Cuộc Chiến Lớn

Chương 2

"Ông là ai?" Jane xô ông ta ra.

"Ta là cha con đây!" ông ta mỉm cười hạnh phúc.

Jane yên lặng, cô tát thẳng vào mặt cha mình rồi đá vào bụng ông.

"Cha tui chết rồi" cô lạnh lùng nói.

"Mike, cứ... tôi!"

"Tôi không quen ông" một người mặc đồ lính có vẻ bị thương ở chân trái đi ra cùng khoảng 19 đứa trẻ khác đi ra (1,2,3,4,5,... 25 đứa tổng cộng).

Jeff chạy vào trong tranh thủ làm thật nhiều thuốc nổ rồi để vào những lọ nhỏ cho vào áo khoác. Vâng thưa các bạn, thanh niên dũng cảm nhất năm là đây.

"Tôi nghĩ cô vẫn không biết nên đi đâu nhỉ!?!" anh què lại hỏi chị Sarah.

"Chúng tôi sẽ rời thành phố" Sarah đáp lại.

"Và rồi cô sẽ làm gì?"

"Tôi chưa biết nữa"

"Cô nên cân nhắc đến Texas, tường ở đó tương đối dày đấy"

"Ý anh là gì???"

"Bọn mọt sách mặc đồ thí nghiệm đó cố gắng tìm phương thuốc khiến con người bất tử và... bùm,đại dịch zombie. Nó đã lây lan ra khắp thế giới và giờ thì chỉ còn 20% dân số con sống"

"Nó diễn ra lúc nào vậy?"

"Khoảng 2 tuần trước. Tất cả các bang hiện đã có tường để bảo vệ những người còn sống sót nên tôi nghĩ chúng ta sẽ an toàn ở đó"

"Sao ta không đến tường ở New Mexico, nó không phải sẽ gần hơn sao!?!"

"Nó bị vỡ khoảng 7 tiếng trước"

"Vỡ sao!?! Anh đùa tôi chắc?"

"Một đàn zombie, khoảng hơn 100000 con, nó đã càn quét 3 bang: Ohio, Utah và New Mexico này"

"Nhưng làm sao chiếc xe của tôi có thể chở được cả hai mươi mấy người cơ chứ?"

"Hình như có một chiếc xe buýt ở ngoài sân thì phải!?!" Jane chỉ vào chiếc xe to đùng trước mặt.

"Các người có vũ khí không?" què hỏi (Đổi cách gọi được hông, mới bị núi đè nên giờ què luôn rồi, nói què hoài cảm thấy bị...) rồi ok.

"AK hay M4?" Jane lôi nguyên một bao vũ khí ra khỏi xe.

"AK thì tôi không biết, nhưng SCAR thì tôi biết rất rõ" Mike được một cô bé tầm tuổi Jane đưa cho một khẩu SCAR.

"Tất cả lên xe đi" Jeff chạy ra với một túi chất nổ trong quần áo và trong tay.

"Ngồi xa tôi ra nhé!" Jane nắp sau lưng mẹ mình.

"Nó chỉ có thể nổ khi trộn với nước thôi nên không cần lo đâu, khi cần tớ chỉ cần ném nó cùng lọ nước là xong"

"Đưa tôi 10 lọ đi"

"Đây đây"

"Tất cả lên xe" Sarah khởi động chiếc xe.

"Nó nằm ở trong lòng Texas, ta sẽ ở cùng nhau lâu đấy!" thằng cha đầu chương đứng kế bên cô cười.

"Arthur, ngồi xuống đi"

"Nếu ngồi thì làm sao anh nhìn thấy em ở góc độ hoàn hảo như thề này chứ!?!"

"Ngồi xuống!" cô đột ngột cho xe chạy làm Arthur té xuống.

"Thôi được rồi em yêu!"

'Thật buồn nôn' Mike, Jane, Jeff và Sarah "ói" thầm trong bụng.

Nhiều năm trước.

"Anh không lẽ định bỏ em như vầy sao?"

"Nhưng anh còn vợ con ở nhà"

"Vợ con anh? Anh nói với tôi là anh li dị rồi cơ mà!?!"

"T... thì anh nói dối..."

"Biết ngay mà, thảo nào tôi thấy anh có gì đó lạ lạ, thì ra là vì anh đã gạt tôi. Tôi dâng cho anh mọi thứ vậy mà... vậy mà nở bỏ tôi!!!"

"Cô ăn nói vừa phải thôi, tôi mới là người dâng hết mọi thứ cho cô, vì cô mà tôi lấy toàn bộ số tiền trong sổ tiết kiệm ra để xây nhà, mua xe, quần áo cho cô đấy!!! Vậy mà cô nở bỏ tôi theo thằng khác!"

"T... t... tôi không có"

"Không có, vậy cái thằng thường xuyên qua lại với cô là ai, là bạn tôi. Cô nghĩ tôi không để ý là cô càng ngày càng xa lánh tôi sao. Đáng ra tôi không nên bỏ bê vợ con mình như vậy! Tôi đã bán căn nhà này nên tốt nhất là cô nên rời khỏi đây trước khi có người đến lấy"

"Anh nghĩ tôi sẽ cho anh đi như vậy sao!!!"

"Ahhh!!! Cô dá... Ahh!!!"

"Anh không nghĩ rằng tôi sẽ đâm anh chứ gì!?! Anh không là gì ngoài một túi tiền di động cho tôi tiêu xài mà thôi!"

"C... c... cô..."

...

"Arthur, t... Arthur, Arthur, ông bị sao vậy??? Arthur, Arthur cố lên, tui sẽ đưa ông đến bệnh viện!"

Vài năm sau.

"Arthur, vết thương không sao chứ!?!"

"Không sao, chỉ hơi nhức thôi"

"Khi đến gần bệnh viện tôi sẽ vào lấy thuốc cho ông"

"Không cần đâu, tôi là bác sĩ, tôi biết tôi cần gì nên tôi đi là được rồi"

"Bọn zombie sẽ giết ông, tui sẽ đi cùng"

"Cứ vậy đi!"

(Ôi, thì ra là như vậy!)

[Tội người cha quá huhu]

2 má im đi được hông,đau tai quá!!!