Translator: Wave Literature
Cố Vi Vi và Phó Hàn Tranh cùng quay lại phòng khách, Cố Vi Vi cũng chẳng còn tâm trạng mà chuyên tâm đọc kịch bản nữa.
Phó Hàn Tranh cũng tạm thời dừng xử lý công việc, vẻ mặt có chút nghiêm nghị.
"Người khác có thích em hay không đều không quan trọng, chỉ cần tôi thích em là được rồi."
Cố Vi Vi buồn cười, "Mẹ anh cũng tính là người khác sao?"
Phó Hàn Tranh không nói gì, nếu anh đã muốn cưới cô vào Phó gia, kể cả có người không đồng ý thì cũng chẳng có ai ngăn được anh.
Cố Vi Vi mỉm cười lấy lòng, có ý tốt mà ra đề nghị.
"Phó tổng, mẹ anh thích Mạnh Như Nhã nhất, Mạnh tiểu thư xuất thân tốt, gia thế cũng tốt, thích hợp thành đôi với anh nhất đấy."
"Cho nên?" Giọng nói của Phó Hàn Tranh trở nên lạnh nhạt.
"Cho nên cũng thích hợp làm Phó phu nhân nhất, cha mẹ anh cũng hài lòng…" Cố Vi Vi cười híp mắt.
"Còn em thì sao?" Giọng Phó Hàn Tranh càng lạnh đi.
"Chúng ta yêu đương thì được, nhưng không thích hợp kết hôn đâu, Phó gia sẽ không chấp nhận để một người không có gia thế đạt chân vào cửa…"
Cố Vi Vi cố gắng giảng đạo lý với Phó Hàn Tranh.
Quy tắc tỏng nhà ở nước A rất phóng khoáng, muốn đối phó với Lăng Nghiên và Lăng gia, cô còn phải tiếp tục lấy lòng Phó Hàn Tranh.
Chẳng qua là… Phó Hàn Tranh là một người nham hiểm, cô không thể quá gấp gáp được.
"Tương lai của tập đoàn Phó thị, không cần dùng hôn nhân của tôi để phát triển." Phó Hàn Tranh hừ lạnh.
"…" Cố Vi Vi hoàn toàn không còn gì để nói.
Đúng, dựa vào địa vị của Phó Hàn Tranh mà nói, căn bản không cần phải chọn một cô gái có gia thế để củng cố địa vị.
Bởi vì, chẳng ai có thể sánh được với Phó gia cả.
Phó Hàn Tranh là doanh nhân hô phong hoán vũ ở Trung Quốc, còn dòng họ nào có địa vị cao hơn Phó gia nữa chứ.
Hơn nữa, Phó Hàn Tranh độc đoán chuyên quyền như vậy, càng không có chuyện anh chấp nhận để người khác sắp xếp cuộc đời mình.
"Cho nên, nhưng chuyện này em không cần phải nghĩ tới."
"Anh có thể không cần nghĩ tới, nhưng tôi vẫn phải nghĩ." Cố Vi Vi gượng cười, nhỏ giọng đáp.
Pho Hàn Tranh thân mật dịu dàng sửa lại một lọn tóc rối giúp cô, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu.
"Em chỉ cần nghĩ, làm thế nào thích tôi nhanh một chút là đủ rồi."
Anh biết, mặc dù bây giờ trên danh nghĩa thì cô là bạn gái của anh.
Nhưng trái tim của cô, không hề đặt trên người anh.
"…" Cố Vi Vi trừng mắt nhìn chằm chằm Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh nhìn vào đôi mắt như thể đang phát sáng của Cố Vi Vi, hỏi.
"Tối hôm đó, em còn nói, em không thể thích tôi được…"
"Hả?"
Cố Vi Vi ù cả đầu, rốt cuộc tối hôm đó cô đã nói những gì vậy.
Không phải là, đến cả chuyện Cố gia cũng nói ra hết sạch rồi đấy chứ.
"Vì tôi là Phó Hàn Tranh, em không thể thích tôi được, tại sao vậy?" Phó Hàn Tranh vẫn tiếp tục truy hỏi.
Vấn đề này anh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể đưa ra một đáp án hợp lý.
"Bởi vì…vì địa vị của Phó tổng quá cao quý, cao tới mức tôi không thể với tới, phàm phu tục tử như tôi thật sự không dám mạo phạm." Cố Vi Vi gượng gạo giải thích.
Sau này có đánh chết cô cũng không thể uống say nữa.
Phó Hàn Tranh nhíu mày, "Tôi cho phép em mạo phạm."
Cố Vi Vi đang ngẩn người thì điện thoại di đọng thông báo có tin nhắn tới, cô nhanh chóng với lấy điện thoại đọc tin nhắn.
Thiếu gia tiền tỉ: [Hôm nào cô bay vậy, chúng ta đi chung nhé?]
Cố Vi Vi đọc tin nhắn xong, nhanh chóng trả lời: [Đi chung với anh, anh nghĩ xem tôi sẽ bị người hâm mộ của anh giẫm đạp đến mức nào?]
Mấy người hâm mộ nữ của Phó Thời Dịch điên cuồng đến mức nào, buổi phát trực tiếp lần trước cô đã chứng kiến rồi.
Thiếu gia tiền tỉ: [Anh trai tôi bảo tôi phải quan tâm cô.]
Cố Vi Vi liếc sang Phó Hàn Tranh đang tiếp tục đọc tài liệu, sau đó lặng lẽ gõ một dòng tin nhắn.
[Anh trai anh bảo tôi nghĩ xem, làm thế nào để thích anh ấy, có phải người nhà các anh từ nhỏ đã không quan tâm yêu thương anh ấy không vậy?]
Cho nên, bây giờ Phó Hàn Tranh mới yêu cầu cô nhất định phải thích anh, quan tâm anh.
Hai phút sau, thiếu gia tiền tỉ trả lời.
[Cô chắc chắn là anh trai tôi bảo cô tìm cách thích anh ấy sao? Không phải là tìm cách… nằm trên anh ấy đấy chứ?]