Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 15

Đến mùa đông, bông tuyết tô điểm thôn Thanh Hà, gà trong nhà gà có địa long để ăn, vẫn còn đang đẻ trứng. Cả mùa đông không chỉ thường xuyên chưng trứng ăn, còn bán hai lượt trứng gà, được hơn năm mươi văn tiền. Khí trời quá lạnh, đồ ăn thức uống không phong phú bằng mùa hè, nhóm gà mái cũng không chăm chỉ đẻ trứng lắm, thu vào cũng ít đi.

Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, năm hết tết đến, bất kể giàu nghèo, nhà nào cũng đặt mua hàng tết, Tôn Huệ không nhàn rỗi, sáng sớm nàng sẽ bảo đệ đệ cầm dây thừng bên bằng cỏ, hiệp trợ mình bắt gà, trong nhà có ba con gà trống, chuẩn bị giữ lại một con cho lễ mừng năm mới, một con làm giống, còn dư lại một con, thêm một con gà mái, bỏ vào cái sọt mang ra chợ bán.

Chợ trên trấn nằm ở phía trước bãi bồi ven sông, ở gần con đập chắn nước, chỗ này khô ráo và rộng rãi nên được dựng thành chợ. Gần tới cuối năm, các sạp hàng kỳ lạ mọc lên nhiều lắm, dòng người náo nhiệt, Tôn Huệ mới chỉ là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, Tôn mẫu dĩ nhiên không an tâm để nàng ra ngoài một mình, bị bắt cóc thì làm sao bây giờ? Cho nên sửa soạn các thứ rồi đi theo.

Trên đường cứ nói mãi đến những chuyện đã quyết định xong xuôi, Tôn mẫu thật sự không hài lòng với nữ nhi, cảm thấy nàng quá ngốc, hoàn toàn không khôn khéo một chút nào."Ngươi muốn chọc giận chết mẹ mới cam tâm, ngươi muốn bán gà, thì mang gà trống đi mà bán, gà mái này đang lúc đẻ trứng! Ngươi lại bắt đi bán là sao."

Tôn Huệ nhìn mẹ mình, cười nói: "Thì cũng đến tết rồi, gà trống kia con chuẩn bị giữ lại đến lễ mừng năm mới thì giết, gà kia rất mập, bỏ công nấu nướng một phen, cơm tất niên tuyệt đối mỹ vị!" Thử nghĩ đã thấy hơi thèm rồi, Chu gia cũng được coi là khá giả, nhưng mỗi tháng cũng khó có được một lần ăn thịt cá. Điều này làm cho Tôn Huệ vốn thích ăn thịt từ đời trước, rất là thòm thèm.

Lúc đó sắc mặt Tôn mẫu cực kỳ khó coi, mở miệng trách mắng: "Ngươi ngại nhiều tiền quá có phải hay không, ngươi giữ lại gà để lễ mừng năm mới giết, Chu gia có nghĩ tốt cho ngươi hay không? Hay là sẽ cho ngươi tiền? Mau thu lại cái tâm tư này đi thôi, ngươi không nghĩ cho chính mình, thì cũng phải nghĩ cho Đại đệ ngươi chứ, hắn còn không có nơi nào để dựa vào đâu!" Nghĩ tới con lớn nhất lập gia đình liền phiền lòng, Tôn Duẫn cần một số tiền lớn, nếu không sẽ không thể lấy được vợ tốt. Mà Tôn mẫu hàng năm keo kiệt bòn rút tiền, chẳng qua cũng chỉ có năm sáu trăm văn, nhiều năm rồi mới mua thêm được ba mẫu ruộng nước, nếu còn muốn xây nhà, thiếu rất nhiều tiền!

Nhắc tới Đại đệ, Tôn Huệ nghiêm mặt nói: "Mẹ yên tâm, con rất rõ ràng, trong nhà có bốn con la la, chờ sang năm lớn lên để lại con cái nuôi, bán hai con lớn, cuối năm lại bán tiếp, tất nhiên sẽ có mấy xâu tiền, cùng với trứng gà, gà, cố gắng là có thể mua được một lượng lớn gạch xanh, năm sau nếu như đủ tiền, sẽ bắt đầu xây dựng phòng ốc." Nàng đã sớm có dự tính, năm nay gặp may mấy bận, cũng có thể thực hiện được.

Tôn mẫu lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới nữ nhi không lên tiếng thì ra là đã tính toán trước. Sau lại là cảm động, vì đệ đệ của nàng, nữ nhi thật sự bỏ ra rất nhiều. Ánh mắt ướt át: "Con thật là hài tử ngoan, ta làm nương không có bản lãnh, lại để con phải lo liệu cho đệ đệ." Đây vốn là chuyện mình và người cha đã chết của bọn chúng nên làm.

Tôn Huệ có phần không biết làm sao, tính tình mẹ nàng rất cứng cỏi, lúc khổ nhất cũng không khóc, hiện tại nước mắt vòng quanh, nàng thật sự quen, bèn há miệng an ủi: "Mẹ, cuộc sống về sau sẽ rất tốt, mẹ nên thoải mái, buông lỏng tinh thần đi thôi. Đệ đệ và con, nhất định sẽ sống thật nở mày nở mặt." Đại đệ Tôn Duẫn của nàng, có nghị lực có cơ trí, lại có thể chịu khổ, cuộc sống tất nhiên sẽ khá giả.

Tôn mẫu lau nước mắt, ừm một tiếng: "Lời của nha đầu ta tin, sau này con nhất định sẽ sống thật tốt!"

Thấy mẫu thân cười, Tôn Huệ thở phào nhẹ nhỏm, đối với gà trống để tết giết, hơi nhíu lông mày nói: "Con cũng tính cả rồi, trước bỏ ra chút ít, tương lai đến lúc xây nhà, cửa sổ, cửa lớn kia, còn không phải dựa vào Chu thúc thúc? Hiện tại con cho bọn họ ăn gà, ăn trứng gà, tương lai chẳng lẽ còn có thể đòi tiền công?" Giao ra sẽ có hồi báo, tuy nói không cho ăn gà, trứng gà, mẹ náo một trận, cũng có thể giành được. Nhưng chuyện này vừa mất thể diện, mà người ta làm chưa chắc đã tận tâm. Sao phải khổ vậy?

Tôn mẫu cười ha ha, vỗ vai nữ nhi: "Nha đầu con thật biết tính toán lâu dài, không giống ta chỉ lo trước mắt, được, theo ý con!" Chỉ cần trong lòng nữ nhi có tính trước, không làm chuyện hào phóng ngu ngốc, Tôn mẫu cũng không so đo nữa.

Hai con gà, mập vô cùng, lại khỏe mạnh, nhìn tốt hơn nhiều so với gà nhà khác. Cho nên bán vô cùng nhanh, được người ta mua đi hết, hai con gà đều nặng tương đương nhau, gần 2 cân 3! Bán được 135 văn, trứng gà cũng bán đi một ít, được năm mươi ba văn, cộng lại ra một số rất may mắn, 188!

Thu được tiền rồi, Tôn Huệ không vội vã trở về, đi dạo chợ một lúc.

Lúc này, một ít đồ ăn ngày thường không có cũng được mang ra bán, bánh xốp vừng, đậu phộng đường, bánh rán phồng, nhìn rất ngon mắt. Những thứ này trong nhà cũng đã mua về một ít, mới vừa mang về liền bị mấy nhóc len lén lấy ra ăn, vì thế còn bị mắng một trận. Đi một vòng, nhìn thấy có một gian hàng bán thịt, vừa lúc có nội tạng heo, Tôn Huệ nhìn một cái liền vừa ý dạ dày heo, vật này bất kể là xào ăn hay là nấu canh, nàng đều rất thích. Hơn nữa ở chỗ này, lòng heo được bán rất rẻ, so với thịt vụn còn rẻ hơn. Tôn Huệ có tiền trong tay tất nhiên sẽ không bỏ qua.

"Bá bá, dạ dày heo này bán thế nào ạ?" Nhìn thấy phía trước trống trải, người trước mặt trả tiền xong vừa rời đi, Tôn Huệ vội vàng tiến lên, tốc độ kia rất nhanh, giống như sợ bị người ta cướp đi vậy. Dạ dày heo thật ra bán không chạy, bởi vì trừ những phụ nữ vừa sanh con đang trong tháng tới mua, bình thường có rất ít người hỏi thăm, nguyên nhân chủ yếu có hai cái, một là không dễ chế biến, hai là không có mỡ. Không được như miếng thịt mỡ lớn, quay béo ngậy lên khiến người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Người bán thịt thấy có người hỏi nội tạng heo, vội trả lời: "Giá rất rẻ, tám văn tiền một cân! Như thế nào, lấy một bộ không?" Heo mập trên dưới mười hai văn một cân thịt, heo gầy mười văn một cân, trừ xương ra, rẻ nhất đúng là nội tạng heo rồi, căn bản là bán không có lãi, bởi vì cho dù giá tiền rất rẻ, cũng ít có người mua. Hiện tại mở hàng một lúc lâu cũng không ai hỏi thăm (nội tạng heo), rốt cuộc có người hỏi giá tiền, người bán thịt tất nhiên sẽ tỏ ra ân cần.

Ngắm nghía một hồi, cái dạ dày này xem ra rất lớn, đại khái khoảng ba năm cân, mua hết mất khoảng bốn mươi năm mươi văn, còn trong phạm vi có thể tiếp nhận. Tôn Huệ ngẩng đầu nhìn người bán thịt nói: "Vậy bá bá thử cân lên giúp cháu, xem thử mất bao nhiêu tiền, quá nhiều mẹ cháu chỉ sợ sẽ không đáp ứng." Tôn mẫu nói chung lại đau lòng một hồi, nhưng mà mình quả thật muốn ăn, quanh năm suốt tháng thôi thì xa xỉ một lần đi.

"Được rồi, cháu chờ một chút! Ta đây cân thử cho cháu." Đại bá bán thịt cầm lấy cái cân bóng nhẫy, lấy cái móc sắt xỏ qua dạ dày heo, treo lên cân. Từ từ đẩy quả cân, giơ cao cao lên phía trước nhìn, mở miệng nói: "Xem, bốn cân sáu lạng, ta cân rất tươi đó, cháu nhìn này, cán cân không đuối một chút nào!" Cho Tôn Huệ nhìn, xác định là bốn cân sáu lạng, liền thu cái cân lại, tính tiền : "Bốn cân sáu lạng, tính là bốn cân rưỡi đi. Một cân tám văn, đừng nóng vội, ta xem nào ta xem nào!" Yên lặng thầm tính toán, dĩ nhiên không dùng bảng cửu chương, là bọn họ tính từng cái một, một lúc lâu sau mới nói: "A, là ba mươi sáu văn, giảm cho cháu một ít, coi như ba mươi lăm văn đi."

Vốn đang đứng ở hàng cá bên cạnh, nghe thấy nữ nhi hỏi mua dạ dày heo, Tôn mẫu biết nữ nhi mình thèm ăn, một năm cực khổ qua đi, cũng nên tiêu chút tiền mua đồ ngon về nếm thử. Có điều nghe thấy giá cả, bà hết sức bất mãn, cau mày nhìn từ trên xuống dưới đánh giá miếng dạ dày heo một lát, xì một tiếng, vô cùng khinh thường nói: "Dạ dày heo như này ông còn bán ba mươi lăm văn thì ai thèm mua? Mang về cực kỳ khó làm, chẳng phải sẽ phiền chết sao, hơn nữa tám văn một cân cũng quá đắt, ta thấy thà mua cá về ăn còn hơn! Cá trắm đen một cân mới chỉ có năm văn, ba mươi văn đủ ăn được mấy bữa rồi, kho mặn một chút đủ ăn bao nhiêu là cơm."

Bị một trận quở trách như thế, người bán thịt đương nhiên sẽ không chịu: "Đại tỷ, bà nhìn dạ dày heo của tôi đây, rất tươi ngon, dạ dày lớn như vậy bán tám văn quá rẻ. Hơn nữa tôi còn cân tươi, giá tiền cũng bớt chút ít, rất tốt rồi."

"Thôi đi! Tốt thì ông bán cho người khác đi, dù sao cả chợ cũng không phải chỉ có một mình nhà ông bán thịt, tôi đi nhà khác, tôi không tin không mua được dạ dày heo rẻ hơn!" Nói xong lời này, Tôn mẫu làm bộ kéo nữ nhi rời đi.

Người bán thịt nhìn thấu ý đồ của Tôn mẫu, nhưng hắn cũng không thể để bà rời đi, bởi vì dạ dày heo quả thậtkhông dễ bán, hơn nữa Tôn mẫu nói cũng đúng, bất kỳ quầy hàng nào cũng có thể hạ giá bán dạ dày heo, bởi vì thật sự là không dễ bán."Đại tỷ, đừng đừng đừng! Bà không hài lòng ba mươi lăm văn, không bằng bà nói giá đi, giá thích hợp tôi liền bán cho bà."

Ngừng lại, Tôn mẫu quay đầu lại nói: "Thế thì ba mươi văn đi."

Người bán thịt mở to hai mắt nhìn: "Đại tỷ, thật sự không được, không thể bán rẻ như vậy, trở về bà nhà tôi sẽ nổi giận. Bà thêm một chút nữa đi, như thế nào?"

"Ba mươi văn là ba mươi văn, đã rất nhiều rồi!"

"Đại tỷ, chị ruột của tôi ơi! Thật sự bán không được. Lại thêm chút nữa đi!"

Cò kè mặc cả một phen, giá tiền dừng lại ba mươi hai văn tiền. Trên đường trở về Tôn mẫu còn dạy dỗ nữ nhi: "Nha đầu con thực sự quá thành thật, lại không thèm mặc cả, người khác nói bao nhiêu liền đưa bấy nhiêu, vô công kiếm lời cho người ta. Nhớ, sau này bất kể mua cái gì, đều phải mặc cả, nếu không cũng đừng mua, quá thiệt thòi!"

--- ------ ---