Translator: Wave Literature
Hậu quả của việc say rượu, chính là Cố Vi Vi ngủ thẳng một giấc tới buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại, đầu thì đau như muốn nổ tung.
Cô trở mình, cảm nhận được mình đang nằm đè lên thứ gì đó.
Cố Vi Vi lấy thứ đồ kia lên nhìn, là một cái khuy áo nam vô cùng tinh xảo xa hoa, hình như là… đồ của Phó Hàn Tranh.
Nhưng, tại sao đồ của Phó Hàn Tranh lại ở trên giường của cô?
Chẳng lẽ tối hôm qua cô say rượu, đi trộm đồ của anh sao?
Cố Vi Vi thắc mắc gãi đầu, cô nhớ là chiều hôm qua mình cùng Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên ra ngoài ăn mừng.
Sau đó bọn họ gặp Ngụy Tử Đình và Lê Hinh Nhi, cho nên tới một nhà hàng khác.
Cô nghĩ tới đây liền nhớ tới cuộc phỏng vấn của Lăng Nghiên được phát trên tivi, ánh mắt có chút ảm đạm.
Chỉ là nhìn thấy bọn họ trên tivi mà cô đã không giữ bình tĩnh nổi, hành động nông nổi, sau này mà thật sự gặp lại bọn họ liệu cô có thể bình tĩnh mà đối mặt không đây?
Cố Vi Vi cầm điện thoại di động của mình lên xem một chút, quả nhiên tên của Lăng Nghiên đã chiếm giữ vị trí đề tài được tìm kiếm nhiều nhất trên Weibo và các trang web lớn khác.
Có mấy bài viết về thời điểm tái xuất làng giải trí của Lăng Nghiên, các bài viết tập trung vào mối quan hệ giữa cô ta và Cố Tư Đình càng nhiều hơn.
Xem ra, cô ta đã chuyển vào Cố gia ở, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Lăng Nghiên chính là Cố phu nhân tương lai.
Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, thoát khỏi trang web tin tức giải trí.
Cô đang định đặt điện thoại di động xuống thì Kiều Lâm gọi tới.
"Vi Vi, tôi đã đặt vé máy bay vào thứ hai rồi, cô tới phim trường sớm một ngày để làm quen môi trường, điều chỉnh trạng thái đi."
"Được." Cố Vi Vi day day huyệt thái dương đau nhức.
"Cô mau chóng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị gia nhập đoàn làm phim đi, phim trường khá vắng vẻ, không nằm trong khu vực thành phố, không tiện mua đồ lắm, những gì cô có thể tự mang theo thì cố gắng tự chuẩn bị cho tốt." Kiều Lâm dặn dò.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị trong hai ngày này." Cố Vi Vi cúp máy rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Dì Vương giúp việc thấy cô đã dậy rồi liền dọn bữa trưa đã được chuẩn bị kỹ càng lên bàn ăn, còn tận tâm nấu cho cô một bát canh giải rượu.
Cố Vi Vi một mình ăn cơm trưa xong, bắt đầu lập danh sách những thứ cần phải chuẩn bị.
Buổi chiều, Cố Vi Vi lái xe tới siêu thị mua đồ, ngoài quần áo, đồ dùng cá nhân, cà phê, trà, còn có hai va li hành lý cỡ lớn để chứa hết đồ đạc mà cô cần mang theo.
Khi Cố Vi Vi mua đồ xong và trở về nhà trọ thì trời cũng đã tối, cô dành cả nửa ngày xếp đồ vào một cái va li, bỗng nhiên điện thoại di động đang sạc pin ở một bên đổ chuông.
Cô rút sạc điện thoại ra rồi bắt máy.
"Chuyện gì vậy?"
"Nghe khẩu khí của cô thì có vẻ cũng không bị ngược đến mức thê thảm cho lắm nhỉ."
"Bị ngược?" Cố Vi Vi rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm rồi hỏi, "Từ trước đến nay chỉ có tôi ngược người khác thôi, được chứ?"
"Đúng vậy, cô ngược anh trai tôi rất thảm đấy." Phó Thời Dịch âm thầm cảm thông cho đường tình duyên trắc trở của anh trai mình.
"…Anh trai anh sao?" Cố Vi Vi càng nghe càng chẳng hiểu gì cả.
Ở đầu dây bên kia, Phó Thời Dịch im lặng một lúc rồi thăm dò.
"Tôi nói này, không phải tối hôm qua cô mới uống có một chút rượu mà đã quên mất mình về nhà như thế nào rồi đấy chứ?"
"Không phải Kỷ Trình và Thiên Thiên đưa tôi về sao?" Cố Vi Vi hỏi.
Phó Thời Dịch thở dài một hơi rồi nói, "Là anh tôi tới đón cô về."
"…" Cố Vi Vi sặc nước.
Không phải Phó Hàn Tranh đang đi công tác ở nước S sao?
"Phó Thời Khâm nói, tối hôm qua lúc anh trai tôi đưa cô về tới nhà, cô liền nói muốn chia tay anh ấy, cô quên hết rồi đấy à?" Phó Thời Dịch có chút đau lòng thay cho anh trai mình, bất bình chất vấn Cố Vi Vi.
"…"
Cố Vi Vi vẫn chưa hết sững sờ sau khi biết chuyện Phó Hàn Tranh mới là người đưa cô về nhà, còn đang thất thần thì có tiếng mở cửa.
Cố Vi Vi chầm chậm nghiêng đầu nhìn ra phía cửa chính, một quý ông cao lớn và lịch lãm mở cửa bước vào nhà, theo sau là Phó Thời Khâm và Từ Khiêm đang ôm một xấp giấy tờ lớn.
Phó Hàn Tranh thấy sắc mặt cô có chút âm u, vừa cởi áo khoác của mình ra đặt lên chỗ dựa của ghế sô pha rồi hỏi.
"Em tỉnh rượu rồi?"
"…Ừm." Cố Vi Vi gượng gạo.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống ghế, bắt chéo chân.
"Hôm qua em nói muốn chia tay tôi, là thật lòng sao?"