mình đã nóng bừng, đỏ lự rồi. 

Anh vẫn chưa dám báo cho gia đình mình. Ba anh vừa phẫu thuật xong, mẹ anh thì vốn vẫn luôn yếu người. Nếu hai người biết anh đột ngột hoãn lại hôn sự này, không biết sẽ giận tới mức nào. Cho dù anh là người làm việc không thích dây dưa lằng nhằng, nhưng chuyện này thật sự khiến anh vừa rối rắm lại vừa bất lực, chỉ có thể tính từng ngày, từng ngày một. 

Lúc tan tầm, Phó Xung nhận được điện thoại từ Lâm Nguyên. Lâm Nguyên đáng ra đang phải học ở trường Đảng lại tự mình lái xe đến, đợi anh ở con hẻm không xa tòa thị chính. 

Trên đường đến tỉnh lỵ, Lâm Nguyên nói với anh rằng hắn đã sắp xếp chỗ ở cho hai người trong khoảng thời gian này. Bọn họ vốn phải ở riêng, một người ở trường Đảng, một người ở nhà khách chính phủ. Thế nhưng Lâm Nguyên tốn bao nhiêu công sức mới có thể khiến Phó Xung vừa hoãn việc kết hôn lại vừa theo hắn đi tỉnh, làm gì có chuyện tối đến lại mỗi người một nơi được. 

Lâm Nguyên bình tĩnh lái xe. 

Phó Xung ngồi suy nghĩ miên man, mặt trời lặn ngoài cửa kính xe đã buông xuống một nửa, mây nhuộm đỏ cả bầu trời phía Tây, anh nhìn chằm chằm vào quang cảnh có chút tang thương kia một lúc lâu, không biết nghĩ đến cái gì mà khe khẽ thở dài. Lâm Nguyên nghe thấy tiếng anh thở dài, chậm rãi duỗi tay ra, nắm lấy một tay anh đặt ở trên đùi, xoa xoa.

Xe chạy một đường thẳng tới ánh đỏ cuối cùng của mặt trời.