Cuộc Đời Của Nữ Sát Thủ

Chương 51

Cuộc đời của nữ sát thủ

Chương 51

{Nhật Bản/ Căn cứ tổ chức Vampire}

Trịnh Thiên Di đeo mặt nạ da người hoán đổi thành một gương mặt khác, sau khi đột nhập thành công vào thì liền nhanh chóng tìm đường đến phòng của Brian (Hoàng Vũ Phong) cũng may lúc nãy ở phòng giám sát đã biết được phòng của anh ta.

Đúng lúc nhìn thấy một cô gái đang đi đến trên tay còn bưng một khay thức ăn liền khẽ nhếch môi, Trịnh Thiên Di liền nhanh tay lẹ mắt ngay ở khúc cua mà đánh ngất người kia kéo vào một góc khuất.

- Tôi mang thức ăn đến- Trịnh Thiên Di bưng một khay để đồ ăn đến nói với mấy thủ vệ canh chừng bên ngoài hành lang, Hoàng Vũ Phong đã ra ngoài còn canh chừng kĩ như vậy xem ra đúng là Lâm Anh đang ở phòng này rồi.

- Khám người- Một tên thủ vệ đúng đầu nói, tiến đến gần Trịnh Thiên Di cô đảo mắt một vòng rồi đập thẳng khay thức ăn vào mặt tên kia, đạp một đạp liền khiến ăn ngã đập vào tường.

Cô cũng nhanh chóng hạ gục mấy tên thủ vệ gần đó rồi tiến đến sờ sờ trên người của tên thủ vệ để tìm thẻ phòng, không thể nào không có được. Tìm được thẻ phòng liền tiến đến chỗ cửa trước đó còn không quên dùng ám khí phi về phía camera để phá hỏng, mở cửa phòng bước vào nhìn quanh căn phòng rồi tiến đến phòng ngủ.

- Daisy...- Trịnh Thiên Di cau mày nhìn Trịnh Lâm Anh đang nằm trên giường, ánh mắt cũng lạnh dần đến thấu xương.

- Ai?- Trịnh Lâm Anh nhạy cảm phát giác có người vào liền cuốn chăn quanh người nhìn chằm chằm về phía Trịnh Thiên Di, chỉ là vừa liếc nhìn cô đã giật mình vẻ mặt sửng sốt –Ren...Ren...-

- Bồ, trước rời khỏi đây đã- Trịnh Thiên Di biết là Trịnh Lâm Anh sẽ nhận ra ngay sự dịch dung của cô, cô bước đến cúi xuống với lấy bộ váy đang rơi dưới đất tiến lên đưa cho Trịnh Lâm Anh.

- Không..Ren mình không thể đi được...mình...- Trịnh Lâm Anh kích động đến nghẹn lời không nói ra được gì dù có rất nhiều điều muốn nói với cô.

- Tại sao, Daisy bồ phải nhớ thân phận của mình không được phép rung đông với địch càng không thể yêu, ngay lập tức đi với mình...-Trịnh Thiên Di vốn bình tĩnh cũng không kiềm được cảm xúc mà kích động túm chặt lấy chiếc váy trong tay.

- Mình biết nhưng...nhưng mình có sự dàn buộc với Brian vòng tay này sẽ cung cấp vị trí của mình trong này còn có thiết kế thiết bị chỉ cần anh ta kích hoạt thiết bị này kịch độc trong vòng tay sẽ trực tiếp tiêm vào mạch máu, đây là khế ước đặc biệt của tổ chức Vampire- Trịnh Lâm Anh ngồi phịch xuống giường, cô sao lại không muốn rời khỏi đây chứ dù có động tâm với anh ta cô cũng không cho phép bản thân quên đi ân tình mình nhận của Trịnh Thiên Di. Chỉ là đã tìm mọi cách cũng không tháo được vòng tay này ra trừ khi chính Brian muốn thả cô ra.

- Bọn khốn kiếp thủ đoạn quá tàn độc...nhưng bồ không thể ở đây được quá nguy hiểm...chúng có thể giết bồ- Cô tức giận ném mạnh chiếc váy trong tay đập thẳng vào tường rơi xuống đất. Dù cô có tin vào khả năng thích ứng của Trịnh Lâm Anh nhưng lại lo lắng cô rung động với Brian đây là điều mà cô kiêng kị nhất.

- Mình còn hữu dụng với Brian ít nhất anh ta sẽ chưa giết mình, mình hứu sẽ không chết...đúng rồi mình mới tìm hiểu được, Trạch Nguyên bang chủ của Trạch Lâm hội là một thành viên của Ngũ Quỷ...ông ta có một người con gái tên là Trạch Yên Nhi- Trịnh Lâm Anh khẩn trương nói, đúng lúc này có tín hiệu chuông vang lớn có vẻ chuyện Trịnh Thiên Di lẻn vào đã bị phát hiện rồi –Còn nữa mình nghe được ngày mai tại đảo K chúng sẽ thực hiện chuyển vũ khí mới về Mỹ nhanh, bồ nhanh rời đi nếu không sẽ nguy hiểm-

- Nhớ kĩ, giữ tính mạng trở về- Trịnh Thiên Di chạy ra ngoài nhìn quanh thấy đều là thủ vệ đang chạy tới liền chạy hướng ngược lại, vừa được một nửa liền bị chặn bao vây đành giao chiến. Từng cước đánh chí mạng cùng ám khí độc cô mang theo vừa giết đám này đám khác may mà cô nhân cơ hội vung ra mê độc rồi chạy thoát nhưng vết thương trên người khá nhiều nhưng không quá nghiêm trọng.

...................

{ Căn cứ Evil}

Trong phòng, Vương Hạo Khánh tiến vào phòng tắm tháo mặt nạ để trên thành bồn rửa tay, cởi đồ đi đến đứng dưới vòi sen để tắm. Đang nhắm mắt tận hưởng sự thỏa mái thì mắt anh bỗng mở ra, nhanh như chớp tắt nước với lấy áo choàng tắm mặc lên người, cầm nhanh mặt nạ lên đeo vào.

Vừa nãy nghe thấy tiếng động như tiếng bước chân dù rất nhẹ nhưng anh vẫn có thể nghe ra được, lấy súng đặt trên bộ quần áo cũ vừa cởi ra rồi mở cửa phòng cẩn trọng bước ra thì liền bị một khẩu súng của người đứng cạnh cửa đặt ngay họng súng vào thái dương.

- Ai?- Harry lên tiếng hỏi thì người vừa kia cũng đồng thời ngã vào lòng anh, đưa tay đỡ lấy mặc đồ trắng nên những vết thương và chỗ trúng đạn đều chảy máu thấm đẫm nhìn rất rõ.

Harry hơi ngỡ ngàng vì cảm giác quen thuộc cùng mùi hương tươi mát thoang thoảng quá dỗi giống với Phạm Khả Hân rồi, anh mờ mit nhìn người này thì thoáng nghe thấy giọng cô nói nhỏ -Tôi là Ren...báo với Eric..-

- Ren...vậy mà lại được gặp trong hoàn cảnh này..-Harry khẽ thở một hơi xua đi ý nghĩ mới lóe lên trong đầu, đỡ người nằm xuống giường vừa muốn đi gọi người thì đúng lúc này cửa phòng bị đạp mở ra.

- Harry, tối mà làm phiền anh rồi người này là Ren người sẽ hỗ trợ chúng ta trong lần này- Eric tức tốc chạy vào nhìn thấy người nằm trên giường thì liền tiến tới bế lên –Cô ấy bị thương rồi tôi đưa cô ấy đi điều trị trước sẽ quay lại giải thích với anh sau-

- Được- Harry không quá để ý nếu đã là người mình thì anh cũng không chấp nhất gì.

Eric bế người rời đi miệng thì thầm “Hiểu Khiết đã tìm được Ren rồi cô xem định vị của cô ấy xem đã đi đâu, tại sao lại bị thương”. May mà anh đến kịp có lẽ thân phận chưa bị lộ, dù là người cùng tổ chức cũng không tránh được nguy hiểm.

Trịnh Thiên Di (Ren) tỉnh dậy đảo mắt nhìn xung quanh cả người có khó chịu xem như không quá nghiêm trọng, nghe thấy tiếng động liền nghi hoặc với súng bên cạnh ngắm ngay cửa.

- Mới tỉnh mà cũng có tinh thần quá ha?- Trần Hoàng Nam tiến vào nhướng mày nhìn Trịnh Thiên Di đang chĩa súng về phía mình thì phì cười.

- Tao nhớ trước khi ngất đi tao đã vào phòng của một ai đó- Trịnh Thiên Di để súng xuống bên canh, người có chút đau ê ẩm.

Tay với tìm điện thoại trong túi sách bên cạnh, vừa mở lên liền có thông báo tin nhắn là của Vương Hạo Khánh, cô hơi cười mở ra đọc “Thế nào em đến nơi rồi chứ? Sẽ không mới đi một lát đã bị thương chứ?”

“Đến nơi rồi, em sẽ bất cẩn vậy sao. Yên tâm không có việc gì đâu”

Cô trả lời xong lại khóa máy thả lại vào túi, dù là nói dối nhưng cũng đành vì không muốn anh lo lắng mà cũng không muốn mua dây buộc mình.

- Là phòng Harry, mày biết anh ta chứ?-

- Harry? Nghe quen thôi hình như là học trò của ông đag hoạt động ở Việt Nam đó ư?- Cô suy nghĩ một chút hình như đã từng nghe Bá Vương nhắc đên nhiều lần nhưng không để tâm lắm nên giờ cũng không chắc chắn có phải người đó không.

- Đúng vậy, mày đó cái gì cũng không quan tâm, may mà Hiểu Khiết thấy chỉ số cơ thể mày không bình thường liền thông báo tao mới đến phòng anh ta kịp nếu không anh ta đã nhìn thấy mặt mày rồi- Trần Hoàng Nam cau có mặt mày nhìn cô nhưng cô cũng không mấy quan tâm chỉ một bộ dạng không để tâm.

- Nhiều lời ghê, cứ lải nhải như ông già vậy-

- Còn nữa hôm qua mày đi đâu? Tại sao trở về lại thương tích đầy người? Còn tắt định vị về căn cứ mới bật lại?- Trần Hoàng Nam nhớ đến trọng điểm liền đi tới ngồi xuống bên giường hai tay đưa lên nắm lấy bả vai của cô nghiêm túc hỏi.

Cô cũng tự biết mình hay hành động một mình đương nhiên sợ tín hiệu trên người bị bọn tổ chức kia theo nên phải tắt mọi thiết bị chứ...-Căn cứ Vampire, tao đột nhập vào được cũng gặp Lâm Anh rồi nhưng bồ ấy không thể đi được nên tao đành rút trước thôi, nhìn xem ra tình hình cũng không tồi còn tìm được một tên trong Ngũ Quỷ-

- Mày biết đó là đâu không mà hành động một mình cũng không báo tao một tiếng? Nếu mày xảy ra chuyện thì sao?- Trần Hoàng Nam tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Di.

- Tao là ai cơ chứ sao có thể bị gì, chỉ mấy vết thương nhỏ thôi- Cô lạnh lùng nói như người bị thương không phải là mình vậy, thì chính là mấy vết thương nhỏ nhoi này với cô vốn chả là gì. Làm sát thủ nếu đến những vết thương này chịu không được thì sao làm sát thủ.

Trần Hoàng Nam còn muốn nói tiếp nhưng ngoài cửa có người gõ cửa bực mình mấy cũng cố kiềm chế cảm xúc -Ok mày giỏi-

Trịnh Thiên Di hơi cười rồi vươn tay với lất mặt nạ vàng của mình đeo vào, trên người cứ khó chịu vướng víu đâm ra tâm tình cũng không tốt gì mấy cho cam.

- Ren đâu tôi thật muốn gặp nha- Rian ( Lý Kiến Minh) thò đầu vào đầu tiên không hề khách sáo mà đi vào trong nhìn chằm chằm về phía Ren, cô hơi ngạc nhìn nhưng cũng không tỏ thái độ gì chỉ liếc mắt rồi tầm mắt liền rơi vào người con trai đứng sau là Harry.

- Chào cô nghe danh đã lâu giờ mới có cơ hội gặp, Mendy- Mendy (Triệu Minh Tuyết) thì đến nản với cái nhìn quá lộ liệu của Rian lên tiến lên đưa tay muốn bắt tay Ren.

- Ren, mong lần này hợp tác thuận lợi- Ren cũng không quá tỏ ra lạnh lùng mà bắt tay với Mendy. Harry nhìn Ren không nói gì chỉ đứng dựa vào tường đứng nói chuyện với Eric và Rian thỉnh thoảng có quay qua nhìn liếc Ren một chốc nhưng cũng nhanh chóng rời tầm mắt đi.