Translator: Wave Literature
Thông thường đều là quay hết nội cảnh trước, sau đó mới tiếp tục quay ngoại cảnh.
Cảnh phim thứ hai, là cảnh tình cảm giữa Cố Trường Phong và nữ chính Lâm Thanh Tuyết.
Lê Hinh Nhi đóng vai Lâm Thanh Tuyết, trong phim là quận chúa Nam Tống, vì có tư chất hơn người nên được mấy vị cao nhân trên giang hồ thu nhận làm đệ tử cuối cùng của mình.
Lâm Thanh Tuyết khi trưởng thành thanh cao không nhiễm bụi trần, là "Nữ Gia Cát" tiếng tăm lừng lẫy.
Tấm bản đồ kho báu của Minh Nguyệt giáo là có thật, nhưng thực ra không nằm trong tay Cố Trường Phong, mà ở chỗ Lâm Thanh Tuyết.
Vì tin tức về bản đồ kho báu đã bị lộ, Cố Trường Phong mới tung ra tin đồn tấm bản đồ kia đang nằm trong tay hắn để thu hút những kẻ có dã tâm cướp đoạt truy sát hắn, giúp Lâm Thanh Tuyết an toàn thuận lợi đi tìm kho báu.
Những bảo vật kia khi tìm được sẽ dùng để mua quân lương cho binh sĩ Nam Tống, chuẩn bị đối phó với kỵ binh Mông Cổ đang có ý đồ làm chủ Trung Nguyên.
Đây chính là cảnh đêm trước khi Cố Trường Phong bước chân vào giang hồ, bắt đầu bị người ta truy sát khắp nơi.
Cố Trường Phong thu dọn hành lý vào tay nải của mình chuẩn bị rời đi, Lâm Thanh Tuyết vừa nhận được tin tức này liền vội vã chạy tới, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Cố Trường Phong đang chuẩn bị rời đi.
"Trường Phong sư huynh!"
Phó Thời Dịch kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Tuyết vừa mới chạy tới, sau đó trầm mặc một lúc lâu.
"Cắt!" Đạo diễn Dịch An hô lớn.
Lê Hinh Nhi rời khỏi khu vực dựng cảnh, đợi nhân viên chỉnh sửa lại bối cảnh và đạo cụ, sau đó diễn lại lần nữa.
Nhưng cứ đến cảnh hai người gặp mặt thì đạo diễn Dịch An lại máu lạnh vô tình hô cắt.
"Cắt!"
Diễn hỏng liên tiếp ba lần như vậy, đạo diễn Dịch không kiềm chế nổi nữa mà gọi nam nữ diễn viên chính lại.
"Lâm Thanh Tuyết, cô là Nữ Gia Cát, không hề thua kém đấng nam nhi trên giang hồ, cô đừng diễn dịu dàng như vậy, phải diễn được một Lâm Thanh Tuyết mưu trí, nhìn xa trông rộng, uy nghiêm…"
Phó Thời Dịch vừa nghe vừa gật đầu, hùa theo.
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy cô ấy diễn không tốt."
Đạo diễn Dịch An thấy hắn còn có tâm trạng phê bình người khác, càng bực mình hơn, giơ cuốn kịch bản trong tay lên hận không thể đánh hắn một cái.
"Cậu là người kém cỏi nhất đấy, Cố Trường Phong yêu Lâm Thanh Tuyết, cậu nhìn thấy cô ấy thì phải tỏ vẻ đang kiềm chế sự vui mừng, yêu mà không dám nói ra, phải cì cô ấy mà không sợ chết, vậy mà cậu diễn chẳng khác gì một khúc gỗ cả…"
Phó Thời Dịch nghe xong, liền quay đầu nhìn sang người đóng vai Lâm Thanh Tuyết, Lê Hinh Nhi.
Trên mặt hiện rõ mấy chữ: Đạo diễn, tôi không làm được!
Nhìn gương mặt này của Lê Hinh Nhi, bảo hắn phải thầm thương trộm nhớ cô ta, phải chấp nhận hi sinh vì cô ta, hắn không diễn nổi.
Chẳng có gì bất ngờ, hai người diễn lại cảnh vừa rồi thêm hai lần nữa, vẫn diễn hỏng.
Đạo diễn Dịch An bị hai người bọn họ chọc tức tới mức cả đầu, quay sang nói với trợ lý của mình.
"Mộ Vi Vi đang ở đâu, gọi cô ấy đến đây."
Vì thế, Mộ Vi Vi vừa mới tập luyện cùng chỉ đạo võ thuật xong, đang chuẩn quay về khách sạn nghỉ ngơi, thì lại bị trợ lý đạo diễn gọi quay lại phim trường.
Đạo diễn Dịch an đưa kịch bản cho cô rồi nói, "Cảnh này, cô đọc qua kịch bản một chút, sau đó diễn một lần đi."
"Tôi… diễn một lần sao?" Khóe miệng Cố Vi Vi méo xệch đi.
Bảo một diễn viên phụ như cô, diễn cho hai nhân vật chính xem một lần, đây là đang công khai tát bọn họ một cái hay sao?
"Hai người bọn họ từ nãy tới giờ đều diễn hỏng, cô làm mẫu cho Phó Thời Dịch một lần đi." Đạo diễn Dịch An nói.
"Nhưng tôi là nữ mà, ông bảo tôi diễn cảnh tình cảm với nữ chính sao?" Nội tâm Cố Vi Vi có chút sụp đổ.
Đây là cảnh tình cảm giữa Cố Trường Phong và Lâm Thanh Tuyết, bảo cô phải diễn cảnh mình thầm thương trộm nhớ cùng Lê Hinh Nhi mà cô ghét cay ghét đắng thế nào đây.
Chuyện này, độ khó cũng quá cao rồi.
Đạo diễn Dịch An lại vô cùng tự tin vỗ vỗ bả vai Cố Vi Vi, "Tôi tin tưởng cô."
Cố Vi Vi khóc không ra nước mắt, ông đừng tin tôi, đến tôi cũng chẳng tin vào bản thân nữa là.