Cùng Trời Với Thú

Chương 163: Chủ nhân và lão đại không mang đệ đi gây sự.

Editor: ChieuNinh

Hôm sau, Sở Chước và Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng nhau đi chung quanh ở Thạch Quan thành, thuận tiện tìm hiểu tin tức.

Như bọn họ sở liệu, loại tồn tại chợ đen không thể lộ ra ánh sáng này, ở đại lục nào cũng không sẽ tùy tiện phơi bày ngoài ánh sáng, không có phương pháp thật đúng là tìm không thấy địa phương, hơn nữa thế lực gia tộc thành chủ đại lục Tinh Triệu này đây, cái loại thế lực chuyên môn buôn bán tin tức lại càng không dễ bày ra ở bên ngoài.

Dù sao không ai thích chuyện nhà mình bị trở thành tin tức bán cho địch quân.

Giữa trưa, bọn họ chọn một nhà tửu lâu tên là Túy Tiên lâu dùng bữa.

Túy Tiên lâu có một chiêu bài —— Túy Tiên Nhưỡng, có thể nói là nổi tiếng gần xa, nghe nói Túy Tiên lâu đều có chi nhánh ở rất nhiều thành trì khổng lồ trên đại lục Tinh Triệu. Người tu luyện mỗi lần đến đều phải đặc biệt tới Túy Tiên lâu tại nơi đó, chính là vì nếm hương vị của nó. Túy Tiên Nhưỡng này mỗi ngày tiêu thụ số lượng có hạn, hơn nữa cấm đóng gói mang bên ngoài, cho nên muốn uống thật đúng là phải tự mình đến Túy Tiên lâu.

Đương nhiên, nó còn có một đặc điểm, còn vô cùng đắc ngoại dự đoán.

Bọn họ đến thời gian rất khéo, vừa vặn còn thừa lại một chai Túy Tiên Nhưỡng cuối cùng, Sở Chước cũng không thèm nhìn tới giá cả, vô cùng hào phóng gọi lên.

Túy Tiên Nhưỡng đựng ở trong một cái chai màu ngọc bích, màu sắc nước rượu trong trẻo, hương khí tập kích người, câu đến Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Uyên rục rịch.

"Thơm quá." Mặc Sĩ Thiên Kỳ duỗi dài cổ, thúc giục Sở Chước nhanh chóng rót rượu.

【Chủ nhân, đệ muốn!】Huyền Uyên cũng trông mong kêu.

Vì thế Sở Chước lấy ra năm ly rượu, rót năm chén Túy Tiên Nhưỡng, mỗi người đều có phần.

Mọi người bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy linh tửu vào miệng mềm mại kéo dài, vô cùng dư vị, cũng có thể nhanh chóng bổ sung linh lực trong cơ thể, nhấp thêm một ngụm, cả người đều ấm dào dạt.

Phát hiện nó thế nhưng có hiệu quả bổ sung linh lực, Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều có chút kinh ngạc.

Linh tửu cũng không phải vật hiếm lạ gì, nhưng linh tửu có thể bổ sung linh khí rất nhanh lại cực kì rất thưa thớt, làm cho người ta chạy theo như vịt.

Túy Tiên Nhưỡng không chỉ có vị thượng đẳng, mùi vị nhất tuyệt, mà có thể bổ sung linh lực, cũng không trách nó có thể nổi danh.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng thường giao tiếp cùng linh tửu, thỉnh thoảng còn thích tự mình ủ một ít, có thể nói là người cực kỳ có nghiên cứu đối với linh tửu trong bọn họ.

Hắn uống trước một ngụm đỡ thèm, sau đó ngụm thứ hai bắt đầu, chậm rãi nhấm nháp, rất nhanh thì phân tích ra thành phần trong Túy Tiên Nhưỡng, nhỏ giọng nói cùng Sở Chước: "Sở tỷ, Túy Tiên Nhưỡng này dùng là đều là linh thảo linh quả cao cấp mà ủ, dường như còn bỏ thêm nước linh tuyền, chẳng trách hương vị thuần chính như thế, còn có thể bổ sung linh lực, ta cũng sẽ ủ."

"Thật sự?" Sở Chước kinh ngạc nhìn hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, trong những đan phương bản cổ Kính Trạch Quân đưa ta, thì cũng có đan phương chuyên môn ủ linh rượu."

Sở Chước mừng rỡ, nhỏ giọng hỏi: "Nếu vậy muốn ủ phẩm chất linh rượu giống Túy Tiên Nhưỡng bậc này, cần phải có linh thảo cùng linh quả gì?"

Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ đếm trên đầu ngón tay, nói mấy thứ linh thảo cùng linh quả, Sở Chước nghe xong rốt cục hiểu rõ vì sao một bình nhỏ Túy Tiên Nhưỡng lại đắc đỏ như thế, dùng nhiều linh thảo cùng linh quả cao cấp như vậy ủ, còn thêm một giọt nước linh tuyền đến gia tăng linh khí trong rượu ủ, nếu không tiện tay vơ thêm chút linh thạch thì làm sao đủ?

"Xem ra thân phận ông chủ phía sau màn Túy Tiên Nhưỡng này bất thường, ngay cả nước linh tuyền cũng bỏ ra hào phóng vậy." Bích Tầm Châu tổng kết nói. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Sở Chước gật đầu, nàng hiểu đạo lý nhân ngoại hữu nhân, đời trước cũng đã hiểu không thể coi khinh bất luận kẻ nào, đặc biệt là đại lục Tinh Triệu còn là đại lục cao nhất Linh thế giới, càng không thể coi nhẹ.

A Chiếu và Huyền Uyên đều uống vào Túy Tiên Nhưỡng trong ly rượu, lại bảo Sở Chước rót thêm, bởi vậy có thể thấy được hai tên này cũng thích vật trong chén.

Như thế, uống đến vòng thứ ba, bình rượu trống rỗng.

"Quả thực là lòng dạ hiểm độc mà!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tức giận không thôi: "Mới uống vài chén thì hết rồi, còn thu nhiều linh thạch như vậy, muốn kiếm linh thạch kiếm đến điên rồi sao?"

Sở Chước vội nói: "Đừng kêu lớn tiếng như vậy, nhỏ giọng để người ta nghe được."

Ở trong tiệm người ta hiềm nghi bọn họ chiêu bài rượu quý, cái này không phải là vả mặt sao? Bọn họ uống không nổi, không có nghĩa là những người khác cũng uống không nổi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mếu máo: "Sở tỷ, muốn uống thì chúng ta tự mình ủ đi, vừa vặn chỗ của ta có mấy cái đan phương ủ linh rượu, chúng ta ủ tự mình uống, uống không hết thì bán đi giá cao."

Sở Chước thấy hắn ý chí chiến đấu tăng cao, tự nhiên sẽ không phản đối, cười đáp ứng một tiếng.

Ở Túy Tiên lâu dùng xong cơm trưa, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bệnh cũ lại tái phát, đi tới đi tới, liền đi đến con phố chuyên môn bán linh thảo của Thạch Quan thành, ôm bé rùa liền nhấc chân đi vào.

Sở Chước cùng Bích Tầm Châu đành phải đi vào theo, trơ mắt nhìn hắn đều cuốn đi tất cả linh thảo coi trọng trong tiệm người ta, thẳng đến khi linh thạch trong túi càn khôn đều bị vét sạch, mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi.

Trở lại khách sạn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền bắt đầu chuẩn bị chuyện ủ rượu.

Hôm nay đó bình Túy Tiên Nhưỡng rất mắc, kích thích đến hắn, không nghĩ tới linh rượu cũng có thể bán nhiều tiền như vậy, đương nhiên không thể buông tha loại tồn tại có thể kiếm linh thạch này, đợi về đại lục Nghiễm Nguyên, có thể cho Dịch Chấn cầm bán, đến lúc đó chờ thu linh thạch là tốt rồi.

Thật sự là càng nghĩ càng đẹp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhiệt tình mười phần đi làm việc.

Bé rùa nghe nói hắn muốn ủ linh rượu, hồi tưởng mỹ vị Túy Tiên Nhưỡng, cũng đi theo đi vô giúp vui.

Ở khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng ủ rượu, Sở Chước và Bích Tầm Châu thì lại vội vàng tra việc thành chủ Thạch Quan thành cùng với ba ngày sau thành chủ phủ nạp thiếp.

Thành chủ Thạch Quan thành rất dễ tra, dù sao nơi này là Thạch Quan thành, chuyện của thành chủ Thạch Quan thành ở đây cũng không phải cái bí mật gì.

Thành chủ Thạch Quan thành họ Thạch, tên là Thạch Thâm, là chính hệ Thạch thị Tây kinh, tu vi Nân Hoàng cảnh tầng ba.

Ở đại lục Tinh Triệu, chỉ có tu vi Nhân Hoàng cảnh, mới có thể trở thành đứng đầu một thành, mà thành trì bọn họ quản lý, quy tắc trở thành chi thành phụ thuộc gia tộc.

Thạch thị Tây kinh, ở đại lục Tinh Triệu là thế gia cao nhất, thực lực cường hãn, bởi vậy cho dù chỉ là một thiếp Thạch Thâm nạp, cũng tương đối được coi trọng, lần này không ít người tiến đến Thạch Quan thành chúc mừng. Thạch Thâm là võ giả luyện thể, một thân máu thịt luyện được cứng rắn giống như kim thạch, làm người sáng sủa hào phóng, cực kì trượng nghĩa, trời nam đất bắc đều có bằng hữu.

Chỉ là có một khuyết điểm không tốt: Ham mê nữ sắc.

Thạch Thâm đã có một thê bảy thiếp, loại chuyện nạp thiếp này từ trước đã không làm được quá mức, nhưng hắn đối với phòng tiểu thiếp thứ tám này cực kì yêu thích, muốn cho nàng làm một cái nghi thức nghênh thú long trọng, nghênh phòng tiểu thiếp thứ tám nở mày nở mặt tiến vào cửa.

Nghe nói, bởi vì việc này, dẫn tới Thạch Thâm phu nhân cực kì mất hứng, đã muốn có một tháng không để cho Thạch Thâm vào cửa phòng. Hơn nữa Thạch phu nhân này là một người bá đạo, không chỉ không cho Thạch Thâm vào phòng, còn không cho phép hắn đi chỗ tiểu thiếp, cho nên mấy ngày này, Thạch Thâm đều là nghỉ trong thư phòng ở ngoại viện.

Cho dù như thế, Thạch Thâm vẫn quyết định muốn cưới thứ tám phòng tiểu thiếp nở mày nở mặt vào cửa.

Sở Chước không có hứng thú đối với mâu thuẫn nội bộ Thạch Thâm, lực chú ý của nàng đặt ở trên thân phận của phòng tiểu thiếp thứ tám Thạch Thâm muốn nghênh thú.

"Phòng tiểu thiếp thứ tám họ Yến?" Sở Chước kinh ngạc nhìn về phía Bích Tầm Châu: "Là người Yến gia nào?"

"Là Yến gia Dao Xuyên, một gia tộc sa sút, cũng không tầm thường." Bích Tầm Châu nói: "Nữ nhân Yến thị này là Yến gia Dao Xuyên đưa cho Thạch Thâm, muốn mời Thạch Thâm ra mặt giúp giải quyết kiện một chuyện phiền toái Yến gia Dao Xuyên chọc phải. Không khéo nữ nhân Yến thị này hơi có chút thủ đoạn, mới gặp mặt vài lần, có thể mê hoặc được Thạch Thâm."

Nghe xong, Sở Chước lập tức liền thay đổi chủ ý, nói: "Vậy đến lúc đó, chúng ta nhìn xem có thể gặp gỡ người Yến gia hay không "

Biết phòng tiểu thiếp thứ tám của Thạch Thâm là nữ nhi Yến thị Dao Xuyên rồi, Sở Chước không khỏi quan tâm ngày đó và tiệc tân khách.

"Không biết đến lúc đó có thể có người Yến thị khác đến chúc mừng hay không, cái này phải chú ý một chút." Sở Chước cân nhắc, nói: "Tầm Châu, huynh có thể đi thành chủ phủ lấy phần danh sách khách tiệc không?"

Bích Tầm Châu gật đầu nói: "Không thành vấn đề, buổi tối ta sẽ đi."

"Cẩn thận một chút." Sở Chước dặn dò.

Khi màn đêm buông xuống, Bích Tầm Châu đang muốn xuất phát, Sở Chước thấy A Chiếu không đi theo, liền hỏi: "Không cần A Chiếu đi cùng huynh sao?"

"Không cần." Bích Tầm Châu lạnh nhạt nói: "Cấm chế phủ thành chủ Thạch Quan thành tối hôm qua đã bị lão đại mở ra một cái thông đạo, tạm thời chưa có khép lại."

"Sẽ không bị phát hiện chứ?" Sở Chước lo lắng hỏi, cấm chế nhà mình bị xé mở một cái cửa, thực sẽ không phát hiện sao?

Bích Tầm Châu nhìn con tiểu yêu thú ghé vào trên vai Sở Chước giả vờ vô tội, không nói gì. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Cấm chế phủ thành chủ Thạch Quan thành quả thật cao cấp, người bình thường căn bản không thể xông vào. Tối hôm qua A Chiếu mang theo hắn dạo qua một vòng vòng quanh cấm chế thành chủ phủ, đặc biệt chọn một địa phương không dễ thấy mà xé mở cấm chế. Khi A Chiếu xé mở cấm chế, cũng không phá hỏng nó, chỉ là dùng thủ đoạn đặc thù, ở để lại một thông đạo trên cấm chế, khiến cho ở trong khoảng thời gian ngắn không thể khép lại.

Bởi vì không có đặc biệt phá hư cấm chế, tự nhiên cũng sẽ không khiến cho phủ thành chủ chú ý, chỉ cần không kiểm tra, căn bản không thể cảm giác được cấm chế xuất hiện vấn đề.

Thẳng đến hừng đông hôm sau, Bích Tầm Châu mới trở về.

Thấy hắn bình an trở về, Sở Chước nhẹ nhàng thở ra, sau đó tiếp nhận danh sách tiệc khách Bích Tầm Châu đưa tới, thoạt nhìn từng người.

Như vậy vừa xem, Sở Chước phát hiện Thạch Thâm giao hữu cực rộng, rất nhiều đệ tử thế gia một hai cấp đặc biệt lại đây chúc mừng, nhưng mà cũng không có người hai Yến gia Nam Bắc.

Còn Yến thị Dao Xuyên, bởi vì đưa một nữ nhi lại đây, cho nên ngày đó chắc chắn có mặt.

Lập tức Sở Chước đặt mục tiêu ở trên người người Yến thị Dao Xuyên này, đương nhiên, nếu như muốn tìm được con đường chợ đen, vậy cũng tìm người khác.

Rất nhanh thì đến một ngày phủ thành chủ Thạch Quan thành nạp thiếp.

Sáng sớm, Thạch Quan thành liền náo nhiệt lên, Thạch Quan thành bởi vì thành chủ bọn họ muốn nạp thiếp, phố lớn ngõ nhỏ cũng bắt đầu nhộn nhịp trước tiên, trên các con phố người đến người đi, rất nhiều cửa hàng đẩy ra hoạt động giảm giá.

Sở Chước nhìn xem mà đen cả mặt, xem ra mặc kệ từ cổ chí kim, trong nước ngoài nước, cũng sẽ không thiếu người biết buôn bán.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà hai mắt tỏa ánh sáng, hận không thể kéo hết linh thảo thượng phẩm giảm giá vào trong túi càn khôn.

Thẳng đến khi sắc trời tối hơn một chút, sau khi giữa bầu trời sáng lên đủ loại linh đèn, Sở Chước và Bích Tầm Châu chuẩn bị ra ngoài, để Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng bé rùa ở lại trong khách điếm.

Bé rùa có chút thương tâm:【Chủ nhân và lão đại lại không mang đệ đi chơi.】

"Cái này không phải chơi." Bích Tầm Châu nói: "Chúng ta là phải đi làm việc."

Bé rùa sửa lời nói:【Chủ nhân cùng lão đại không mang đệ đi gây sự.】

Bích Tầm Châu: "... ..."

Bích Tầm Châu nhất thời không muốn để ý bé rùa thích gây sự, A Chiếu ghé vào trên vai Sở Chước, đồng dạng không nhìn nó.

Ra khỏi khách điếm rồi, Sở Chước đi thẳng đến phủ thành chủ.

Sở Chước theo phương hướng A Chiếu chỉ tay, đi đến một cái góc không ngờ ngoài phủ thành chủ, theo cửa vào xé mở cấm chế mà vào phủ thành chủ.

Hôm nay không có thiệp mời là không thể vào phủ thành chủ, Sở Chước lười đi lấy thiệp mời, đơn giản trực tiếp trà trộn đi vào.

Trà trộn vào phủ thành chủ rồi, Sở Chước không vội mà đi tìm người, mà là hỗn đến khu hạ nhân phủ thành chủ, tiếp theo thừa dịp người khác không chú ý, trực tiếp gõ ngất một thị nữ tu vi Linh Quang cảnh, lột y phục của nàng ta xuống, dùng dây thừng trói tay chân nàng ta lại rồi treo lên trên xà nhà, sau đó nàng thay y phục thị nữ đó, dùng Dịch Dung đan dịch dung thành bộ dạng thị nữ.

Tiếp theo, Sở Chước lại nuốt vào một viên Thanh Ngọc đan có thể ẩn tàng tu vi, ẩn giấu tu vi Nhân Vương cảnh, chỉ hiện ra tu vi Linh Quang cảnh.

Chỉ cần nàng không chạy tới trước mặt người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, không ai có thể khán phá tu vi của nàng.

Trong chốc lát, một thị nữ khuôn mặt thanh lệ áo xanh tay nâng khay, xinh đẹp lượn lờ đi đến phương hướng nhà bếp.

Khi Sở Chước ngụy trang thị nữ áo xanh đi đến nhà bếp, rất nhanh thì bị người nhà bếp kéo đi trợ thủ.

Hôm nay Thạch Thâm nạp thiếp, phải mở tiệc chiêu đãi tân khách, nhà bếp bận tối mày tối mặt, cố tình loại thời điểm này, phu nhân thành chủ cố ý đến quấy rối, nhà bếp có ba người quản sự thì rút đi hai người, chỉ còn lại có một người, khiến cho nhà bếp sắp bận tới lật đổ rồi.

Sau đó không lâu, phu nhân thành chủ lại tới đây điều động nhân thủ.

Sở Chước nhân cơ hội bưng một chén linh tổ yến thành chủ phu nhân chỉ tên yêu cầu mà rời khỏi nhà bếp, mà đi hướng khách viện.

Bích Tầm Châu và A Chiếu sớm đã thăm dò đường phủ thành chủ, dọc theo đường đi cũng không gặp được cái gì ngoài ý muốn, rất nhanh thì đi đến khách viện. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Đến khách viện, Sở Chước đưa tay lên quăng chén linh tổ yến vào trong túi càn khôn, giống như không có việc gì mà đi vào.

Khách trong viện không có thị vệ.

Loại thời điểm này, tân khách đều tụ tập ở viện phía trước, trong khách viện cũng không có người nào quan trọng, cho nên thị vệ đều bị điều động đến gần hết, sẽ không an bài người ở khách viện, ngược lại lại thuận tiện cho Sở Chước làm việc.

Sở Chước lập tức tìm được người Yến gia Dao Xuyên ở tại trong khách viện, nàng cẩn thận chọn lựa một phen, rất nhanh thì chọn trúng mục tiêu.

"Người nào?" Một thanh niên giận quát một tiếng.

Đáng tiếc tính cảnh giác của hắn mặc dù nhanh, nhưng nhanh không qua một thanh trọng kiếm, thanh niên đó chỉ cảm thấy thức hải chấn động, rồi mềm nhũng té trên mặt đất.

Sở Chước thu hồi Toái Tinh kiếm, đóng hết cửa sổ, sau đó bày ra phù trận để tránh thanh âm tiết lộ đi ra ngoài.

Bích Tầm Châu cũng bước ra từ trong túi linh thú, hóa thành hình người, trói lại thanh niên trên đất bị Sở Chước đánh ngất, dùng Hủ Xuân hoa cứu tỉnh hắn.

Mỗi một người tu luyện bị Hủ Xuân hoa xông tỉnh đều sẽ lộ ra thần sắc một lời khó nói hết.

Nhưng mà đợi thấy rõ ràng tình cảnh của mình, trong mắt thanh niên lộ ra vài tia bối rối, sau khi phát hiện hắn hiện tại còn đang ở khách viện phủ thành chủ, thì lập tức trấn định xuống lại. Tiếp theo ánh mắt của hắn rơi xuống trên người hai người trước mặt, khi nhìn đến Bích Tầm Châu, không khỏi bị dung mạo mỹ lệ dị thường của hắn chấn động, rất nhanh thì tỉnh táo lại.

Không sai, cảnh giác lòng rất mạnh.

Sở Chước cười tủm tỉm nhìn hắn, hỏi: "Ngươi là người Yến thị Dao Xuyên đi? Tên gọi là gì?"

Thanh niên đó cảnh giác nhìn người trước mặt, cũng không hé răng, ở trong lòng suy tư về mục đích hai người này.

"Ngươi yên tâm, chúng ta không phải là người xấu, sẽ không làm cái gì đối với ngươi, chính là muốn tìm ngươi hỏi chút chuyện. Đương nhiên, nếu ngươi không phối hợp, vậy thực sự có lỗi, chúng ta sẽ phải làm chút gì rồi." Sở Chước vẻ mặt ôn nhu nói.

Thanh niên liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn xem trọng kiếm trên tay nàng, còn nhớ rõ vừa rồi chính là bị kiếm này chụp choáng váng, đầu còn có chút ẩn ẩn bị đau.

Thanh niên cân nhắc lại tình cảnh của mình, mới nói: "Không biết nhị vị muốn hỏi cái gì, chỉ cần ta có thể nói được, chắc chắn sẽ không giấu diếm."

Trên mặt Sở Chước lộ ra thần sắc vừa lòng, nàng liền thích loại người thức thời này, thật ngoan nha.

Hết chương 163.