Translator: Wave Literature
Phó Hàn Tranh kinh ngạc, trầm mặc một lúc, sau đó dùng giọng điệu trầm thấp trêu chọc Cố Vi Vi.
"Rất muốn biết sao?"
"Ừm." Cố Vi Vi bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Phó Hàn Tranh cười nhẹ, "Muốn biết, thì quay về sớm một chút."
"…" Cố Vi Vi méo miệng.
Còn lâu cô mới vì chuyện nhàm chán như vậy, mà quay về sớm.
"Tôi muốn rửa mặt đi ngủ, cúp máy đây."
Mặc dù Phó Hàn Tranh không nỡ, nhưng vẫn chủ động cúp máy, không quấy rầy Cố Vi Vi ngủ ngơi.
Cố Vi Vi rửa mặt đi ngủ, sáng hôm sau lại dậy sớm như thường lệ, thích nghi với lịch trình của đoàn làm phim rất nhanh.
Kiều Lâm ở phim trường nửa tháng, sau đó quay về Đê Đô chuẩn bị cho việc quảng cáo phim.
Cố Vi Vi vốn tưởng rằng phải hợp tác với Lê Hinh Nhi trong một đoàn phim, sẽ nảy sinh không ít xung đột, kết quả là người ta phải giữ hình tượng trước mặt người khác, thật sự rất dịu dàng, rất hiền lành.
Hơn nữa, cảnh chung của Đường Thiếu Kỳ và Lâm Thanh Tuyết cũng ít, ngoài những lúc hóa trang ra thì căn bản không ở chung, bình thường cũng ít phải chạm mặt.
Thời gian yên bình trôi qua, nhoáng một cái đã được gần một tháng.
Cuối cùng thì cũng có một cảnh quay chung giữa Đường Thiếu Kỳ và Lâm Thanh Tuyết, đây là cảnh sau khi Đường Thiếu Kỳ trở thành chó săn của Kim Quốc Tam vương gia, liên minh cùng Mông Cổ, âm mưu chiếm đoạt giang sơn Trung Nguyên.
Lâm Thanh Tuyết hợp lực với nhân sĩ trong võ lâm, chống lại Kim Quốc và Mông Cổ, Đường Thiếu Kỳ phụng mệnh dẫn người đi ám sát Lâm Thanh Tuyết, sau khi đánh giết một trận ở phái Huyền Nguyên đưa người đi thì bị Cố Trường Phong bất ngờ xuất hiện cứu người.
Vì đây là một phân cảnh quan trọng, nên đạo diễn Dịch An yêu cầu rất cao, bảo ba người luyện tập cảnh võ thuật cho tốt trước.
Sau khi luyện tập cùng chỉ đạo võ thuật, Lê Hinh Nhi chủ động tìm Cố Vi Vi yêu cầu diễn thử.
Đạo diễn và nhân viên trong đoàn kịch đều đang có mặt, đương nhiên Cố Vi Vi cũng không tiện từ chối cô ta.
Đầu tiên, là cảnh Lâm Thanh Tuyết giao thủ cùng sát thủ của Kim Quốc, sau khi diễn viên quần chúng ngã xuống, chính là đến lượt Đường Thiếu Kỳ ra tay, dùng thực lực áp đảo của mình đánh trọng thương Lâm Thanh Tuyết.
Kiếm của Cố Vi Vi đâm tới, theo kịch bản thì Lê Hinh Nhi đóng vai Lâm Thanh Tuyết phải tránh ra, kết quả cô ta chậm một nhịp, bị kiếm của Cố Vi Vi đâm trúng tay.
Tuy thanh kiếm đạo cụ của Cố Vi Vi vẫn nằm trong vỏ, nhưng Lê Hinh Nhi vẫn bị xước da chảy máu.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thế nào rồi?"
…
Đạo diễn và người trong đoàn phim lập tức chạy tới, thấy thương thế không nghiêm trọng lắm mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật ngại quá, là tại tôi thất thần, không trách cô ấy." Lê Hinh Nhi nhìn vết thương của mình, mỉm cười nói.
Không trách tôi sao?
Cố Vi Vi nhíu mày, là do cô ta không làm theo kịch bản, động tác chậm mất một nhịp, chẳng lẽ lại trách cô?
"Hinh Nhi, cô về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, các phân cảnh của cô hôm nay cũng quay gần hết rồi."
Đạo diễn Dịch An nói xong, dặn dò người quản lý và trợ lý của Lê Hinh Nhi, đưa cô ta về tới nơi rồi thì nhớ xử lý vết thương, đừng để bị nhiễm trùng.
Cố Vi Vi và các diễn viên khác thì ở lại tiếp tục quay phim, quay thêm mấy phân cảnh nữa, đến buổi tối mới tan làm, quay về khách sạn.
Trên đường về, Tiểu Từ hỏi, "Vi Vi, chúng ta… có cần đi thăm Lê Hinh Nhi không?"
"Không cần đi." Cố Vi Vi lãnh đạm trả lời.
Cô chỉ làm theo kịch bản thôi, là do Lê Hinh Nhi phản ứng chậm không tránh ra, đây cũng không phải lỗi của cô.
Hơn nữa, cũng chỉ là bị xước da một chút, không bị thương tới gân cốt.
Cố Vi Vi trở về khách sạn, lại gọi điện thoại cho Phó Hàn Tranh như thường lệ, sau đó rửa mặt nghỉ ngơi.
Kết quả, sáng sớm hôm sau, Kiều Lâm từ Đế Đô gọi điện thoại cho cô.
"Vi Vi, Lê Hinh Nhi lại bắt đầu bày trò mê hoặc lòng người rồi, cô mau xem Weibo đi."
Cố Vi Vi ngồi bật dậy, "Chuyện gì vậy?"
Kiều Lâm thở dài, đáp.
"Cô xem Weibo của cô ta là biết thôi."