Cuộc Đi Săn Của Nhóm Bệnh Kiều

Chương 11

•••

Bữa cơm trưa này Nữu Thư Thụy ăn đến cực kỳ khó chịu, quả thực là vị như nhai sáp.

Từ lúc Kiều Khải đút cho cô xong liền giống như nghiện, bắt đầu trầm mê.

Nữu Thư Thụy nghiêng đầu né tránh hắn, lắc đầu nói:

"Không ăn, ăn không vô."

Kiều Khải lại không thuận theo ý cô, ngón tay gãi cằm cô, xem cô như bé mèo nhỏ, dỗ dành nói:

"Muỗng cuối cùng."

Hành động thân mật này làm cô có chút không thích ứng, do dự một lúc mới há miệng nuốt vào cái gọi là muỗng cuối cùng.

Thấy cô ngoan như vậy, Kiều Khải trong lòng tê dại một mảnh, lại sờ đầu cô mới vừa lòng mà thu tay lại.

Nữu Thư Thụy biểu tình lại càng kém, không phải bởi vì thái độ của Kiều Khải quá mức thân mật, mà là hồng quang vẫn luôn loé lên, cư nhiên càng thêm mãnh liệt.

Trước mắt sự vật biến thành một mảnh mơ hồ, thính giác vào giờ phút này trở nên đặc biệt nhanh nhạy, trong lòng toát ra một cổ dự cảm không lành.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi càng ngày càng nhanh làm người nghe nôn nóng, bất an.

Có ai đó đứng ở trước mặt cô.

Cổ tay lập tức bị nắm chặt, cô cả người không chịu khống chế mà hướng bên trái đi.

Cô đột nhiên giương mắt, mặc dù có hồng quang chống đỡ, cũng dựa vào hơi thở của người này, liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.

Không đợi cô nói, tay phải liền bị Kiều Khải túm chặt, lôi kéo trở lại.

Cũng may không quá dùng sức, chỉ là vẫn duy trì lực đạo đảm bảo cô không bị kéo đi.

Chỉ nghe tới người lạnh lùng, mang theo chế nhạo mà nói: "Tham vấn Thư, em ở đây nha" Nhưng là nghe kỹ là có thể phát hiện, lời nói phía dưới cất giấu khắc chế tức giận.

Kiều Khải tự nhiên nhận thức Diệp Ly, ngữ khí khoan thai:

"Hiện tại là giờ nghỉ trưa, Diệp thiếu nếu là có chuyện gì, có thể đi hỏi nhân viên trực ban.

Tôi tin tưởng các cô ấy thực nguyện ý vì cậu giải đáp."

Diệp Ly liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, tăng thêm ngữ khí nói: "Tôi tìm tham vấn Thư có việc riêng."

Mà tham vấn Thư trong miệng bọn họ lại thống khổ bất kham.

Cái gì cũng nhìn không thấy, còn muốn thừa nhận hai người âm thầm phân cao thấp, cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn.

Kiều Khải phát hiện đầu tiêng, hướng Diệp Ly nói: "Có chuyện gì, Diệp thiếu nói là được, nhưng còn phiền toái cậu đem tay buồn ra."

"Dựa vào cái gì là tôi." Mặt Diệp Ly lúc này đen như lọ nồi.

Không quen nhìn thái độ như người một nhà của Nữu Thư Thụy cũng Kiều Khải.

"Các ngươi cùng nhau buông, được không?" Nữu Thư Thụy nhắm hai mắt thở dài.

Trong lòng đối hai người tranh đấu gay gắt bất đắc dĩ cực kỳ, muốn tranh liền tranh, vì cái gì muốn lôi kéo cô.

Cô tiếp tục nói: "Em đếm ba hai một."

"Ba.

"

"Nữu...!Tham vấn Thư, muốn buông liền kêu hắn buông.

Anh sẽ không buông!" Diệp Ly giận tím mặt.

"Hắn không bỏ ta không bỏ." Kiều Khải híp híp mắt, khóe miệng gợi lên một mạt không hề độ ấm tươi cười.

"Hai."

"Anh không nghe tôi nói gì sao?"

"Vẫn là câu nói cũ."

"Một, buông tay."

"......"

"......"

Tuy mạnh miệng, nhưng hai người vẫn là cùng thời gian thu hồi tay.

Nữu Thư Thụy thở phào khẩu khí, xoa xoa cánh tay đau nhức của mình.

Tựa lưng vào ghế ngồi, không tính toán tham dự đến cuộc tranh cãi của hai người.

Nhưng mà không như mong muốn, Diệp Ly nhìn cô nói:

"Anh tìm em có việc."

Tay hắn vô ý thức nắm chặt lại, bên ngoài bình tĩnh nhưng nội tâm xao động không ngừng, dùng sức đến mu bàn tay nổi gân xanh.

Nữu Thư Thụy nhìn qua, vừa vặn thấy một màn như vậy, trong lòng liền biết hắn đây là ở phát bệnh.

Vì thế nói: "Chuyện gì?"

"Anh muốn cùng em nói chuyện." Diệp Ly cực kỳ hối hận, liền không nên đồng ý cô nơi công cộng không thể gọi Nữu Nữu.

Đại não tùy ý gọi nhũ danh của cô, dục vọng miễn cưỡng được khắc chế sáng nay, tưởng điên cuồng mà thao cô.

dương v*t cương cứng bị quần làm sinh đau, hắn chỉ nghĩ đem cô kéo vào góc không người, ôm phát tiết.

Nữu Thư Thụy nhất thời có chút do dự, hồng quang xưa nay chưa từng dày như vậy, này hẳn là cảm xúc của hai người bọn họ chồng lên nhau.

Vô luận trấn an ai trước, đều sẽ chỉ làm một cái khác càng thêm tức giận.

Suy nghĩ hồi lâu, Nữu Thư Thụy mở miệng nói:

"Em biết..."

"Nữu Nữu." Kiều Khải lại đột nhiên lên tiếng đánh gãy cô, nắm cầm cô đưa lại chỗ mình, lấy khoảng cách cực gần mà nhìn.

"Đôi mắt của em......!Chúng ta liền đi bệnh viện, ba anh cho em tìm chuyên gia khoa mắt, không thể lại kéo dài."

Nữu Thư Thụy vô thố mà chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không hiểu nổi Kiều Khải vì cái gì bỗng nhiên nói như vậy.

Cô cũng không biết chính mình giờ phút này người ở bên ngoài nhìn vào là cực kỳ kỳ quái.

Rõ ràng chỉ cách mấy centimet, hai mắt lại vẫn như cũ vô hồn, không hề tiêu cự làm cô thoạt nhìn đáng thương lại bất lực.

Diệp Ly muốn ngăn chặn động tác của Kiều Khải cũng vội vàng tiến lên, khoảnh khắc nhìn đến mắt cô, tức khắc hoảng sợ.

"Đều nói đừng đi làm, anh đem người kêu lên tới cho em nhìn xem."

Hắn từ trong túi móc di động ra, tựa hồ liền phải đem chuyện này chứng thực.

Nữu Thư Thụy vội vàng hướng Diệp Ly xua xua tay, lại đem Kiều Khải tay đẩy ra.

"Không cần, phía trước không phải nói cuối tuần đi sao? Cũng không phải còn mấy ngày nữa sao, buổi chiều còn có người bệnh, không thể chậm trễ bọn họ trị liệu.

Đến nỗi đôi mắt, trong lòng em hiểu rõ."

Đã trải qua nhiều như vậy, cô sao có thể còn không rõ.

Có lẽ liền tính là mời đến toàn thế giới đứng đầu chuyên gia, cũng kiểm tra không ra bất luận vấn đề gì.

Bốn phía yên tĩnh vài giây, hai người không hẹn mà cùng mà không nói gì, có lẽ là tự hỏi thuận theo vẫn là kiên trì.

Nhưng từ biểu tình tới xem, bọn họ đều lựa chọn thuận theo.

Nữu Thư Thụy từ trước đến nay đều có chủ kiến, nếu là cường ngạnh kiên trì, đại khái chỉ liền vô dụng.

Một lát sau, Diệp Ly cường ngạnh nói: "Đến lúc đó anh tới đón em."

"Cảm ơn tâm ý của Diệp thiếu nhưng tôi sẽ mang Nữu Nữu đi, liền không làm phiền anh." Kiều Khải thanh âm lại lãnh lại hàn, một lát sau, lại nâng nâng cằm nói:

"Tôi cùng Nữu Nữu ở cùng một chỗ, anh tới quấy rầy......!Không tốt đi?"

Nữu Thư Thụy thái dương vừa kéo, tim đập kịch liệt gia tốc lên.

Chỉ thấy Diệp Ly cắn răng, gằn từng chữ: "Các ngươi ở cùng một chỗ?"

"Đúng vậy." Kiều Khải túm cô lại, làm cô dựa vào ngực mình, lại đem cằm để ở trên vai cô, âm lãnh, khiêu khích mà nói:

"Diệp thiếu có ý kiến?"

"Mày..."

"Đựợc rồi." Mắt thấy chính mình nỗ lực trước đó của mình hoàn toàn uổng phí, Nữu Thư Thụy rốt cuộc vô pháp an tâm "Xem diễn".

Lên tiếng đánh gãy hai người tranh luận, không khỏi phân trần nói: "Cuối tuần em cùng Kiều Khải đi.

Chuyện này không có tranh luận gì cả.

Em trước đồng ý anh ấy, tự nhiên không thể dễ dàng lỡ hẹn."

Diệp Ly bị nói đến không biết nói gì, há miệng thở dốc, lại nghẹn trở về.

Vì phòng ngừa Kiều Khải lại lần nói ra chuyện làm người hoảng sợ, Nữu Thư Thụy cổ vũ chính mình, đem túi xách của bản thân cho Diệp Ly, nói: "Anh đi về trước, đến trong văn phòng chờ em, có chuyện gì cơm nước xong lại nói."

Trên túi xách còn mang theo hương thơm cùng độ ấm của Nữu Thư Thụy, phảng phất sớm đã trở thành một bộ phận của cơ thể vô.

Diệp Ly ôm vuốt ve một lát, trong lòng truyền đến hơi hơi thỏa mãn.

Hắn thực vừa lòng khi cô nói hai từ "trở về", cái này làm cho bọn họ hai người nghe tới như là một.

Hắn gật đầu nói: "Được, anh chờ em."

Diệp Ly quay đầu rời đi, bước chân hỗn độn lại vội vàng.

Nữu Thư Thụy nghĩ vậy có lẽ có thể tạm thời giảm bớt lửa sém lông mày, lại không nghĩ rằng hắn sẽ như vậy vui vẻ.

Hồng quang cũng đột nhiên giảm xuống, hiện tại cũng chỉ dư lại Kiều Khải.

Lúc đó, Kiều Khải dán ở bên tai cô hỏi: "Nữu Nữu, em có phải hay không nên cùng anh giải thích?"

Đôi môi dán ở trên vành tai cô, nói một chữ lại một chữ, lửa nóng hơi ẩm liền hướng bên trong phóng đi, mang theo vô pháp cự tuyệt bá đạo.

Như là muốn xâm nhập đại não, ở bên trong tạo nên ấn ký chỉ thuộc về hắn.

Chọc đến cô kiềm chế không được, ý đồ chạy ra hắn giam cầm.

Vòng eo bị ôm chặt, cô càng giãy giụa, Kiều Khải liền càng dùng sức.

Sau một lúc lâu, cô vẫn là lựa chọn từ bỏ.

Nữu Thư Thụy như thế nào cũng không nghĩ tới, ngắn ngủn nửa ngày, cô thoái thác sẽ bị lặp đi lặp lại nhiều lần mà lật đổ.

Lại che giấu nữa cũng không có ý nghĩa, Nữu Thư Thụy nửa thật nửa giả nói: "Thực xin lỗi, em không nên gạt ngươi.

Tối hôm qua Diệp Dương Huy gọi điện thoại, nói Diệp Ly phát bệnh, em chỉ có thể đi đến nhà hắn thế hắn trị liệu."

Kiều Khải trầm mặt, thậm chí lười nhìn trên mặt Nữu Thư Thụy xem có sợ hở nào không.

Hắn sẽ không tin tưởng sự tình chỉ là đơn giản như vậy, là cái dạng gì trị liệu, mới có thể làm một người ở trong một đêm tính tình đại biến? Làm tình sao?

Hắn như thế nào chưa bao giờ nghe nói qua, còn có một loại trị liệu kêu làm tình.

Hắn trong lòng cười lạnh, lại làm dấy lên một mạt thiện giải nhân ý tươi cười, chậm rãi nói: "Như vậy à......"

Thấp thấp tiếng cười như ma âm xâm nhập vào tai cô, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Lần sau cùng anh nói một tiếng, anh cùng đi với em.

Nữu Nữu, con gái một mình đi so nhà người khác không an toàn, đặc biệt em còn xinh đẹp như vậy.

Về sau không thể như thế nữa, hiểu chưa?"

Cô cảm nhận được trước mắt hồng quang, lại chậm chạp không đáp, mặt vô biểu tình mà nghĩ cái gì.

Kiều Khải ý cười dần dần trở nên lạnh băng.

"Trả lời anh.

Hiểu chưa? Nữu Nữu."

"Em hiểu rồi." Nữu Thư Thụy mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Anh nói cái gì?"

"Nói chuyện." Kiều Khải nâng lên âm lượng, hận không thể gắt gao cắn lỗ tai cô, làm cô chỉ có thể chú ý đến hắn.

"Về sau đi nhà người bệnh làm khẩn cấp trị liệu phải đi cùng anh."

"Đúng rồi, thật ngoan.

Nữu Nữu của chúng ta là ngoan nhất đúng không?......!Hả?"

"......!Đúng."

•••

Túi xách của Nữu Thư Thụy bị Diệp Ly xem như trân bảo mà ôm vào lòng.

Tiến vào văn phòng, hắn liền gấp không chờ nổi đem tay để vào trong quần, hung hăng xoa nắn vài cái, một bên loát động vừa đi đến trên sô pha ngồi xuống.

Túi xách bị hắn giơ lên, đặt ở trên mũi.

Diệp Ly hít một hơi thật sâu, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp, lại có chút giống thiếu niên mà rên rỉ.

"A......!Nữu Nữu, Nữu Nữu......!A, a......!Nữu Nữu......!Thật thoải mái, anh thật thoải mái a, Nữu Nữu......"

dương v*t rốt cuộc giải thoát.

Ngón tay thon dài ở mặt trên nhanh chóng loát động, trên cánh tay tái nhợt cơ bắp đột nhiên căng thẳng, vận sức chờ phát động.

Diệp Ly khó nhịn mà động eo, lại không có thể giống tối hôm qua như vậy bị gắt gao kẹp, bất quá là tăng thẻm tịch mịch.

Hắn chỉ có thể dựa vào tưởng tượng, một bên xoa nắn quy đầu, một bên đem không khí tưởng tượng thành Nữu Thư Thụy, hung hăng mà thao.

Túi xách không biết khi nào bị rơi lẻ loi ở một góc sô pha, trầm mặc mà nhìn nam nhân đem một cái tay khác duỗi đi xuống, nắm lấy tinh hoàn dùng sức xoa nắn, cổ họng gầm nhẹ, phun ra lửa nóng hơi thở.

"Còn chưa đủ......!Nữu Nữu, cho anh......!Cho anh......" Vòng eo càng động càng nhanh, bỗng nhiên, ở không trung cương vài giây.

Chỉ thấy Diệp Ly đột nhiên nhìn về phía túi xách bị mình ném vào một góc, bước nhanh đi đến trước mặt nó, chân trái quỳ gối trên sô pha, cúi đầu nhìn chằm chằm nó.

Đôi tay không ngừng động mà lấy lòng chính mình.

dương v*t trở nên càng lúc càng lớn, mã mắt mở rộng ra, Diệp Ly lập tức đẩy nhanh tốc độ trên tay, điên cuồng động hông, đem quy đầu đánh vào trên túi xách, phun ra tới.

Tinh dịch lại nhiều lại đặc, nháy mắt phủ kín một bên túi xách.

Diệp Ly kêu lên một tiếng, lòng bàn tay chậm rãi xoa quy đầu, lại dựa vào trên sô pha.

•••

Nhạt đang phân vân xưng hô giữa các nhân vật lắm mọi người ơi.

Phân vân không biết nên để anh-tôi hay là anh-em huhu.

Ai đó hãy cứu rỗi Nhạt với..