Cuộc Sống Bình Phàm Của Một Binh Vương

Chương 49: Bữa Tiệc Tối

Đợi nói chuyện qua một hồi, Lương Vĩnh Khang liền ngỏ ý muốn rời đi, lái xe chở người nhà trở về.

Hai vợ chồng Lê Quốc Thiên thấy thế, tức thì muốn đi ra gặp mặt để cảm ơn người nhà của Lương Vĩnh Khang một tiếng.

Nhưng Lương Vĩnh Khang lại trực tiếp từ chối, hắn lấy lý do là không muốn người nhà bị làm phiền.

Nghe như thế, hai vợ chồng Lê Quốc Thiên chỉ có thể đành thôi.

Mà chánh thanh tra sở y tế thì lại tiến tới hỏi số điện thoại của Lương Vĩnh Khang, ngỏ ý sau này hắn có việc gì cần, cứ trực tiếp liên lạc với ông ta, ông ta sẽ tận tình giúp đỡ.

Lương Vĩnh Khang tất nhiên là không có lý do gì để từ chối, sau khi trao đổi xong số điện thoại thì hắn mới rời đi.

Mà lúc này, Trương Nhã Kỳ đang cùng với con gái ngồi ở trong xe.

Sau khi nhìn thấy Lương Vĩnh Khang quay trở lại, Trương Nhã Kỳ cũng không nói câu nào, một mặt lạnh lùng nhìn lấy khung cảnh trước mặt.

Mà bé Kim dường như sau một hồi tiêm thuốc, đã thấm mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lương Vĩnh Khang thấy Trương Nhã Kỳ lạnh nhạt với mình như vậy, hắn cũng không có hứng thú đi nói chuyện với cô, mà trực tiếp lái xe chở hai mẹ con bọn họ chạy thẳng về nhà.

Vào lúc trời vừa tối, Lương Vĩnh Khang liền ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, từ trên lầu đi xuống.

Ở dưới phòng bếp, dì Châu nhìn thấy hắn ăn mặc như vậy, tức thì mở miệng lên tiếng trêu chọc mấy câu: “Ái chà, hôm nay cậu Khang đi đâu mà ăn mặc bảnh bao như vậy? Cậu hôm nay thật sự rất đẹp trai nha!”

Nghe tiếng dì Châu trêu chọc, Lương Vĩnh Khang cũng cười đáp lại: “Dạ, hôm nay con có hẹn với mấy người bạn ở công ty, cho nên mới ăn diện một chút!”

“Vậy cậu có về ăn tối với mọi người không? Để tôi biết chừng để dành phần ăn lại cho cậu!” Dì Châu nghe Lương Vĩnh Khang nói mình đi ăn tiệc, tức thì lên tiếng hỏi thăm.

Lương Vĩnh Khang liền lắc đầu, cười nói: “Không cần đâu dì, con ăn ở bên ngoài là được rồi!”

Dì Châu nghe Lương Vĩnh Khang nói như thế, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật gù một hồi rồi dặn dò: “Vậy cậu đi đường nhớ cẩn thận đấy! Đừng có uống quá nhiều, ảnh hưởng đến sức khỏe!”

Nghe dì Châu quan tâm đến mình như vậy, Lương Vĩnh Khang cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn vui vẻ nhìn dì cười một hồi, sau đó mới nhanh chóng lái xe đi tới chỗ hẹn.

Chỗ hẹn lần này của mọi người là một nhà hàng bình dân nằm ở trên con đường Trần Phú, đối diện với bãi biển, có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh biển về đêm.

Lương Vĩnh Khang cũng rất thích đến những nơi giản dị như vậy, hắn thật sự không thích đi đến các chỗ sang trọng một chút nào.

Khi lái xe đi đến trước cửa nhà hàng, nhìn thấy dòng chữ Sen Việt mang đậm nét truyền thống trên bảng hiệu, trong lòng Lương Vĩnh Khang âm thầm hài lòng, gật đầu.

Sau khi đi vào trong nhà hàng không được bao lâu, thì nhóm nhân viên ở trong bộ phận hậu cần cũng lần lượt đi tới.

Mới đầu là các nhân viên nam, sau đó mới tới cô gái duy nhất trong bộ phận.

Buổi tối hôm nay, dường như cô gái này đặc biệt chú trọng vẻ bề ngoài của mình, cho nên cô mới ăn mặc rất chỉnh chu đẹp đẽ, thậm chí còn tỉ mỉ trang đẹp, vô cùng đẹp mắt.

Cô lúc này, thật sự khác xa với ngày bình thường.

Thế nhưng điều kinh ngạc nhất là, Lê Khả Hân vậy mà cũng xuất hiện ở đây.

Cô đi vào với một cái đầm màu đen rất bắt mắt, cùng với đôi giày cao gót và các phụ kiện đắt tiền trên người.

Có thể nói, cô hôm nay thật sự rất nổi bật, hoàn toàn chiếm lĩnh ánh mắt của mọi người.

Lương Vĩnh Khang nhìn thấy Lê Khả Hân xuất hiện, nhất thời mới dùng ánh mắt quái lạ nhìn sang những người còn lại.

Thế nhưng lúc này, hắn cũng bắt gặp vẻ ngạc nhiên từ trong mắt của mọi người.

Thấy như vậy, Lương Vĩnh Khang liền biết Lê Khả Hân là vị khách không mời mà đến.

Nhưng bọn họ biết làm sao bây giờ? Cô ta nói như thế nào cũng là trưởng phòng của bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn muốn đuổi cô ta đi về được sao?

“E hèm, mọi người đừng nhìn tôi như vậy! Hôm nay chẳng phải là buổi tiệc chúc mừng nhân viên mới của bộ phận chúng ta hay sao? Tôi đến là để chúc mừng nhân viên mới mà thôi, mọi người không cần phải e ngại!” Lê Khả Hân thấy mọi người cứ đứng ngây ra nhìn mình như vậy, trong lúc nhất thời cũng hơi có chút lúng túng, vì vậy cô mới lên tiếng giải thích.

Mọi người nghe Lê Khả Hân nói như vậy, tất nhiên là không ai có ý kiến gì rồi, chỉ có thể im lặng mà ngồi vào chỗ của mình.

Thấy mọi người đã bắt đầu ổn định chỗ ngồi, Lê Khả Hân mới lên tiếng nói tiếp: “Đúng rồi, chắc mọi người bây giờ vẫn chưa có ai ăn tối nhỉ? Vậy mọi người cứ kêu món trước đi, ai muốn ăn gì thì cứ kêu.

Hôm nay tôi sẽ mời mọi người một bữa, xin mọi người đừng có ngại!”

Nếu như Lê Khả Hân không nói lời này ra, mọi người có thể còn hào hứng mà gọi món.

Nhưng khi cô nói xong, cả đám đều im lặng nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào.

Lương Vĩnh Khang thấy tình thế không ổn, tức thì đứng dậy nói: “Này mọi người, mọi người làm sao vậy? Hôm nay có trưởng phòng đến tham dự chúc mừng, đáng lý ra phải rất vinh hạnh lắm mới phải! Nếu mọi người đều ngại, vậy tôi sẽ chọn món trước nhé!”

Nói xong, Lương Vĩnh Khang liền đi đầu chọn lấy mấy món thức ăn.

Những người còn lại thấy thế, cũng bắt chước làm theo.

Thật sự nhân viên của phòng hậu cần đối với Lê Khả Hân vẫn còn có chút áp lực trong lòng, cho nên bọn họ đều khó mà có thể nới lỏng ra mỗi khi đối mặt với cô.

Còn Lương Vĩnh Khang thì ngược lại, hắn đối với cô chẳng hề có một chút áp lực nào.

Thậm chí còn có mấy phần đùa cợt khi nói chuyện với nhau.

Chính vì thế, buổi tiệc hôm nay liền trực tiếp để cho Lương Vĩnh Khang chủ đạo, trở thành người nối nhịp cho bọn họ nói chuyện.

Chỉ là, trong bàn tiệc lúc này vẫn có người cảm thấy không được vui vẻ cho lắm.

Bởi vì sự xuất hiện của Lê Khả Hân, nữ nhân viên duy nhất của phòng hậu cần, cảm thấy toàn bộ ánh sáng trên người của mình đều bị Lê Khả Hân cướp mất.

Đồng thời, cô còn cảm thấy một ít áp lực không nhỏ, mỗi khi đối diện với vị trưởng phòng trẻ tuổi, xinh đẹp trước mặt.

Đợi cho đến lúc món ăn đều được dọn lên hết, cuộc trò chuyện của mọi người mới tạm thời ngưng lại.

Mà với sự có mặt của Lê Khả Hân, nhất thời mọi người cũng không có ai xung phong lên đụng đũa trước, ánh mắt bọn họ đều hướng về phía cô nhìn lại.

Lương Vĩnh Khang thấy thế, mới bất mãn liếc mắt nhìn lấy Lê Khả Hân một cái.

Hắn cảm thấy sự xuất hiện của cô trong bữa tiệc tối hôm nay hoàn toàn không thích hợp một chút nào.

Rõ ràng mọi người có thể sẽ rất vui vẻ nói chuyện với nhau, không cần câu nệ như thế này.

Nhưng vì sự có mặt của cô, tạo thành một thứ áp lực vô hình, khiến cho hết thảy đều phải tự tiết chế mình lại, không dám nói năng đùa giỡn một cách quá lố, khiến cho bầu không khí trong lúc nhất thời có mấy phần gượng gạo.

Thế nhưng, sau khi Lê Khả Hân nhìn thấy Lương Vĩnh Khang liếc mắt nhìn về phía mình, cô lại làm bộ như không biết gì, còn trừng mắt lên đáp lại: “Anh trừng tôi làm gì? Đồ ăn đã lên hết rồi, mọi người sao còn không ăn? Nào, đừng ngại, đừng ngại! Chúng ta dù sao cũng là người làm chung một bộ phận, tuy thường ngày tôi hơi khó tính một chút, nhưng đó chẳng qua là vì công việc mà thôi! Bây giờ là ngoài giờ, mời mọi người cứ tự nhiên đi!”

Nói xong, cô tự mình xung phong gắp lấy một phần cải xào, bỏ vào miệng nhai một cách rất ngon lành.

Mọi người thấy như vậy, cũng không có lập tức động đũa làm theo, mà ánh mắt đều hướng về phía Lương Vĩnh Khang nhìn lại.

Lương Vĩnh Khang cảm giác như ngày hôm nay không phải là tiệc chúc mừng thành viên mới, mà giống như là tiệc mừng hắn lên chức vậy.

Hắn nhất thời có chút cười khổ, chỉ có thể lắc đầu nói: “Mọi người dùng đi, đừng nhìn tôi như vậy? Tôi thật sự sẽ rất xấu hổ đấy!”

Lương Vĩnh Khang vừa nói vừa giả vờ đưa tay lên che mặt lại, tạo thành động tác rất là khôi hài, nhất thời, mọi người không khỏi cười rộ lên.

Mà bầu không khí gượng gạo lúc này, cũng nhanh chóng tan đi, thay vào đó là một chút náo nhiệt vốn có của một buổi tiệc.

Dần dần, sự có mặt của Lê Khả Hân không còn áp lực như lúc ban đầu nữa.

Mà mọi người hết ăn uống, rồi lại nói chuyện rôm rả, giống như là cách mà họ vẫn thường cư xử với nhau trong phòng làm việc vậy.

Qua một lúc, đột nhiên bên ngoài phòng tiệc, có tiếng người nói chuyện huyên náo ồn ào, khiến cho bầu không khí của bữa tiệc nhất thời bị lắng lại.

“Bên ngoài có chuyện gì ồn ào vậy? Chẳng phải gian phòng này là dành riêng cho chúng ta rồi hay sao?”

Trước khi mọi người đến đây, đã tự đặt trước cho mình một phòng tiệc, vừa vặn có thể ngắm nhìn ra biển, nhưng lại rất yên tĩnh, không có bị ai quấy rầy.

Nhưng lúc này đột nhiên có người gây rối, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Mà lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bị đạp “phanh” một cái.

Một người đàn ông cao to lực lưỡng, mang theo gương mặt dữ tợn xông vào bên trong phòng, trên miệng còn lớn lối hô to: “Mẹ nó, chỗ này là chỗ mà tao đã đặt sẵn từ trước đến giờ, thằng nào, con nào to gan như vậy.

Dám giành lấy chỗ này của tao hử? Chẳng lẽ bọn mày không biết tao là ai hay sao?”

Gã đàn ông này vừa mới bước vào đã hung hăng như vậy, tức thì dọa cho đám nhân viên trong công ty đều sợ đến vỡ mật.

Mà người này, vốn dĩ cũng không có để ý thấy Lương Vĩnh Khang, cho nên khi hắn vừa bước vào, liền tỏ ra khí thế vô cùng.

Nhưng Lương Vĩnh Khang vừa nhìn thấy gã, hai đầu lông mày không khỏi tự nhiên nhíu lại.

Lương Vĩnh Khang cũng không nghĩ đến, mình với cái tên to con này lại có duyên gặp mặt như vậy, đi đâu cũng có thể chạm mặt được hắn!.