Cuộc Nổi Dậy Đầy Hân Hoan Của Vai Phụ Và Phản Diện

Chương 17

Hai ngày sau, ngày nào Vu Giai cũng nhận được một bó hoa hồng, có điều không phải hoa hồng vàng. Ngày hôm sau là hoa hồng đỏ, ngày thứ ba đổi thành hoa hồng phấn. Mãi vẫn không biết người đưa hoa là ai. Sau khi hỏi nhân viên giao hoa mà không có kết quả, Vu Giai cũng không quan tâm chuyện này cho lắm, chỉ coi nó như là một món quà do fan cứng nào đó tặng. 

Sau hai ngày làm việc chung, cả đoàn phim đều đã biết Vu Giai thực ra không hề thích một nữ diễn viên phụ. Cô cũng không làm gì nữ diễn viên kia, chỉ là không để ý tới, xem cô ta như không khí. Tạ Tam Sơn cho rằng hai người này có xích mích nên khuyên giải một lần. Nhưng khi chỉ mới khuyên được một nửa thì hắn thấy ánh mắt của Giang Yến Linh. Lúc ấy, những lời định nói dường như bay đi đâu mất, bỏ dở nửa chừng.

Vu Giai cười thầm. Bỗng nhiên bị chuyên viên trang điểm Giang đánh lên đầu một cái. Hắn hạ giọng nói: “Tính tình của cô với Cốc Trình Hàm thật ra cũng không khác nhau mấy. Có điều cô cũng nên kiềm chế một chút, dù sao thì thân phận của cô cũng không giống Cốc Trình Hàm. Trong cái giới giải trí hỗn tạp này, phải học cách ngọt ngào một chút, tính tình góc cạnh chỉ có hại thôi. Cô cũng biết rõ phía sau họ có những ai chống lưng giúp đỡ. Có một số người, cô không thể trêu vào, chỉ có thể cắn chặt răng mà nuốt nước mắt vào thôi.” 

Cô hiểu điều hắn muốn nói.

Vu Giai trong lòng cảm kích. Kiếp trước, cô không phải chịu khổ do tính cách của mình mà chỉ là cô không thể nào sửa nó được thôi. Đặc biệt là khi đối mặt với Giang Yến Linh. 

Chuyên viên trang điểm Giang nhìn vẻ mặt của cô, hận rèn sắt không thành thép. Hắn đành hạ thấp giọng nói, tiếp tục nói với cô, khóe mắt không quên đảo về phía Giang Yến Linh ở bên kia: “Người ta cũng có người chống lưng, cô cho rằng ai cũng trong sạch mà lại có được vai diễn như cô sao?”

Nghe hắn nói như vậy, Vu Giai vội cúi đầu, che dấu sự kinh ngạc trong mắt. Theo ý của chuyên viên trang điểm Giang thì rõ ràng là Giang Yến Linh nhờ thông qua quy tắc ngầm mà trèo lên. Có điều trong sách lại viết rằng Lý Tu là người đàn ông đầu tiên của Giang Yến Linh, mà cô ta cũng lấy hình tượng ngọc nữ ra để che mắt thiên hạ.

Tuy rằng cô đã che dấu rất nhanh nhưng chuyên viên trang điểm Giang vẫn thấy được sự kinh ngạc trong mắt cô: “Những chuyện như thễ này, trong giới vốn dĩ có không ít. Cô cũng không nên để trong lòng. Cô vốn dĩ có đủ điều kiện để tránh khỏi những việc này, có điều cô cũng không thể không biết” 

“Cảm ơn anh Giang.” Vu Giai nói lời cảm tạ cực kỳ chân thành. Loại chuyện như thế này, kiếp trước cô chưa từng gặp qua mặc dù rất xem trọng đạo diễn Kim Minh Hà. 

Chuyên viên trang điểm Giang dùng giọng mũi châm chọc, túm lấy cô, “Đi thay trang phục đi.” 

Vu Giai cũng không phản đối. 

Tô Ni mời Vu Giai đi họp lớp, nhưng cuối cùng Vu Giai cũng không đến được. Đoàn phim bận quay rất gấp, căn bản không có thời gian rảnh rỗi. Huống chi đoàn làm phim của Tạ Tam Sơn cũng không phải nơi cô có thể lên mặt. Khi quay phim, Tạ Tam Sơn có yêu cầu phải cực kỳ hoàn hảo, vô cùng khắc nghiệt, nhưng đây cũng không phải là điểm mà Vu Giai khen ngợi. Từ sắp xếp lịch trình đến quay phim, tất cả đều rất nghiêm khắc, cẩn thận chấp hành “Việc hôm nay, xong hôm nay”. Những ngày không có lịch quay, Vu Giai không cần phải đến phim trường. Cô hoàn toàn không cần lo lắng giữa chừng có điện thoại gọi cô tới quay phim.

Vu Giai lấy một chiếc váy màu tím dài ướm lên người Diêm Tuấn Thanh. Ban đầu, cô mời Diêm Tuấn Thanh lên phố chọn lựa quần áo dự tiệc tối. Nhưng công việc của Diêm Tuấn Thanh rất bận, cô cũng vậy, cuối cùng cả hai đều không đi được.

Sau đó hai người đành chọn thương hiệu của nhà mình. Ở chỗ doanh nghiệp nhà cô có một phòng triển lãm. Ở Vu Thị, mỗi khi ra kiểu dáng mới, phòng triển lãm đều phải có. Hiện tại, chỉ còn chưa đến hai giờ nữa là tới bữa tiệc tối rồi 

“Dáng người của chị Diêm rất đẹp, màu tím và màu tím nhạt đều rất hợp với da của chị.” Vu Giai nói. Cô vừa từ đoàn phim chạy tới đây, trên người vẫn còn bộ trang phục mặc ở đoàn phim hồi sáng, đưa hai bộ quần áo trong tay đến tay Diêm Tuấn Thanh: “Chị Diêm mặc thử bộ này đi.”

Nếu đã đồng ý đi dự tiệc, Diêm Tuấn Thanh cũng không từ chối. Bản thân là một nhà thiết kế trang phục, đối với quần áo, cô cũng rất có mắt nhìn, chỉ là bình thường cô không thích ăn mặc cầu kỳ nên đã chọn ngay chiếc váy gấm vàng treo trên giá để ướm thử, “Chị đi thay thử cái này. Nếu không vừa có thể sửa, chúng ta vẫn kịp tới đó.” 

Vu Giai thay quần áo đi ra, Diêm Tuấn Thanh cũng đã thay xong. Cô mặc chiếc váy tím dài kia, thiết kế phần eo làm lộ ra đường cong hoàn mỹ của cô, khiến cho dáng người cô càng có vẻ cao ráo, xinh đẹp.

Vu Giai nhìn thấy cũng gật đầu, “Chiếc váy này quả thật là thiết kế đặc biệt dành cho chị Diêm.” Cô đi quanh Diêm Tuấn Thanh một vòng, miệng không ngừng khen ngợi. Diêm Tuấn Thanh bị cô làm cho gương mặt ửng đỏ.

“Chỉ là mặc như vậy ở trong bữa tiệc có vẻ nghiêm túc quá, mà trang trọng như vậy cũng không thật sự tốt.” Vu Giai vê cằm, suy tư nhìn bộ váy trên người Diêm Tuấn Thanh. Ngay sau đó, cô liền nảy ra một ý. Cô xách chiếc váy rồi từ trong một ngăn tủ lôi ra bộ đồ cắt may. Cô ngồi xổm trước mặt Diêm Tuấn Thanh, rất nhanh tà váy dài trên người cô ấy đã bị cắt bớt biến thành bộ dáng trước dài sau ngắn như lá sen ôm trọn nửa đầu gối của cô ấy. Cô lấy kim chỉ khâu lại vết cắt, đứng lùi ra hai bước xem xét rồi lại đi tới phần eo của Diêm Tuấn Thanh sờ sờ. Bỗng cô nảy ra ý tưởng thêm một cái đai lưng để trang trí thế là liền buộc bên hông một cái nơ con bướm xinh đẹp. Lúc này cô mới hoàn toàn hài lòng, dắt Diêm Tuấn Thanh đến trước gương lớn, “Chị Diêm cảm thấy trang điểm như vậy thế nào?”

Đối với ánh mắt của Vu Giai, Diêm Tuấn Thanh cực kỳ tán đồng. Chờ Vu Giai trang điểm cho cô xong, cô nhìn khuôn mặt người con gái trong gương quả thực không tài nào tin được đó chính là mình. Cô biết cách thiết kế trang phục, nhưng cũng không giỏi hóa trang. Màu da mặt cô cũng không đẹp, không có người phụ nữ nào khen ngợi da cô trắng nõn nà cả. Khuôn mặt cũng chỉ được xem là thanh tú, đôi mắt thuôn dài, cũng không phải là mắt to. Xương hai bên gò má cũng hơi cao quá. 

Cô nhìn dáng người xinh đẹp trong gương, khuôn mặt trắng như cánh hoa cúc. Cô giơ tay lên sờ mặt, cô gái trong gương cũng giơ lên sờ mặt theo. Chẳng có cô gái nào không mong mình xinh đẹp cả. Chỉ là từ bé đã nghe nói lớn lên mình sẽ không xinh đẹp cho nên sớm đã không hy vọng vào tướng mạo của chính mình.

Vu Giai mỉm cười đứng phía sau cô, đôi tay đặt ở trên vai cô, khuôn mặt vừa mừng vừa giận, “Chị Diêm chỉ là do không trang điểm, không để lộ ra ưu điểm của chính mình thôi chứ trên đời này làm gì có người phụ nữ xấu. Về sau, nếu chị Diêm có thời gian, em dạy cho chị cách trang điểm.” 

“Được.” Diêm Tuấn Thanh đồng ý, khuôn mặt lộ rõ nụ cười. 

Vu Giai nhìn biểu hiện của Diêm Tuấn Thanh hoàn toàn là tự tin cùng dũng khí.

Gọi là bữa tiệc chứ thật ra, đây cũng chỉ là ngụy trang cho việc tạo dựng quan hệ giữa các gia tộc. mỗi tháng được tổ chức một đến hai lần. Đương nhiên, trong bữa tiệc này cũng có những người lớn tuổi đến tham dự. tuy rằng, chuyện làm ăn có lẽ không đạt thành nhưng dù sao cũng có thêm vào mối liên hệ, thêm một người bạn, thêm một con đường.

Bọn họ tới vừa đúng lúc bữa tiệc bắt đầu.

“Bảo bối Tiểu Giai, bên này, ở bên này ——” âm thanh uể oải cùng lười biếng vang lên. Vu Giai nhìn qua, ở chỗ có ánh đèn sáng nhất, có một  anh chàng vô cùng đẹp trai đang cầm ly rượu cười với cô.

“A Đức.” Vu Giai cười đi qua. sau đó cô lại bị anh ta ôm lấy, còn bị hôn một cái ngay trên mặt.

“Bảo bối Tiểu Giai, một ngày không gặp như cách ba thu. Đã bao nhiêu phút rồi anh không được gặp em?” A Đức trước mặt người khác luôn có một hình tượng công tử đào hoa, phóng đãng. Quả thật, bọn Vu Giai  đều biết A Đức chỉ là thích chơi đùa, nhưng anh ta cũng thật sự không có ý xấu.

Vu Đoan liền cau mày ho khan một tiếng. tuy rằng, A Đức là người quen. nhưng làm cái trò đùa giỡn em gái anh trước mặt anh như vậy, quả thật là quá đáng.

“A, anh Vu.” A Đức không thèm để ý đến lời cảnh báo của anh ấy. Anh ta nhiệt tình qua tiếp đón, nhìn thấy Diêm Tuấn Thanh bên cạnh, ánh mắt anh ta liền sáng lên, cười lấm la lấm lét, trông thật đáng khinh, “ trước nay tôi chưa từng gặp qua quý cô xinh đẹp này. Anh Vu không định giới thiệu một chút sao?.” 

A Đức lắc ly rượu vang đỏ trong tay. Vu Giai vẫn luôn cảm thấy A Đức lại diễn, rất ngổ ngáo, rất tự luyến. Ví dụ như anh ta không uống trà. không uống cà phê, chỉ uống rượu vang đỏ. Ví dụ như anh ta không mặc đồ thể dục, không mặc quần áo bình thường, không mặc tây trang, chỉ mặc lễ phục. Bởi vì anh ta ghét bỏ những thứ không đủ cao quý, không đủ tinh xảo, không giúp tôn lên khí chất của anh ta.

Tuy rằng Diêm Tuấn Thanh không am hiểu giao tiếp nhưng dựa vào lời nói của A Đức và anh em họ Vu, cô cũng hiểu họ cực kỳ quen thuộc đối phương. Sự câu nệ trên mặt cũng giảm đi ba phần, thay thế bằng nụ cười.

“Bên kia có cả dàn mỹ nhân lớn nhỏ, anh đừng có đánh chủ ý lên người chị Diêm.” Vu Giai cười cười ôm lấy cánh tay anh ta. “À, hôm nay anh cũng đừng tiếp đón những mỹ nữ đó khi đang làm hộ hoa sứ giả cho tôi. Nhìn đi, trang phục của chúng ta cũng rất giống trang phục tình nhân đấy.” Ở trước mặt A Đức, cô không cần phải lựa lờị mà nói

A Đức mặc bộ Tây trang màu rượu đỏ, cùng Vu Giai trên người mặc chiếc váy hồng gấm, rất có điểm tương đồng. Hơn nữa, khi hai người đứng chung một chỗ, rất giống như chi lan ngọc thụ, Kim Đồng Ngọc Nữ cực kì đẹp mắt.

Đối với cô em gái náo loạn này, Vu Đoan cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng, “Đây là một bữa tiệc, đừng bày ra bộ dáng như thế.” 

Vu Giai cười hì hì, “Em đã tham gia không phải một lần. anh chỉ cần chăm sóc tốt cho chị Diêm là được.” Hai mắt cô nhìn xung quanh, “Vợ chồng bác Triệu không tới, A Đức, bọn họ không còn ở chợ phía nam sao?”

Vợ chồng Triệu gia cực kỳ thích náo nhiệt, chỉ cần là một bữa tiệc, hầu như không chỗ nào là không có mặt họ.

“Đúng vậy.” A Đức lên tiếng, “Ngày hôm qua họ bay về Nam Á rồi ” Anh ta uống một ngụm rượu vang đỏ, “Tất cả anh chị em tôi đều ở đây. vừa rồi, họ còn nói sẽ đến gặp hai anh em cô nữa.” Quay đầu nhìn Diêm Tuấn Thanh, anh ta khéo léo cười, “Diêm tiểu thư,……”

Mới nói được mấy câu, hai bên liền tách ra. Vu Đoan cũng không ngại đưa Diêm Tuấn Thanh đi giao tiếp, làm quen với những người khác.

Nhìn bóng lưng của hai người, A Đức bỗng cười đầy ẩn ý. Đột nhiên tiến đến trước mặt Vu Giai, “Bạn gái của anh Vu à?” 

“Thấy thế nào?” Vu Giai dò hỏi ý kiến anh ta.

“Cô ta không phải là một người thích đi giao tiếp. Đôi mắt trong  sáng, hẳn là người chính trực.” A Đức đánh giá, “Trước đó chưa từng nghe qua, anh Vu giấu kỹ thật.”

Nghe lời đánh giá của anh ta, hai mắt Vu Giai sáng lên. Tuy rằng, A Đức thoạt nhìn có vẻ không có học vấn, không có nghề nghiệp, ăn chơi đua đòi nhưng từ trước đến nay, anh ta nhìn người rất chuẩn. Lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Mục Tú Kim cũng cho Vu Giai biết anh ta đánh giá không tốt. nhưng dù sao cũng là việc của nhà họ Vu, anh ta không thể nào quản được. Sau này, hành động của Mục Tú Kim cũng khiến anh ta không nghi ngờ nữa nên đã bỏ qua. Cô thích tính cách của Diêm Tuấn Thanh. Cho nên nếu cô ấy và anh trai thành đôi thì cô không hề phản đối. Tốt nhất là nhân dịp hiện tại Mục Tú Kim chưa xuất hiện, liền kết hôn rồi sinh luôn em bé. tiền đồ của anh trai từ đây không còn trở ngại.

A Đức cười nhạo một tiếng, “cô mau thu lại cái bộ dáng sốt ruột của mình đi.”

Vu Giai lại cười nhạo anh ta một tiếng, “tôi đây chính là thích chị Diêm.” 

“Anh A Đức ——”