Translator: Wave Literature
Tối hôm qua cô uống say, căn bản không hề biết Phó Hàn Tranh đang ngủ trên giường của mình.
Bây giờ cô hoàn toàn tỉnh táo, biết Phó Hàn Tranh đang nàm bên cạnh mình, làm sao mà cô còn ngủ được cơ chứ.
Cả một buổi tối, mặc dù Cơ Vi Vi nhắm mắt, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng tới không dám ngủ.
Cố Vi Vi vất vả chịu đựng tới bình minh ngày hôm sau, lập tức đanh thức Phó Hàn Tranh.
"Mau dậy đi, anh muộn làm rồi đấy."
Khoé miệng Phó Hàn Tranh không hề nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng buổi sớm chiếu qua cửa sổ vào phòng, làm cả căn phòng ấm áp hẳn lên.
Cố Vi Vi rõ ràng còn đang buồn ngủ, vậy mà ánh mắt còn sáng hơn cả mặt trời.
Một buổi sáng như vậy, khiến Phó Hàn Tranh có cảm giác cực kỳ đẹp đẽ.
Cho nên, anh cũng không có dự định lập tức rời giường, lười biếng mỉm cười hỏi.
"Bạn gái, có phải em nên tặng tôi một nụ hôn chào buổi sáng không?"
"…" Khóe miệng Cố Vi Vi giật giật.
Ngay lúc này cô chỉ muốn đá Phó Hàn Tranh một cái, đá anh tới công ty đi làm, đền bù cho giấc ngủ của cô.
"Tôi chưa đánh răng, miệng hôi lắm."
"Tôi không ngại." Phó Hàn Tranh dù vội đi làm nhưng vẫn ung dung chờ cô.
Cố Vi Vi nhìn chiêu em không hôn tôi, tôi liền không rời giường của ai đó, bực mình nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu tôi không hôn thì sao?"
"Vậy đành để tôi hôn em vậy." Khóe miệng Phó Hàn Tranh khẽ nhếch lên.
Mất ngủ cả một đêm, mới sáng sớm lại còn bị người ta ép hôn khiến tâm trạng Cố Vi Vi cực kỳ tồi tệ.
Nhưng, cô cứ không đồng ý như vậy, cũng không thể chia tay Phó Hàn Tranh được, cô còn có thể làm gì được chứ.
Cố Vi Vi chống khuỷu tay lên giường, rướn người về phía trước, hướng về phía đôi môi Phó Hàn Tranh, nhẹ nhàng chạm một cái rồi tránh đi.
Phó Hàn Tranh hài lòng, xoa đầu cô.
"Mau dậy ăn sáng thôi."
Nói xong, rốt cuộc thì Phó Hàn Tranh cũng chịu ngồi dậy, về phòng thay quần áo.
Cố Vi Vi nằm trên giường, tức giận đạp chăn đạp gối xả cơn bất mãn trong lòng.
Một lúc lâu sau mới chịu đem theo khuôn mặt ai oán và vành mắt đen ra ngoài ăn sáng.
Nồi lẩu tối hôm qua cay tới mức dạ dày của Cố Vi Vi không thể tiêu hóa nổi, nên vừa thấy người giúp việc chuẩn bị nấu cháo rau cải, liền ăn thêm một bát nữa.
Ăn sáng xong, Cố Vi Vi không chờ Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm ra ngoài đi làm, liền quay về phòng ngủ bù.
Phó Hàn Tranh không ở trên giường của cô, Cố Vi Vi nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, đánh một giấc tới hơn mười một giờ mới dậy.
Ngủ bù xong, Cố Vi Vi duỗi người ngồi dậy, vừa vui vẻ ngân nga một bài hát vừa cầm theo đồ ăn vặt và kịch bản đem ra phòng khách ngồi bệt xuống thảm trải sàn, chuẩn bị gia nhập đoàn làm phim.
Cố Vi Vi vừa mới mở một gói bánh quy, mở kịch bản ra chuẩn bị ghi chú một chút thì cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra.
Cố Vi Vi quay đầu lại nhìn, phát hiện Phó Hàn Tranh lẽ ra phải đang ở công ty lại mặc đồ ở nhà bước ra ngoài.
"Em dậy rồi à?"
Cố Vi Vi sợ đến nỗi làm rơi cả miếng bánh quy đang ngậm trên miệng, "Anh…sao anh không đi làm."
"Tôi họp xong nên về nhà, hôm nay tôi ở nhà cùng em."
"…"
Cố Vi Vi cười gượng, cô thật sự không cần anh ở cùng đâu.
Một tháng Phó Hàn Tranh đi công tác không ở nhà, một mình cô sống thoải mái biết bao nhiêu.
"Cơm trưa làm xong rồi, em ăn cơm đi đã rồi đọc tiếp." Phó Hàn Tranh cầm cuốn kịch bản trên tay Cố Vi Vi đi.
Cố Vi Vi ảo não đặt gói bánh quy và khoai tây chiên vừa mở xuống, theo Phó Hàn Tranh tới phòng ăn ăn cơm.
Phó Hàn Tranh vì muốn tốt cho dạ dày của Cố Vi Vi mà chuẩn bị một bữa cơm trưa thập phần thanh đạm.
"Anh đi công tác lâu như vậy, ở công ty hẳn là có rất nhiều việc cần xử lý, không cần ở nhà với tôi đâu."
"Công việc ở công ty chưa làm xong, nhưng ở cùng em quan trọng hơn." Phó Hàn Tranh đáp, múc cho cô một bát cháo.
Ở công ty quả thực còn rất nhiều việc, nhưng hơn một tháng nay anh vẫn luôn bay qua bay lại giữa Đế Đô và nước S, thời gian gặp mặt với cô rất ít, nói gì đến hẹn hò.
Khó khăn lắm Phó Hàn Tranh mới làm xong việc quay về nước thì cô lại chuẩn bị gia nhập đoàn làm phim tới nơi khác đóng phim, đi liền mấy tháng.
Cho nên, bây giờ công ty có bận rộn thì cũng không quan trọng bằng việc hẹn hò.