Translator: Wave Literature
Đạo diễn Dịch An khen ngợi Cố Vi Vi xong, liền quay sang nói với Lê Hinh Nhi.
"Trạng thái lúc nãy của cô rất tốt, đã diễn tả được khí chất của Lâm Thanh Tuyết rồi đấy."
"Cảm ơn đạo diễn." Lê Hinh Nhi mỉm cười cúi người cảm ơn Dịch An, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm.
Lúc nãy, hẳn là do cô nhập vai Lâm Thanh Tuyết tốt nên đã dẫn dắt Mộ Vi Vi nhập vai Cố Trường Phong theo đi.
Nếu không, dựa vào cô ta… sao có thể diễn như vậy được cơ chứ.
Cố Vi Vi diễn xong, đi tới bên cạnh đạo diễn Dịch An, nhỏ giọng nói.
"Đạo diễn Dịch, sau này đừng bảo tôi diễn nhân vật nam nữa được không, thật sự.. rất dọa người đấy."
Dịch An mỉm cười vỗ vai cô, "Được rồi, không còn việc gì nữa, cô về nghỉ ngơi đi."
Cô Vi Vi tẩy trang, sau đó cùng Kiều Lâm và Tiểu Từ lên xe quay về khách sạn.
Kiều Lâm đưa cho cô một bình nước, cười nói, "Làm khó cô rồi."
Bảo Mộ Vi Vi diễn cảnh tình cảm với Lê Hinh Nhi, hắn thật sự sợ rằng cô sẽ chán ghét tới buồn nôn mất.
Cố Vi Vi nhận lấy chai nước kia, uống một ngụm rồi hỏi.
"Anh Kiều Lâm, nếu … tôi và Tam thiếu diễn kịch một chút, anh sẽ cho phép chứ?"
Dù sao thì, kỹ năng diễn xuất của nam chính không tốt, dẫn tới phim không bán được vé, sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của cô.
Kiều Lâm suy nghĩ một chút, dù sao tối hôm qua Phó Thời Dịch đã giúp Mộ Vi Vi một lần, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
"Chỉ cho phép đóng kịch thôi, sau khi kết thúc bộ phim thì đừng tiếp xúc nhiều.
Hắn biết, cô đang muốn bổ trợ cho kỹ năng diễn xuất kém tới đáng thương của Tam thiếu, để cậu ta có thể diễn tốt vai nam chính này.
Sau khi có Cố Vi Vi làm mẫu, Phó Thời Dịch quay lại hai lần nữa, cuối cùng cũng có thể hoàn thành cảnh này.
Khi hắn tan làm quay về khách sạn, trời đã sắp sáng đến nơi rồi.
Phó Thời Dịch vừa mới về tới phòng của mình liền nhận được cuộc gọi của Phó Hàn Tranh.
"Vi Vi đâu?"
"Em có phải người giám sát bạn gái anh đâu, anh tự gọi điện thoại cho cô ấy đi." Phó Thời Dịch đổ cả người lên giường, uể oải trả lời.
Sau mấy cảnh quay hỏng liên tiếp, bây giờ hắn đang mệt muốn chết.
"Cô ấy không mở điện thoại." Phó Hàn Tranh lạnh giọng.
Phó Thời Dịch vừa nghe được hàn khí tỏng lời nói của đại ca nhà mình, liền lật đật ngồi dậy, giảo hoạt cười đáp.
"Vậy em giúp anh đi tìm bạn gái, anh cho em năm tỉ đi."
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Phó Hàn Tranh trở nên lạnh lẽo hẳn đi.
"Cậu không đi cũng được, nhưng tốt nhất là vĩnh viễn đừng quay về Đế Đô nữa."
Mặc dù đang ở cách Phó Hàn Tranh mấy trăm cây số, Phó Thời Dịch vẫn bị dọa sợ run cả người, khóc lóc chạy đi gõ cửa phòng Cố Vi Vi.
"Này, anh trai tôi gọi điện thoại."
Cố Vi Vi đang ngủ thì bị đánh thức, tâm trạng không tốt cho lắm, bò dậy nghe máy.
"Chuyện gì vậy?"
"Tại sao em không mở điện thoại?" Phó Hàn Tranh hỏi, giọng điệu hoàn toàn khác hẳn kiểu lạnh lùng khi nói chuyện với Phó Thời Dịch.
"Bận quá, điện thoại hết pin tự động tắt máy rồi." Cố Vi Vi đáp.
Còn lâu cô mới nói, cô cố ý tắt điện thoại.
"Em ở đoàn phim có thuận lợi không?"
"Rất tốt, mọi người đều rất quan tâm đến tôi." Cố Vi Vi híp mắt vì buồn ngủ.
Phó Hàn Tranh nghe được giọng điệu mệt mỏi của cô, anh biết là không nên quấy rầy cô ngủ ngơi vào lúc muộn như vậy.
Nhưng thực sự là… anh nhớ cô quá rồi, cho nên mới gọi cho Phó Thời Dịch đi tìm cô, muốn nghe giọng của cô một chút.
"Em nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi gọi điện thoại cho em, không cho phép em lại tắt máy nữa."
"Được." Cố Vi Vi miễn cưỡng đáp.
Phó Thời Dịch thấy hai gnười bọn họ trò chuyện xong rồi, liền cầm lại điện thoại nói.
"Anh, còn chuyện tiền bạc thì sao? Anh? Anh?"
Phó Thời Dịch bực mình đến nỗi muốn ném điện thoại di động đi, đại ca nhà hắn có thể cho hắn một chút ấm áp của tình thân được không vậy?
"Mộ Vi Vi, tốt xấu gì hôm qua cũng coi như tôi đã cứu cô một ván rồi, cô giúp tôi mượn tiền anh ấy, báo đáp tôi đi chứ."
"Nếu anh còn không đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh trai anh, nói anh đòi qua đêm ở phòng tôi."
Cố Vi Vi đổ nhào lên giường, hai mắt đều không muốn mở lên nữa.
"Cô…" Phó Thời Dịch tức đến nỗi muốn động chân động tay, đứng cạnh giường nói, "Nếu không thì, tôi nói cho cô một bí mật của anh ấy, đổi lại cô giúp tôi mượn tiền?"
"Không có hứng thú." Cố Vi Vi hù một tiếng.
Phó Thời Dịch ra vẻ thần bí, mỉm cười nói.
"Bí mật liên quan đến chuyện tại sao anh trai tôi lại thích cô, cô cũng không có hứng thú sao?"