Translator: Nguyetmai
Trận đấu của Đại học Giang Thành kết thúc nhanh hơn so với dự kiến, hai trận đấu cộng lại cũng chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, dĩ nhiên khán giả vẫn chưa thực sự thỏa mãn.
Sau một số hoạt động giao lưu giữa người dẫn chương trình với khán giả trong giờ giải lao tại hiện trường, lượt đấu thứ hai nhanh chóng bắt đầu.
Trận đấu giữa hai bảng A và B được tiến hành đan xen, lượt đấu thứ hai là trận đấu của bảng B giữa Đại học Tân Chử và Đại học Sư phạm Nam Giang.
Thực lực thi đấu của Sư phạm Nam Giang không mạnh, nói đúng ra, xét trên thực lực của toàn bảng B, ngoại trừ Đại học Tân Chử thì các đội khác đều ở mức bình thường.
Xét thực lực của Lưu Lạc và Thẩm Khánh Minh, tuy không thể nói bọn họ rất mạnh, nhưng cũng có thể giành chiến thắng một cách nhẹ nhàng.
Rõ ràng Sư phạm Nam Giang cũng biết rõ về thực lực của Đại học Tân Chử, hai bên đều đã vượt qua vòng đấu vòng, xem qua bao nhiêu trận đấu, họ đều biết đối phương ở trình độ nào.
Trong hai người bên phía Đại học Tân Chử, một người là Thẩm Khánh Minh có thể dựa vào sức mình để đưa đội tuyển tiến vào vòng kế tiếp, một người là Lưu Lạc đã từng dễ dàng đánh bại Sandslash của Cao Bác.
Đây là đội tuyển không thua kém gì so với Đại học Giang Thành!
Đúng là một ẩn số khó lường!
Sư phạm Nam Giang biết rõ mình không phải là đối thủ của họ.
Tuy mọi người vẫn luôn nói rằng bảng A là bảng tử thần, nhưng tình hình của bảng B cũng không mấy khả quan.
Hiện giờ, ngoài việc thiếu một vài tuyển thủ ra, xét về thực lực song đấu, chưa biết chừng Đại học Tân Chử còn nhỉnh hơn Đại học Giang Thành một chút!
Trận đấu này cũng không kéo dài bao lâu.
Về cơ bản, đều nhờ con Raichu của Thẩm Khánh Minh luôn dùng Thunderbolt để san bằng tất cả.
Đối với Thẩm Khánh Minh mà nói, lần này còn nhẹ nhàng hơn so với vòng tích điểm, bởi vì số trận thi đấu ít hơn, khi chiến đấu cũng không cần tốn nhiều thể lực như thế.
Tương tự lại hơn hai mươi phút trôi qua.
Đại học Tân Chử với thành tích thắng hai trận, đã chiến thắng Sư phạm Nam Giang để dễ dàng lọt vào vòng tiếp theo.
Trong lúc hai người trở về khán đài tuyển thủ, Lưu Lạc không ngừng ca thán trách móc.
"Thẩm Khánh Minh, anh là Kobe sắt à? Để mình tôi đâm đầu vào chỗ chết à? Vừa rồi cạn máu, Croconaw của tôi đã bắn Water Gun rồi, sao anh còn lên đó giật điện làm khỉ gì!"
Hai ngày nay Lưu Lạc thi đấu toàn thắng nên tâm tình hưng phấn, hơi nghiện một chút. Khó khăn lắm cậu ta mới có cơ hội được lộ diện trước ống kính, đang lúc cân nhắc xem nên thể hiện bản thân như thế nào cho tốt, lại bị Thẩm Khánh Minh cướp hết ánh hào quang.
Đã dùng đi dùng lại một chiêu Thunderbolt thì chớ, đội đối thủ còn chẳng ra gì, cuối cùng cả hai trận đấu đều thắng quá đơn giản, căn bản không cho cậu ta cơ hội để thể hiện.
Bây giờ Lưu Lạc mới phát hiện, hóa ra người ngăn cản cậu ta thể hiện không phải là đối thủ, mà là đồng đội.
Khán giả xem truyền hình trực tiếp đều nghệt mặt ra, lúc nãy Đại học Giang Thành với tư cách là nhà đương kim vô địch, một đội tuyển mạnh mẽ có tiếng, sở hữu thực lực vượt trội, nhanh chóng tiêu diệt đối thủ và giành chiến thắng đơn giản như vậy đã đành.
Đại học Tân Chử là đội nào, sao có thể thắng nhanh như thế được?
"Tôi nhớ đã lâu lắm rồi Đại học Tân Chử chưa từng lọt vào top tám phải không? Thực lực của họ mạnh như vậy sao?"
"Không biết nữa, con Croconaw đó làm bù nhìn suốt cả trận đấu nên không nhìn ra, chứ con Raichu kia thì mạnh thật."
"Hai trận vốn dĩ đều do con Raichu tung chiêu Thunderbolt, nhanh chóng tiêu diệt đối thủ."
"Với thực lực như vậy, xem ra không kém hơn Cao Bác đâu."
"..."
Trên những dòng bình luận chạy qua màn hình trong phòng livestream, có rất nhiều người chú ý đến biểu hiện của Đại học Tân Chử, một đội tuyển có đủ tiềm năng của một con hắc mã sắp tỏa sáng đã thu hút rất nhiều người theo dõi.
Rất nhiều phóng viên có khứu giác nhạy bén ở hiện trường, cũng chú ý đến đội tuyển Đại học Tân Chử, ai nấy đều nhăm nhe cơ hội tìm xem có thể khai thác được thông tin gì không.
Trong nhà thi đấu nơi diễn ra cuộc thi Pokemon toàn thành phố, ở phía trên ngay sau chỗ ngồi của khán giả thường, còn có chỗ ngồi dành cho khách VIP.
Trong phòng khán đài khách VIP ở phía sau lớp cửa kính sát đất có treo một chiếc đèn chùm rực rỡ, trên tường đều dùng giấy dán thượng hạng, dưới đất trải thảm nhung đỏ đón khách tiêu chuẩn, ghế sofa bọc bằng da mềm, cả căn phòng được trang trí rất cẩn thận.
Loại ghế VIP này, thường dùng để tiếp đãi một số nhân vật quan trọng, ngày thường ít khi dùng đến nhưng trong cuộc thi thành phố lần này đã được sử dụng.
Bởi vì, trong cuộc thi thành phố lần này có tổ khảo sát bên trên xuống địa phương thị sát.
Trong phòng khách VIP, có vài người đang ngồi trên sofa, vừa nói chuyện phiếm, vừa xem trận đấu, họ là người của tổ khảo sát.
Lần này Vương Hoa Thần cũng có mặt tại đây với thân phận là nhân viên tiếp đón, bấy giờ hắn đang thì thầm to nhỏ với một người đàn ông trung niên ở khu vực hút thuốc.
"Chú Tần, không ngờ chú lại dẫn đầu tổ khảo sát lần này, thời gian sắp tới mong chú giúp đỡ cháu nhiều hơn!"
Vương Hoa Thần mỉm cười, đưa một điếu thuốc cho người đàn ông đối diện.
Tần Học Binh là chiến hữu cũ của ba hắn hồi cả hai còn tham gia phục dịch. Quan hệ giữa hai người họ rất tốt, trước đây khi Vương Hoa Thần còn nhỏ, ông ta cũng đối xử vô cùng ân cần với hắn ta, ân cần đến mức như ruột thịt trong nhà.
Mấy năm trước, Tần Học Binh đã nhậm chức ở tỉnh ủy, cấp bậc không thấp, sau đó được thuyên chuyển công tác lên trung ương.
Vương Hoa Thần không ngờ tổ khảo sát mà cấp trên phái xuống lần này, lại do Tần Học Binh dẫn đầu.
Đây đúng là một niềm vui bất ngờ, có mối quan hệ thân thiết như vậy hắn cũng tiện mở miệng hỏi han nhiều chuyện, nhờ cậy chú Tần giúp đỡ.
"Hoa Thần, trong hai năm qua con đã làm rất tốt. Chú vẫn thường nghe thấy mọi người ở bên này nhắc nhiều về con, quả thật con xuất sắc hơn ba con ngày xưa đấy."
Tần Học Binh cười cười, gẩy tàn vào gạt tàn thuốc.
"Chú Tần, chú có thể tiết lộ cho con biết, rốt cuộc lần này cấp trên có ý gì?"
Vương Hoa Thần đã băn khoăn về vấn đề này từ rất lâu.
Những tin đồn về việc xây dựng đặc khu mới được truyền ra gần đây, phía cấp trên khống chế thông tin rất nghiêm ngặt. Hiện tại đừng nói là hắn, cho dù là ba hắn cũng không biết tường tận.
"Cấp trên xây dựng đặc khu mới, muốn chọn tỉnh Nam Giang thật sao?"
Tần Học Binh gật đầu, đáp:
"Chắc chắn đặc khu mới sẽ ở tỉnh Nam Giang, chỉ có điều cụ thể được xây dựng ở đâu vẫn chưa được xác định, bây giờ họ vẫn đang do dự giữa Giang Thành và Tân Chử. Tân Chử là sự lựa chọn tốt hơn cả, Giang Thành là thành phố tỉnh lị đã phát triển hoàn thiện. Sự phát triển của Tân Chử vẫn kém hơn một chút, so ra nó vẫn thuộc khu vực kém phát triển, nên có khả năng thích nghi khá lớn. Đương nhiên, lựa chọn cụ thể thế nào cũng không phải do chú quyết định, con đừng nhìn lần này chú dẫn đầu đội khảo sát, thật ra lời chú nói không được tính."
"Lời chú nói không được tính sao?"
Vẻ mặt Vương Hoa Thần đầy hoài nghi.
Tần Học Binh khẽ gật đầu, hất đầu ngầm ra hiệu cho hắn ta nhìn về phía hai người đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh xem trận đấu.
Một người là người Trung Quốc thoạt nhìn có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, tóc đen mắt đen, tóc được trải ngược về phía sau, mặc đồng phục của nhân viên hành chính Liên Minh Pokemon, thể hiện rõ thân phận của người này.
Người còn lại là một người đàn ông ngoại quốc đứng tuổi, tóc vàng mắt xanh, gò má cao, mũi khoằm, miệng đang ngậm tẩu thuốc, mang phong cách quý tộc nước Anh.
"Người Tây kia là Jon Dowkesen, là một tài phiệt đến từ London nước Anh. Ngoài giữ chức vụ kế toán đứng đầu trong tập đoàn Dowkesen, bản thân ông ta còn là thành viên của gia tộc Dowkesen, thừa kế tước vị quý tộc, có khả năng ông ta là người đại diện bên phía đầu tư.
Người còn lại tên Châu Thạc, anh ta là nhân viên hành chính quan trọng của Liên Minh Pokemon, đây là người thương thảo trong dự án xây dựng đặc khu mới mà Liên Minh Pokemon hợp tác với quốc gia lần này.
Bọn họ mới là mấu chốt quyết định việc xây dựng đặc khu mới!
Về đặc khu mới, chúng ta có thể cung cấp địa điểm và nhân tài, còn tiền vốn và kỹ thuật do hai bên cùng đưa vào, cho nên sự lựa chọn của họ sẽ ảnh hưởng lớn hơn."