CUỘC HÀNH TRÌNH CỦA MA NỮ

Chương 1: Tôi ly hồn rồi.

Sẽ không có gì khác lạ nếu mọi ngày vẫn xảy ra một cách bình thường nhưng với Tiểu Chi thì hôm nay có thể gọi là có một không hai đối với cô.

Trên không trung, tôi đang ngồi thẫn thờ và ngơ ngác vì không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Giường bé bỏng của tôi đâu? Đồng hồ cục cưng của tôi? Đô Đô dễ thương? ......

Không có gì hết, tội hiện tại đang ở một nơi đồng không mông quạnh, không một bóng người. Cái quỷ gì thế này, ông trời ơi, ông đừng chơi tôi chứ.

Hoang mang thêm năm giây cùng với hai mươi mốt phút khóc không ra nước mắt thì hiện tại tôi đã lấy lại được tinh thần và trấn an được tinh thần của mình.

Không sao, tôi là một con người thích ứng nhanh mà. Với kinh nghiệm của một con mọt ngôn tình như tôi mà nói thì sự sợ hãi ban nãy đã được chuyển sang phấn khích và hưng phấn. Tôi nhìn ngó xung quanh để xác định phương hướng, hiện tại đối với tôi có thể xem như là an toàn vì cơ thể tôi hay còn gọi là linh hồn này đang ở trạng thái một trăm phần trăm là thể khí nên nguy hiểm đối với tôi có thể xảy ra không cao lắm trừ khi có anh em gì gì cũng giống tôi.

Quơ chân, tay một hồi để có thể thích ứng được với cách di chuyển này thì với một khoảng thời gian không tính là dài thì tôi đã có thể cưỡi gió ngồi mây một cách thuần thục.

Với một người mù đường như tôi mà nói thì ra khỏi nơi đây thì có thể gọi là khó nhưng với IQ của tôi thì mọi chuyện sẽ đơn giản được đôi chút. Bay lên cao để tìm đường nhưng tôi đã sai lầm vì xung quanh đây khoảng vài chục km thì sẽ không có một ngôi nhà nào.

Mặt mày ủ dột tôi quyết định đi theo tiếng gọi của tâm hồn mà bay thẳng theo hướng Bắc, qua một ngày một đêm thì tôi cũng tìm được lối ra. Thở dài thườn thượt tôi đi xung quanh xem xét nơi này, đây là một thành phố xinh đẹp và hiện đại. Khác hẳn với nơi tôi sinh ra mà, tôi lại thở dài. Bay qua các con phố một cách mệt mỏi thì trời cũng chuyển màu, không giống với các linh hồn bình thường khác tôi nhân ra bản thân mình thật ra lại khác với những linh hồn mà tôi từng được biết thì tôi cũng biết mệt mỏi, và cũng biết ngủ cơ chứ. Tôi lê thân xác rã rời của mình đi thêm một vòng nữa và quyết định đi theo một ai đó về nhà. Tôi quá mệt mỏi với cuộc sống lang thang rồi, đừng chê tôi quá nhiều chuyện đi nhưng dù sao tôi cũng là linh hồn của một con người nên cũng biết mệt mỏi mà. Ngủ mà muỗi vo ve bên tai cũng khó chịu lắm chứ.

- A Chi.

Tôi quay đầu lại một trăm tám mươi độ cùng với gượng mặt phấn khích vô cùng khi thấy người gọi tên mình.

Nhưng thật nhanh sau đó tôi lại phải thất vọng rồi, cùng tên thôi.

- Lâm Lang, hôm nay tân ca muộn vậy?

Cô gái cùng tên tôi cất tiếng hỏi và cũng cất bước chân bước lên mấy bước.

- Hầy, cậu cũng thấy đấy. Mà tôi cũng đâu có số hưởng như tiểu thư nhà cậu.

Vừa nói, mặt cô gái kia vừa trưng ra một nụ cười khổ. Xong hai người họ vẫn tám chút chuyện gì đó rồi chia ra đường ai nấy về.

Tôi vẫn từ trên cao nhìn xuống, trong ánh sáng đèn mờ ảo của các tòa nhà cao tầng cùng với đèn đường về đêm, cô gái kia vẫn đứng tại chỗ với gương mặt vô cùng bất đắc dĩ. Nhìn kỹ, cô gái ấy cũng được xem như xinh đẹp, ngũ quan cũng thuộc hàng dễ thương mà gượm đã, gương mặt này có chút gì đó quen quen. Kia là chẳng phải tôi hay sao, lúc này tâm hồn tôi giống như là bị sét đánh giữa trời quang vậy. Mà cũng pha thêm chút ít kinh hỉ, tôi quyết định sẽ đi theo cô gái này về nhà.