Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 113: Con người cậu đều là của tôi

Translator: Nguyetmai

"Việc hạt giống của quả thần kỳ này chờ cậu từ Giang Thành trở về sẽ bàn bạc sau, trò chuyện qua video cũng không nói rõ ngay được. Ngoài ra, cậu phải nhớ kĩ, nhất định không được tiết lộ chuyện quả thần kỳ ra ngoài, những chuyện liên quan đến nuôi trồng lại càng không. Nếu không sẽ gặp phiền phức lớn, nhớ đấy!"

An Khả dặn dò Lâm Châu.

Lâm Châu gật đầu, dù An Khả không nhắc, cậu cũng không rêu rao chuyện này ra ngoài.

An Khả từng nói với cậu, trong Liên Minh có người nghiên cứu phương pháp nuôi trồng nhân tạo quả thần kỳ, thẳng tay chi mấy tỷ cũng không thu được thành quả.

Nếu cậu dám tùy tiện để lộ chuyện quả thần kỳ có thể nuôi trồng ra ngoài, Liên Minh chắc chắn sẽ mò đến tận cửa, cho nên cậu nhất định sẽ không làm chuyện tự đẩy mình vào chỗ chết như thế.

An Khả cầm quả thần kỳ trong tay, trầm tư ngắm nghía một hồi rồi chợt nói:

"Đúng rồi, Cáo Lửa của cậu đã đột phá chưa?"

"Vẫn chưa, có lẽ phải mấy ngày nữa, sao thế?"

"Lại mất nhiều thời gian thế cơ à... Thôi bỏ đi, cũng vừa hay quả thần kỳ này xuất hiện. Dùng quả thần kỳ làm thành viên thần kỳ cho con Cáo Lửa của cậu ăn, vừa có thể thêm một lần đè nén năng lượng vừa thuận tiện hỗ trợ đột phá."

"Viên thần kỳ có thể đè nén năng lượng?"

"Tất nhiên rồi, bên trong quả thần kỳ ẩn chứa năng lượng chất lượng cao có độ tinh khiết cực lớn, công dụng tương tự với ba phương thức điều chế viên năng lượng tôi cho cậu trước đây. Đều dùng viên năng lượng có độ tinh khiết cao để dẫn dụ năng lượng của Cáo Lửa tiến hành đè nén. Thế nhưng hiệu quả của viên thần kỳ so với mấy phương thức điều chế đó lại mạnh hơn rất nhiều."

"Lúc đầu tôi không nghĩ rằng cậu có thể kiếm được quả thần kỳ cho nên không nhắc đến làm gì. Nhưng nếu bây giờ đã có cơ hội thì tất nhiên nên để Pokemon tiến thêm một bước. Trước khi đột phá, mật độ đè nén năng lượng càng cao, tích lũy năng lượng càng nhiều sẽ càng tốt cho sự phát triển về sau."

"Thông thường trong một số gia đình quyền thế ở Liên Minh Pokemon, chỉ khi có trọng điểm đào tạo một Pokemon nào đó mới sử dụng viên thần kỳ để đột phá cấp bậc hoặc đè nén năng lượng."

An Khả giải thích.

"Tóm lại cần bao lâu?"

"Hôm nay tôi có thể làm xong viên thần kỳ rồi gửi qua bưu điện, Giang Thành cũng không xa Tân Chử lắm, chắc ngày mai là có thể gửi đến chỗ cậu."

"Được, cảm ơn cô chủ."

Lâm Châu rất cảm kích với sự giúp đỡ của An Khả dành cho cậu.

Cậu không phải huấn luyện viên chính thống, không hề hiểu rõ những kiến thức không có trong sách.

Nếu không phải có An Khả cung cấp những kiến thức và kinh nghiệm giúp đỡ cậu, có khi Cáo Lửa đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt rồi.

An Khả lắc đầu nói:

"Không, không, không, đã nói cậu không cần cảm ơn sớm làm gì, tiếp theo chúng ta phải nói đến chuyện chính."

Lâm Châu khựng lại, dấu chấm hỏi đầy mặt, chuyện chính gì cơ?

Không biết An Khả lấy từ đâu ra một cái máy tính.

"Đất cải tạo của tôi, hai mươi triệu tệ, phí xây dựng lại Cửu Nguyệt Ốc, phí lắp đặt trang thiết bị, phí bồi thường hoa quả và dược liệu bị hủy hoại khi nhà bị sụp… Thêm những khoản phí vụn vặt khác cộng lại cũng hơn ba mươi triệu tệ. Thôi cứ tính ba mươi triệu cho tròn số nhé, tổn thất này cậu định đền thế nào?"

An Khả cầm máy tính mini bấm bấm, tính toán các khoản mục rất rõ ràng.

"Hự…"

Lâm Châu mặt mũi đen sì, quên béng mất chuyện này, quả nhiên một lần trồng quả thần kỳ không rẻ chút nào.

"Bây giờ, không những lương của cậu không được tăng mà còn phải trả tôi số nợ ba mươi triệu tệ. Nếu dựa vào tiền lương ở cửa hàng của cậu để trả nợ, ừm, cả đời này cậu cũng không trả xong. Thế nào? Lần này cậu có thể làm nhân viên cả đời ở Cửu Nguyệt Ốc rồi nhé, có phải cảm thấy rất vui đúng không?"

"Việc này…"

Lâm Châu ngượng ngùng cười khẽ, hạt giống này là cậu nhờ An Khả trồng, cuối cùng không chỉ "ăn mất" đất cải tạo của người ta, còn tiện thể làm sập nhà nữa.

Dù thế nào cậu cũng phải bồi thường việc này thật thỏa đáng, chỉ có điều hiện giờ trong tay cậu quả thật chưa có nhiều tiền đến thế.

Lâm Châu nghĩ ngợi sau đó nói với An Khả:

"Hay cho cô một hạt giống quả thần kỳ để thế chấp nhé?"

"Tưởng tượng phong phú ghê! Giờ cậu là nhân viên trọn đời của Cửu Nguyệt Ốc đó, đến cả người cậu còn là của tôi, huống chi mấy hạt giống, mau mau nghĩ cách kiếm tiền chuộc thân đi."

Lâm Châu kinh ngạc, cô đúng là người có logic mạch lạc!

"Được rồi, việc bồi thường chờ cậu trở về hẵng nói, cậu cứ ở đó cố gắng thi đấu, ngày mai tôi sẽ gửi viên thần kỳ qua cho."

An Khả mỉm cười cho qua, xem ra nói Lâm Châu cố gắng kiếm tiền, sau này lấy đó chuộc thân chỉ là cách khéo léo từ chối Lâm Châu cho cô hạt giống quả thần kỳ thôi.

Trong lòng Lâm Châu hiểu rõ, An Khả làm vậy vì không muốn kiếm hời từ mình, dù sao giá của một hạt giống quả thần kỳ cũng không dừng lại ở con số mấy chục triệu tệ.

Hai người trò chuyện hỏi han thêm một lúc, cho đến khi An Khả nói phải đi sắp xếp lại đồ đạc, tìm người đến sửa chữa Cửu Nguyệt Ốc thì hai người mới tắt video call.

Suốt một buổi sáng, đội Lâm Châu đều dẫn theo Pokemon của mình đến trung tâm Pokemon để giết thời gian.

Mãi đến buổi chiều, khi sắp tới thời gian thi đấu, đội Lâm Châu mới đi thẳng đến hội trường để tham gia vòng loại.

Lúc đội Lâm Châu đến nơi, bên ngoài cung thể thao đã thấy khán giả đang một xếp hàng dài chờ vào sân xem thi đấu thành.

Trong tay mỗi người đều cầm banner cổ động, có biển ghi "Đại học XX cố lên", có cả biển viết "Tuyển thủ XX, tớ yêu cậu". Ngoài ra bọn họ còn dán hình Pokemon trên mặt, bên dưới mặc T-shirt in hình của tuyển thủ và Pokemon.

Độ hot của thi đấu thể thao Pokemon nhìn chung không hề kém cạnh so với cuộc thi thể thao điện tử, có rất nhiều fan cổ vũ vô cùng cuồng nhiệt.

Hơn nữa, trong số đó không chỉ là fan của tuyển thủ mà còn có vô số khán giả là fan của Pokemon.

Lúc Lâm Châu bước vào sân đấu đã nhìn thấy có một cô gái cosplay thành Sandslash, vừa đứng tại chỗ giương cao cây cờ, vừa dẫn theo một đội cổ động hô khẩu hiệu.

Đây chắc hẳn là fan tới cổ vũ cho con Sandslash bên phía Cao Bác. So ra, dường như Lâm Châu không hề nhìn thấy bọn họ ủng hộ cho các trường, quả nhiên người không bằng Pokemon.

Lưu Lạc nhìn các đội fanclub, đội cổ vũ, các chị gái đáng yêu của các trường khác mà trong lòng vô cùng ngưỡng mộ.

Cậu ta không kìm được túm La Vân Kiệt đang ở bên cạnh, hỏi nhỏ.

"Trường chúng ta không có mấy đội cổ vũ gì đó đến à?"

La Vân Kiệt lắc đầu.

"Đội tuyển của trường chúng ta đã mấy năm không vào được vòng trong, làm gì có chuyện có đội cổ vũ."

"… Trước giờ thi đấu tìm đội bóng rổ mượn một đội cổ vũ cũng được mà. Nhìn mấy trường khác đều có cổ động trợ uy mà xem, chúng ta không thể để họ át vía thế được!"

Hiển nhiên Lưu Lạc rất muốn lúc cậu ta thể hiện sức mạnh trên sàn đấu, có thể có một đội nữ sinh tươi trẻ xinh đẹp ở trên hàng ghế khán giả vừa hô to tên cậu vừa sôi nổi cổ vũ cho cậu ta.

Lâm Châu vừa liếc qua Lưu Lạc một cái, đã biết con người này lại nằm mơ giữa ban ngày.

"Vé vào cửa trận đấu khá đắt, nhà trường cũng không nói sẽ chi trả cho đội cổ vũ, trừ phi là fan hâm mộ thật sự, nếu không sao có thể tự trả tiền đến xem thi đấu chứ. Huống hồ, Giang Thành cách Tân Chử khá xa, trường chúng ta lại không thể so sánh với Đại học Giang Thành. Trường bọn họ cách sân thi đấu có mấy bước chân, nơi này có khác gì sân nhà của họ đâu."

La Vân Kiệt bất lực nhún vai, chuyện fan chẳng có lấy một mống thế này bọn họ cũng chỉ biết bó tay chấm com thôi.