Thật vất vả qua ngày hôm sau, sáng sớm, Lâm Tuyết Sương đi vào bệnh viện, làm xong thủ tục ở phòng nhân sự thì thay một cái áo blouse trắng.
Nhìn bản thân thanh thuần khả ái ở trong gương, lại liên tưởng đến Ngô Diệu Ny thẳng đuột như mì sợi. Lâm Tuyết Sương hoàn toàn tự tin có thể chiếm lại tình cảm của Đoạn Ức Hi.
Chỉnh trang lại áo blouse trắng, Lâm Tuyết Sương xoay người đi tìm Ngô Diệu Ny
Ngô Diệu Ny đang sửa lại tư liệu của bệnh nhân nằm viện. Âm thanh bén nhọn của giày cao gót có vẻ không thích hợp với bầu không khí ở bệnh viện vang lên. Âm thanh càng ngày càng gần, Ngô Diệu Ny không khỏi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Tuyết Sương nghênh ngang đi tới.
Cô hiếu kỳ hỏi: “A, đàn chị, sao chị lại ở đây?” Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Sương, sau lại nhìn thấy áo blouse trắng trên người Lâm Tuyết Sương, nghĩ đến cô ta từng tốt nghiệp đại học ngành y mới hiểu ra, nói: “Chị đến bệnh viện nhậm chức sao?” Trong mắt hiện lên ý cười vui vẻ thay cho Lâm Tuyết Sương.
Nhưng Lâm Tuyết Sương lại xem là Ngô Diệu Ny miễn cưỡng cười vui, còn nội tâm lại ước cô ta mau rời đi nhanh một chút, cho nên có chút đắc ý nói:
“Có phải rất thất vọng hay không?”
“Chúc…” mừng chị. Lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Tuyết Sương đánh gãy mất.
Ngô Diệu Ny cũng không so đo biểu tình trên mặt Lâm Tuyết Sương, vẫn bộ dạng tính tình tốt như trước: “Đàn chị, sao em lại thất vọng được? Chị có thể đến bệnh viện, liên quan…, a, chắc chắn đàn anh sẽ rất vui, em cũng vậy. Em nghĩ chị hiểu lầm em rồi.”
Thật ra là cô muốn nói ‘Cô đến bệnh viện thì liên quan gì đến tôi? Nhiệm vụ của tôi là Đoạn Ức Hi chứ đâu phải là cô.’ May mắn cô phản ứng nhanh, chưa nói hết câu, bằng không sẽ khó khăn đây.
Không nhắc đến Đoạn Ức Hi thì rất tốt, nhưng vừa nhắc đến, trong lòng Lâm Tuyết Sương liền hừng hực lửa cháy, làm cô ta nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt nhìn Ngô Diệu Ny càng thêm phẫn hận.
“Hiểu lầm cái gì? Mày hại tao và Hi chia tay, còn giả bộ cái gì mà giả bộ.”
Một câu làm các y tá khác chú ý.
Lại nhìn biểu tình vô hại của Ngô Diệu Ny, trong lòng Lâm Tuyết Sương cực kì không thoải mái, nhìn biểu tình hiện tại của Ngô Diệu Ny, cô càng cảm thấy đó là vui sướng khi có người gặp hoạ. Giờ phút này Lâm Tuyết Sương đã muốn mất đi lý trí, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là Ngô Diệu Ny hại cô ta và Hi chia tay, cho nên Lâm Tuyết Sương chỉ vào cái mũi Ngô Diệu Ny, mắng:
“Ngô Diệu Ny, cái con ả tiện nhân này, không câu dẫn đàn ông sẽ chết sao?”
Nghe lời nhục mạ càng ngày càng chói tai của Lâm Tuyết Sương, Ngô Diệu Ny không thoải mái, nhíu mày nói: “Đàn chị, chị nói như vậy có phải hơi quá đáng không?”
“Quá đáng sao? Tao không có quá đáng. Tao đã sớm cảnh cáo mày, không nên tiếp cận Hi rồi, Hi là của tao.”
Lâm Tuyết Sương đã muốn điên cuồng, âm thanh càng chửi càng lớn, đối lập hoàn toàn với Ngô Diệu Ny vốn bình tĩnh.
Ngô Diệu Ny nghe cô ta nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đàn chị, đàn anh là con người, không phải là đồ vật, cũng không thể là của chị.”
Lâm Tuyết Sương không cho là đúng, hiện tại cô ta muốn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Ngô Diệu Ny, Ngô Diệu Ny dù có giải thích như thế nào đều không xoay chuyển được ý nghĩ này của cô ta.
“Nếu không phải vì mày, anh ấy sao có thể chia tay với tao? Đều tại mày, đều tại mày.”
Lâm Tuyết Sương tiến đến nắm lấy tay Ngô Diệu Ny mà lắc.
Trời ơi, bà chị này không phải là ‘giáo chủ gào thét’ Mã Cảnh Đào [1] đâu, sao lại có cảnh này nữa?
[1] Mã Cảnh Đào là diễn viên hay đóng mấy cảnh tình cảm đau khổ mà vừa nắm vai hay tay của người nữ rồi gào thét ‘sao e lại như vậy’, ‘sao em lại xa anh’,…kiểu kiểu vậy)
Ngô Diệu Ny hò hét trong lòng.
Cố gắng tránh khỏi tay của Lâm Tuyết Sương, Ngô Diệu Ny xoa xoa cánh tay bị Lâm Tuyết Sương nắm, nhìn nhìn các y tá và bệnh nhân bắt đầu vây quanh, còn có Lâm Tuyết Sương điên cuồng trước mặt, quả nhiên phụ nữ bị vứt bỏ sẽ không còn chút lí trí nào nữa.
“Tình cảm là chuyện của hai người, chuyện của hai người sao lại liên quan đến em?”
Ngô Diệu Ny còn cảm thấy ủy khuất kìa, lâu như vậy, hảo cảm của nam chính cũng chỉ có 80%.
Sau khi nghe xong, Lâm Tuyết Sương nhịn không được cười nhạo nói: “Mày không phải thích Hi sao? Sao lại không quan hệ?”
“Đúng em thừa nhận mình thích đàn ạn, nhưng em vẫn biết đàn anh thích chị, cho nên em cũng chưa bao giờ bước vào chuyện tình cảm của hai người. ”
Ngô Diệu Ny cũng không che giấu, ánh mắt kiên định, hai tay nắm chặt, hào phóng thừa nhận.
Người bên ngoài đều nhìn ra được, hiện tại Ngô Diệu Ny cần dùng nhiều dũng khí mới có thể thừa nhận chuyện này. Lâm Tuyết Sương này rõ ràng là moi móc vết sẹo của người ta, ỷ vào bác sĩ Đoạn thích ả, đến ép buộc Diệu Ny mà!
Người sáng suốt đều biết, Diệu Ny và bác sĩ Đoạn ở chung rất tốt.
Hiện tại, những người ở bên ngoài đều hướng về phía Ngô Diệu Ny, nhìn Lâm Tuyết Sương bằng biểu tình khinh bỉ.
Thấy thế, Lâm Tuyết Sương càng tức khí, nói chuyện càng ngày càng khó nghe: “Hừ, nói thật dễ nghe, cái gì cũng chối không còn một mảnh, đúng là tiện nhân.”
Nói xong thật sự nóng quá hóa rồ, giơ cánh tay lên, Lâm Tuyết Sương nghĩ muốn cho Ngô Diệu Ny một cái tát.
Bàn tay sắp hạ xuống thì bị Đoạn Ức Hi bắt lấy.
Đoạn Ức Hi biết hôm nay là ngày Lâm Tuyết Sương đến nhậm chức, nhớ tới lời nói ngoan độc của Lâm Tuyết Sương ngày hôm qua, anh cảm thấy bất an. Trực giác nói cho anh biết, Tuyết Sương sẽ thật sự đi tìm Diệu Ny gây phiền toái, cho nên hôm nay anh mới đến đây xem một chút.
Đi tới thì phát hiện Lâm Tuyết Sương đang giơ cánh tay muốn đánh Ngô Diệu Ny.
Trong đầu Đoạn Ức Hi trống rỗng, đi nhanh đến ngăn cản Lâm Tuyết Sương.
Nhìn Lâm Tuyết Sương lỗ mãng, Đoạn Ức Hi quát: “Tuyết Sương, em muốn làm gì?”
Khi nào thì Lâm Tuyết Sương mà anh biết lại giống người phụ nữ chanh chua ở bệnh viện la to rồi còn ra tay đánh người?
Lâm Tuyết Sương thấy Đoạn Ức Hi, như không phát hiện ra biểu tình chán ghét trên mặt Đoạn Ức Hi, ôn nhu giải thích với Đoạn Ức Hi:
“Hi, anh tới rồi, em đang muốn dạy dỗ con đàn bà này, anh tránh ra, chờ em dạy dỗ nó xong, chúng ta sẽ bàn lại.”
Hốc mắt Ngô Diệu Ny ửng đỏ, thân thể nhịn không được run run, rõ ràng là bị bàn tay của Lâm Tuyết Sương doạ sợ.
Đoạn Ức Hi đau lòng không thôi, trong lòng hung hăng run rẩy vài cái.
Nhìn người càng ngày càng đông bên cạnh, thật sự là đủ mất mặt, một bác sĩ ở bệnh viện hạng nhất lại đi làm khó dễ một y tá thực tập.
Xoay người không kiên nhẫn nói với Lâm Tuyết Sương.
“Cô phá đủ chưa?”
Lâm Tuyết Sương không dám tin nhìn Đoạn Ức Hi, ủy khuất nói:
“Hi, sao anh lại nói em như vậy? Có phải là cô ta kêu anh nói như vậy không? Có phải nó không?”
Lâm Tuyết Sương không biết tại sao mình sai, chỉ vào Ngô Diệu Ny, nhìn Đoạn Ức Hi nói.
Chị à, thời điểm cô chỉa vào tôi, chính là chỉa vào chính mình đó. Ngô Diệu Ny nhịn không được nói trong lòng.
“Ai vậy?”
Không biết rốt cục là ai ở bên cạnh đã mở miệng hỏi, sau đó âm thanh ở mọi nơi bắt đầu vang lên.
“Xem đồng phục cô ta đang mặc, không phải là đồng phục của bệnh viện chúng ta sao?”
Vẫn có người cẩn thận thấy được đồng phục Lâm Tuyết Sương đang mặc.
“Phải không? Không biết Diệu Ny làm gì mà đắc tội người ta, bây giờ bị người ta làm khó dễ rồi.”
“Cô không nghe sao? Không phải cô ta cùng bạn trai chia tay rồi đem bát nước bẩn hắt lên người Diệu Ny à?”
“Cũng có thể là Diệu Ny thật sự câu dẫn đàn ông nhà người ta.”
“Nói gì vậy, Diệu Ny là người như thế nào chúng ta đều rõ, sao lại có khả năng đi làm chuyện này? Cô xem, người phụ nữ này điên cuồng như vậy, còn đáng sợ hơn cả Mẫu Dọa Xoa. Còn nữa, Diệu Ny bị cô ta chỉnh thành bộ dạng này, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ không thích cô ta, trốn cô ta còn không kịp nữa mà.”
“Đúng vậy, loại người bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rửa này, chỉ có tên ngốc mới đi thích cô ta.”
“Dù gì cũng là bác sĩ của bệnh viện chúng ta, về sau chú ý một chút.”
Bình thường ở bệnh viện, Ngô Diệu Ny đều ra vẻ rất hiền lành với mọi người, hơn nữa cô còn có bộ dáng đơn thuần đáng yêu, mọi người đều thích cô. Cho nên khi phát sinh xung đột mọi người cũng sẽ tự nhiên mà đứng về phía cô.
Hơn nữa lúc nãy, mọi người đều nhìn thấy là Lâm Tuyết Sương bên kia vừa chửi vừa mắng, Ngô Diệu Ny căn bản không hề động thủ, ngay cả tức giận cũng không có. Nhiều nhất cũng chỉ muốn giải thích một chút với Lâm Tuyết Sương.
Cho nên hiện tại mọi người đều bảo vệ Ngô Diệu Ny.
“Tuyết Sương, em còn ngại mọi người chê cười không đủ sao? Mau trở về nhanh lên.”
Đoạn Ức Hi cũng nhịn không được, muốn đuổi Lâm Tuyết Sương rời khỏi nơi này.
“Em không đi, sao em lại phải đi chứ? Em không đi.”
Đột nhiên Lâm Tuyết Sương bỏ tay Đoạn Ức Hi ra, cũng không biết khí lực của cô lớn như vậy, Đoạn Ức Hi nhất thời không chú ý, bị cô ta đẩy ra vài bước.
Bị hận ý nhiễm đỏ hai mắt Lâm Tuyết Sương hướng về phía Ngô Diệu Ny, không biết cô ta đã cầm con dao phẫu thuật trên tay từ khi nào.
Phải biết thứ mà bệnh viện không thiếu nhất chính là giao phẫu thuật.
Miệng còn ác độc hét lên: “Ngô Diệu Ny, đều tại mày, đều tại mày, tao muốn giết mày.”
Mà hiện tại, cách Ngô Diệu Ny gần nhất chính là Lâm Tuyết Sương.
Như thả chậm động tác, Ngô Diệu Ny nhìn con dao phẫu thuật xẹt ngang qua yết hầu, máu theo từ bên trong cơ thể không ngừng phun ra ngoài. Sau đó toàn thân cô như mất đi khí lực chậm rãi ngã trên mặt đất.
Chung quanh ồn ào tạp âm, hỗn loạn.
Ngô Diệu Ny nhìn Đoạn Ức Hi chạy đến, ôm lấy thân thể của cô, liều mạng che lại cổ đang chảy máu, nhưng máu vẫn chảy không ngừng.
Mà hôm nay, Lý Thần đến bệnh viện kiểm tra, trên tay còn cầm ô mai Ngô Diệu Ny thích ăn, trên mặt mang theo ý cười đi đến phòng y tá. Nhưng thấy Ngô Diệu Ny chậm rãi ngã xuống, khí lực toàn thân hắn như bị rút đi, gói to trên tay hắn rớt xuống, ô mai từ gói đó lập tức rơi ra, văng khắp sàn.
Màu đỏ tươi của máu nhiễm đỏ áo của Ngô Diệu Ny.
Lâm Tuyết Sương thấy thế, nhìn dao giải phẫu còn nằm trong tay, nhẹ buông tay đánh rơi nó. Thấy mọi người chưa để ý đến mình, cô ta hốt hoảng chạy đi.
Bên này, Ngô Diệu Ny nhìn khuôn mặt thống khổ cùng thương tâm của Đoạn Ức Hi, liền lộ ra nụ cười suy yếu nói: “Đàn anh, không cần đau lòng cho em, em sợ anh vì em mà đau lòng. ”
Cô bé ngốc này đến bây giờ vẫn suy nghĩ cho anh.
Giờ khắc này Đoạn Ức Hi mới biết, thì ra anh đã sớm bất tri bất giác yêu cô gái giống như thiên sứ trước mặt này, nhưng có phải anh biết đã muộn rồi không? Cả người cô nằm ở trong vũng máu, máu làm ướt cả tóc cô, cũng làm cho anh đau đến không thể thở được, cảm giác toàn thân giống như ở trong hầm băng, lạnh thấu xương.
“Diệu Ny, không phải sợ, có bổn thiếu gia ở đây, sẽ không để cho em xảy ra việc gì.”
Lý Thần chạy đến, mạnh mẽ đẩy Đoạn Ức Hi ra, ôm lấy Ngô Diệu Ny, bàn tay cũng không ngừng run rẩy.
Ngô Diệu Ny lắc đầu, dùng hết khí lực nắm lấy cánh tay Lý Thần. Ánh mắt trong suốt nhìn vẻ mặt thống khổ của Lý Thần:
“Lý Thần, thật có lỗi, cuối cùng vẫn không thể thích anh, nhưng chúng ta lại rất hợp nhau, trái tim của em rất hợp với anh, cho nên phải sống tốt, đây là việc cuối cùng mà em có thể làm cho anh.”
“Ngu ngốc, anh không cần trái tim của em, anh lệnh cho em đứng lên cho anh, đừng ngủ mà…”
Nhưng Ngô Diệu Ny không thể trả lời, im lặng nằm trong lòng cậu.
[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của nam chính đối với người chơi tăng lên 25%, hiện tại là 100%.]
[Đinh! Chúc mừng người chơi,hảo cảm của nam phụ với người chơi liên tục tăng lên, hiện tại đã là 100%+, chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ của Tiểu thuyết Y học.]
Đây là câu cuối cùng Ngô Diệu Ny nghe được, sau đó cả người cô liền rơi vào bóng tối.