Translator: Wave Literature
Vì không muốn dùng bữa trong cùng một nhà hàng với mấy người phía Lê Hinh Nhi, ba người chuyển tới một nhà hàng khác ở gần đó.
Mặc dù ở đây không thể sánh được với nhà hàng Pháp lúc nãy, nhưng phòng riêng cũng được trang trí rất thanh nhã lại yên tĩnh, món ăn cũng rất ngon.
"Để ăn mừng chúng ta tốt nghiệp, cũng để ăn mừng Vi Vi chuẩn bị đóng bộ phim đầu tiên, tối nay chúng ta uông rượu đi." Kỷ Trình nhìn hai người bọn họ, hào hứng đề nghị.
"Là chuyện đáng để chúc mừng mà, chúng ta uống rượu đi." Lạc Thiên Thiên gật đầu đồng ý.
"Tôi còn phải lái xe nữa." Cố Vi Vi nói.
"Bây giờ có thể gọi tài xế thay cô lái xe mà, cô không lai được thì gọi người tới đưa chúng ta về nhà là được." Kỷ Trình nói xong liền gọi hai chai rượu Tây.
Lạc Thiên Thiên nhìn Cố Vi Vi, sợ cô còn đang buồn phiền vì chuyện lúc nãy chạm mặt Ngụy Tử Đình, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Cô đừng để bụng chuyện của Ngụy Tử Đình nữa, chú Phó nhà cô chẳng phải còn tốt hơn hắn ta cả trăm lần sao?"
"Cái gì mà hơn trăm lần, phải là hơn một vạn lần, một triệu lần mới đúng!" Kỷ Trình cường điệu nói.
Sự chênh lệch giữa Ngụy Tử Đình và Phó Hàn Tranh, có thể dùng câu một người ở trên trời, một người duới mặt đất để miêu tả.
Cố Vi Vi nhìn hai người bọn họ thay nhau an ủi mình, bật cười.
"Trông tôi có vẻ thương tâm đến thế cơ à?"
Kỷ Trình mở nắp chai rượu, rót cho mỗi người một ly, vừa mới nhấp miệng một chút liền le lưỡi nhăn mặt.
"Thì ra rượu cũng chẳng dễ uống chút nào."
"Cô chưa từng uông rượu mà còn dám gọi Vodka?" Cố Vi Vi dở khóc dở cười.
Kỷ Tình gắp mấy đũa đồ ăn, nâng chén lên nói, "Nào nào nào, chúng mừng chúng ta đã tốt nghiệp thành công!"
Ba người cùng nhau cụng ly, nhanh chóng quên đi chuyện không vui ở nhà hàng món Pháp lúc nãy, từng người kể kế hoạch nghỉ hè của mình ra.
Cố Vi Vi chỉ im lặng nghe hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ, so với hoạt động nghỉ hè muôn màu muôn vẻ của bọn họ, cả màu hè này cô đều sẽ trải qua cùng đoàn làm phim.
Hơn nữa, cô còn phải quay phim chung với Lê Hinh Nhi, xem ra mùa hè này cô không thể trải qua yên ổn rồi.
"Phải rồi, còn phải chúc mừng chuyện đại thần của chúng ta đã giành được vai diễn Đường Thiếu Kỳ trong nữa chứ." Kỷ Trình lại hào hứng cụng ly, cực kỳ vui vẻ náo nhiệt.
Lạc Thiên Thiên nói, "Không phải Lê Hinh Nhi cũng đóng nữ chính trong bộ phim này sao, cô phải áp đảo cô ta bằng được đấy nhé."
Cố Vi Vi khẽ mỉm cười, "Tôi sẽ hết sức áp đảo cô ta."
Mặc dù có rất nhiều khán giả của không thích nhân vật phản diện Đường Thiếu Kỳ này, nhưng dưới góc nhìn của Cố Vi Vi thì chỉ cần cô diễn tốt, nhân vật này nhất định sẽ hấp dẫn được người xem.
Ba người đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại di động của Kỷ Trình đột nhiên nhận được một thông báo, cô vừa đọc tin xong liền hào hứng đứng bật dậy.
"A a a a, là nữ thần trả lời phỏng vấn."
Nói xong liền vội vội vàng vàng tìm điều khiển ti vi trong phòng, bật ti vi lên mở một kênh truyền hình quốc tế đang phát một cuộc phỏng vấn.
Cố Vi Vi nhìn lên ti vi, bàn tay đang cầm ly rượu run lên, cả người lập tức đông cứng như thể vừa rơi xuống một hầm băng lạnh lẽo.
Đây là…. cuộc phỏng vấn của Lăng Nghiên.
Không chỉ có Kỷ Trình, đến cả Lạc Thiên Thiên cũng vô cùng kích động, hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào ti vi không chớp mắt lấy một cái.
Kỷ Trình thấy sắc mặt Cố Vi Vi có chút lạnh lẽo, liền hào hứng giải thích với cô.
"Đại thần, cô có biết bộ phim cực kỳ nổi tiếng <Mộng trường sinh> của Lăng Nghiên không, nếu chưa xem thì cô nhất định phải mau xem đi, tôi đã xem đi xem lại bộ phim đó không biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn thích."
"Mặc dù Lăng Nghiên chỉ đóng một bộ phim, nhưng bộ <Mộng trường sinh> này đã giúp cô ấy giành được những mấy giải thưởng quốc tế lớn, còn lập nên thành tích huyền thoại mười tỉ vé bán ra đấy…."
Rất lâu, rất lâu sau đó.
Cố Vi Vi lạnh lùng đáp, "Tôi biết."
Đương nhiên là cô biết bộ phim <Mộng trường sinh>, càng không có ai hiểu rõ bộ phim <Mộng trường sinh> này hơn cô.
Đó là bộ phim mà cô đã bảo ra tâm huyết trong vòng ba, bốn năm mới hoàn thành, là tác phẩm giúp Lăng Nghiên thực hiện giấc mơ diễn viên của mình.