Translator: Wave Literature
Chuyện như vậy, trong giới giải trí vốn rất phổ biến.
Công ty đầu tư sẽ để người của mình dùng một chút mồi nhử để thu hút diễn viên, nữ diễn viên muốn tăng độ nổi tiếng của mình thì sẽ phải hi sinh nhan sắc, chấp nhận quy tắc ngầm, tự mình treo lên giường của bọn họ.
Chẳng qua là, người mà ông ta đang dòm ngó là Mộ Vi Vi.
Đến cả anh trai hắn mà cô ấy cũng không thèm nịnh nọt lấy lòng, Mộ Vi Vi sẽ để lão quỷ háo sắc này vào mắt chắc?
Đạo diễn Dịch An vốn không thích những chuyện như vậy, liền lên tiếng giải vây.
"Mộ Vi Vi, không còn sớm nữa, cô về phòng nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai chúng ta còn phải bắt đầu quay phim."
Cố Vi Vi sớm đã không muốn ở lại nơi này nữa, liền chào hỏi mọi người một chút rồi chuẩn bị về phòng đi ngủ.
Tối hôm qua Phó Hàn Tranh ngủ chung với cô, hại cô mất ngủ cả một buổi tối.
Hôm nay lại chỉ có thể ngủ thêm hai, ba tiếng trên máy bay, bây giờ cô đã buồn ngủ tới không chịu nổi nữa rồi.
Kết quả là, lại còn phải ở đây xem Lê Hinh Nhi và Ngụy Tử Đình thể hiện tình cảm, bị lão quỷ háo săc này làm phiền.
Kiều Lâm đưa cô về phòng, dặn dò.
"Cô cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng mai Tiểu Từ sẽ tới gọi cô."
Cố Vi Vi gật đầu, về phòng thu dọn giường ngủ một chút, chuẩn bị sẵn quần áo cho ngày mai, sau đó tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ.
Kết quả là, cô vừa mới nằm xuống giường được một lúc thì có người gõ cửa phòng.
Cố Vi Vi không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản không để ý tới người kia, nhưng tiếng gõ cửa vẫn liên tục vang lên.
Cố Vi Vi tưởng rằng Phó Thời Dịch đang trêu cô, chưa từ bỏ hi vọng chuyện lúc nãy nên mới thừa dịp Kiều Lâm không ở bên cạnh cô làm phiền, muốn cô giúp hắn mượn tiền Phó Hàn Tranh.
Vì thế, Cố Vi Vi bực mình choàng áo khoác vào, mạnh tay mở cửa ra.
"Tôi nói này, anh có tin là…"
Cô còn chưa nói hết câu, liền phát hiện người gõ cửa không phải Phó Thời Dịch, mà là Trình tổng của Thiên Thịnh cả người nồng nặc mùi rượu.
"Mộ tiểu thư, lúc nãy trên bàn tiệc quá nhiều người, tai mắt phức tạp, bây giờ… chúng ta có thể làm quen lại lần nữa không."
Nữ minh tinh mà, trước mặt người ngoài đều muốn tỏ ra kiêu ngạo một chút.
Nhưng trong thâm tâm chẳng qua chỉ đang chờ cơ hội thích hợp liền lên giường cùng người ta, chuyện này bọn họ thành thục hơn mấy cô gái bình thường nhiều.
Trước đây hắn nghe nói Vương tổng để mắt tới một báu vật tuyệt sắc, hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan của cô ta, cũng thật sự có chút sắc đẹp.
Chỉ tiếc là Vương Vệ Đông chẳng hưởng thụ được bao nhiêu đã gặp phải tai nạn giao thông phải nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.
Cố Vi Vi lạnh lùng nhắc nhở, "Trình tổng, ông đi nhầm cửa rồi phải không?"
Nếu ông ta không phải nhà đầu tư lớn nhất của thì bây giờ cô đã đạp ông ta xuống lầu rồi.
Trình tổng thấy mình đã chủ động tìm tới tận cửa phòng, vậy mà Cố Vi Vi vẫn không thức thời như vậy, trong ánh mắt liền hiện lên một tia tham lam và háo sắc.
"Mộ tiểu thư, cô nghĩ cho kỹ đi, hiện tại Vương tổng bị thương nặng còn đang hôn mê, có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết được đâu, tôi cũng có thể bảo đảm cho cô có được tiền đồ rộng mở…"
Cố Vi Vi suy nghĩ, Chu Mỹ Cầm vì e sợ bức ảnh ám muội của bà ta còn đang ở trong tay cô, tất nhiên sẽ không dám tự tìm đường chết mà kể chuyện này cho người khác biết.
Cho nên kẻ khả nghi duy nhất chỉ có một, Lê Hinh Nhi cũng thật… thích tìm đường chết đấy nhỉ.
"Trình tổng, lòng nhẫn nại của tôi có hạn, nếu ông còn không đi thì đừng trách tôi không khách khí."
Trình tổng nghe vậy, buồn cười hỏi ngược lại Cố Vi Vi, "Mộ tiểu thư, nếu cô để tôi vào phòng, không những bộ phim này cô có thể hoàn thành mỹ mãn, sau này chỉ cần là phim điện ảnh do Thiên Thịnh đầu tư, cô muốn diễn vai gì thì đều có thể diễn vai đó."
Cố Vi Vi thiếu kiên nhẫn đứng ngoài cửa, suy nghĩ làm thế nào để đánh tên này một trận mà vẫn không làm ảnh hưởng đến đoàn phim.
Trình tổng bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, chuyển sang uy hiếp cô.
"Nhưng nếu cô vẫn giữ thái độ không cần thể diện này, Vương Vệ Đông có thể giúp cô nhận được vai nữ phụ, tôi cũng có thể khiến cô không diễn nổi nữa."
Chỉ là một người mới nhỏ bé, cho cô ta cơ hội tốt như vậy, cô ta lại chẳng thức thời chút nào.
"Thật sao?"
Cố Vi Vi lạnh lùng mím môi, trong đáy mắt thoáng qua một tia hàn khí đáng sợ.