Hôm nay Tôn Duẫn cũng trở về đúng vào giờ cơm, dừng xe lừa lại, tháo củi và dao xuống, rửa tay, vừa vẩy nước cho khô vừa đi về phía nhà chính, tiến vào bên trong thấy Tôn mẫu đang ngồi trên ghế vá quần áo bèn nói: "Mẹ đến rồi, mẹ đến lúc nào thế, sớm biết vậy con đã trở về sớm hơn chút." Hắn bấm đốt ngón tay tính toán, e rằng đã gần nửa tháng nay không gặp mẹ rồi, chẳng trách hắn thấy hơi nhớ.
Khâu xong đường chỉ cuối cùng, Tôn mẫu thu kim chỉ lại, nhìn nhi tử nói: "Ta đến rất nhiều lần, thế nhưng lần nào cũng không gặp tiểu tử con, đều chỉ nói với tỷ tỷ mấy câu rồi đi." Trợn mắt nhìn nhi tử một cái, bắt hắn khai báo: "Nhanh nói một chút cho ta nghe, gần đây con bận bịu cái gì? Hừ, ngày hôm nay nếu ta khôgn đến vào lúc này, sao có thể gặp được con chứ?" Ngẫm lại liền có chút tức giận, Duẫn tiểu tử này đang làm gì, tại sao không thể nói với người nhà một tiếng?
"A? Cái này... , ha ha." Tôn Duẫn thấy mẹ đã phát hiện, gãi đầu cười giả ngu.
Thế nhưng tuy bị phát hiện, hắn cũng không định khai ra, cố gắng nói bừa qua ải, chỉ nghe hắn nói: "Cũng không làm gì cả, chỉ chơi đùa chút thôi, mẹ yên tâm, con tuyệt đối không có gây sự!"
Tiểu tử này chơi trò mập mờ, Tôn mẫu chỉ liếc mắt là rõ, thấy hắn còn không chịu nói thật, sầm mặt lại, vỗ bàn nói: "Ta hỏi con mà, còn không mau nói, giấu giếm gì đó!" Không hỏi ra rốt cuộc hắn đang làm gì, trong lòng Tôn mẫu sẽ không yên, chỉ sợ Duẫn nhi còn nhỏ không biết lợi hại, cuối cùng thiệt thòi lớn.
Tôn mẫu rất ít phát hỏa với hai con, lần này nổi giận khiến cho Tôn Duẫn không biết làm sao, đứng trơ ra đó không biết mở miệng thế nào. Hai người đều im lặng không nói, Tôn mẫu nhìn chằm chằm nhi tử, Tôn Duẫn thì cúi đầu, dáng vẻ chịu đựng mắng mỏ. Tôn Huệ đứng bên cạnh muốn phòng ngừa cục diện gay gắt hơn, kéo đệ đệ một cái, nói: "Mẹ à, mẹ bớt giận. Có chuyện gì chúng ta từ từ hỏi, để đệ đệ kể rõ đầu đuôi." Nháy mắt với đệ đệ một cái, ra hiệu hắn nên thành thật khai báo, đừng tiếp tục chọc giận mẹ.
Tôn mẫu thở phì một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Được rồi, nói nhanh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta cũng chỉ muốn biết một chút, chỉ cần không phải chuyện xấu, chơi thì chơi đi, đứa bé nào mà không chơi?" Bà thật sự chỉ muốn biết có chuyện gì xảy ra, không muốn bị hài tử giấu giếm.
"Được rồi, Duẫn nhi, mẹ đã nói như vậy rồi, đệ còn không mau nói ra! Tỷ cũng tò mò lắm, rốt cuộc là chơi cái gì, nói ra cho tỷ biết với." Tôn Huệ ở một bên khuyên giải, hơn nữa nàng quả thật có chút tò mò, nói như vậy đệ đệ có chuyện gì cũng sẽ nói một tiếng cho mình nghe để cùng bàn bạc, không biết hiện giờ hắn làm gì, tại sao không bàn bạc với mình?
Tôn Duẫn mím môi, trong lòng không ngừng đấu tranh, hắn không biết có nên nói ra hay không, hắn rất lo lắng nói xong mẹ sẽ kiên quyết phản đối , còn lời tỷ tỷ vừa nói, kỳ thực hắn đã chuẩn bị thương lượng với tỷ tỷ, hắn tin tưởng tỷ tỷ nhất định sẽ đáp ứng. Chẳng qua nếu là mẹ thì không dễ đâu, khả năng rất lớn sẽ kiên quyết phản đối, cho nên hắn mới lén lén lút lút đi làm, chính là sợ bị mẹ biết được. Tính mẹ hắn biết, chỉ cần đã hạ quyết tâm, rất ít khả năng sẽ thay đổi, nếu là tỷ tỷ trước giờ đều rất quyết đoán thì mẹ còn có khả năng đáp ứng, nhưng đổi là mình, mặc kệ là tuổi tác hay là trước giờ mình vẫn hiểu chuyện, căn bản không cách nào so sánh với tỷ tỷ, đến lúc đó nếu như mẹ kiên quyết, bản thân mình sẽ không dễ xử lí, cũng không thể cãi cọ kịch liệt với mẹ, cho nên vẫn nên giấu mẹ thì tốt hơn.
Hiện tại cũng không biết ai lắm miệng, lại bị mẹ biết được, bây giờ thấy mẹ quyết tâm như vậy, Tôn Duẫn biết nếu lúc này hắn không nói ra, bị mẹ tra ra được, có khả năng sẽ xong đời. Cho nên sau khi đấu tranh một hồi, Tôn Duẫn mở miệng nói: "Mấy ngày nay con đều đi khắp các đồi trồng trà, mùa hạ bắt đầu thu hoạch lá trà, trong nhà vừa vặn có xe lừa, con định thu mua một ít đưa tới phương Bắc bán, kiếm tiền bằng giá cả chênh lệch."
Lá trà mùa hạ không giống lá trà trước thanh minh, chất lượng kém xa, giá cả cũng không đắt, bởi vì phiến lá lớn, lúc sao trà lá rất dễ nát vụn, cho nên lá trà mùa hạ chỉ có các quán trà hoặc là một số khách sạn nhỏ mới thu mua một ít, mà dân chúng bình thường cũng uống loại trà này. Như quận Thanh Nguyên, đồi trà khá là nhiều, trà mùa xuân được các thương nhân buôn trà lớn thỏa thuận mua đi, lá trà mùa hạ trà thì chỉ có những người bán rong mới nhận, kiếm chút tiền vất vả. Nhưng vất vả thì vất vả, vẫn có thể kiếm lời chút tiền, nếu không Tôn Duẫn sẽ không nhìn tới điểm ấy.
Quả nhiên, Tôn mẫu nghe xong lập tức biến sắc mặt, kiên quyết phản đối: "Không được, con nghĩ gì thế? Mới bao lớn, đi cả trăm dặm đường con nghĩ sẽ an toàn hay sao, mang theo nhiều hàng hóa như vậy, bị cướp cũng chỉ là việc nhỏ, nếu như gặp phải những kẻ lòng dạ ác độc, con còn có thể thấy chúng ta sao? Đừng nóng vội kiếm tiền, bây giờ trong nhà đã khá hơn rồi, qua mấy năm nữa, chúng ta sẽ không thua kém những nhà khác! Đừng ngớ ngẩn nữa, không được làm mấy chuyện như vậy."
Bà là người từng trải, năm đó ngàn dặm bôn ba, nguy hiểm trong đó có mấy ai hiểu biết hơn bà, bao nhiêu lần suýt chút nữa chết trên đường. Hiện tại tuy rằng thái bình, thế nhưng đi đường dài chưa chắc đã không gặp cướp, có thể trở về đủ chân đủ tay đã là vạn hạnh, đừng nói kiếm tiền. Bà thật sự rất đau đầu, nuôi con trai con gái, đứa này còn lớn gan hơn đứa kia, con gái chẳng qua chỉ mua mấy thứ hiếm lạ về nuôi mà thôi, những thứ này cùng lắm chỉ mất tiền, hiện tại chứng minh con gái làm đúng. Con trai lớn thoạt trông còn tốt, không ngờ lại muốn làm chuyện lớn như vậy, thực sự là gan to bằng trời rồi!
Nói gì bà cũng không đáp ứng! Cho dù đánh cũng phải đánh để cho nhi tử thu hồi tâm ý.
Thật sự phải dùng từ ‘kinh ngạc đến ngây người’ để hình dung, Tôn Huệ hoàn toàn không biết Đại đệ lại có suy nghĩ này, dũng khí này còn lớn hơn nhiều so với người từng trải qua một đời như nàng, hơn nữa mỗi bước đi đều khiến cho người khác khó có thể ngờ tới. Lúc trước thấy đệ đệ chặt củi mang đi bán còn cảm khái hắn nhỏ tuổi bất phàm, hiện tại thấy ngay cả việc này hắn cũng muốn làm, nàng thật sự cảm thấy không đất dung thân, xấu hổ chết mất. Đúng là càng sống càng tụt lùi, ngay cả đứa bé cũng không sánh bằng.
Tuy Tôn Huệ cảm thấy đệ đệ tâm tư bất phàm, hiểu được biến báo cầu tiến tới, thế nhưng, lần này nàng và mẹ đứng trên cùng một trận chiến tuyến. Cũng là kiên quyết không đồng ý, chẳng qua giọng nói của nàng khá là ôn hòa, nỗ lực khuyên bảo: "Duẫn nhi, đệ có bao giờ nghĩ tới dọc theo con đường này, chỗ nào có thể ngừng lại, có mấy khách sạn là an toàn, con đường nào không có đạo tặc, lộ dẫn thì thế nào chưa?" Hỏi liên tiếp bốn vấn đề, thế nhưng vẫn chưa hết, Tôn Huệ tiếp tục nói: "Đệ vận chuyển những lá trà này về phương bắc, có biết bán cho ai, giá cả có đủ mang lại lợi nhuận, mà hao tổn dọc theo đường có ở trong phạm vi chịu đựng hay không? Những việc này đệ đã cân nhắc kỹ hay chưa?"
Không nói nhảm, nện xuống nhiều vấn đề như vậy, chính là hi vọng Đại đệ có thể biết khó mà lui, hiểu rằng chuyện làm ăn không dễ làm như vậy.
Hiển nhiên Tôn Huệ vẫn coi thường đệ đệ của chính mình, chỉ thấy Tôn Huệ liên tiếp quăng mấy vấn đề này ra nhưng Tôn Duẫn không kinh hoảng chút nào, trấn định tự nhiên giải đáp từng cái: "Lộ dẫn thì có thể tới nha môn xin, tiêu tốn năm trăm văn mời nha dịch dàn xếp giúp, còn những vấn đề khác của tỷ tỷ cũng rất dễ giải quyết, bởi vì đệ không đi một mình, dọc theo con đường này đa số đều là kết bạn cùng đi, có rất nhiều người có hơn mười năm kinh nghiệm, rất là từng trải. Về phần đưa đến chỗ nào, việc này hoàn toàn không phải lo, người muốn mua lá trà không hề ít, chỉ cần giá cả không quá cao, hoàn toàn có thể bán hết."
Mấy ngày nay hắn bận rộn, cũng không phải chỉ đi khắp các đồi trà xem xét, thương nghị giá cả lá trà, còn bỏ ra chút tiền, mua rượu lâu năm, thêm vài món ăn, mời mấy sư phụ già cả, vừa ăn vừa nói chuyện, làm vậy sẽ thu được rất nhiều tin tức.
Tôn Huệ nhất thời đơ luôn, lúc này là thật sự há hốc mồm, không nghĩ tới nói ra những vấn đề lại không khuyên được đệ đệ, trái lại đệ đệ còn tự tin hơn. Thế nhưng nàng thật sự tò mò, dù sao vẫn còn nhỏ như thế, kinh nghiệm xã hội lấy ở đâu ra, rốt cuộc là người nào dẫn dắt?
Mấy lời vừa xong đã vô ích, Tôn Huệ đột nhiên nói: "Hả, đoạn đường này còn có người quen sao? Đều là người xa lạ, e rằng đệ bị người ta bán cũng không biết."
Tôn Duẫn không chút suy nghĩ, bật thốt lên: "Đệ đâu có ngốc, nếu như không phải Ngô Nhị ca cũng đi cùng, nói gì đệ cũng không dám đi một mình!" Lời kia vừa thốt ra, liền vội vàng ngừng lại, biết là bị lừa rồi, mình lại khai Ngô Nhị ca ra mất rồi!
Trừng tỷ tỷ một cái, tức giận: "Tỷ tỷ lừa đệ! Tỷ biến đệ thành kẻ bất nhân bất nghĩa rồi." Hắn rất tức giận, nếu như tỷ tỷ lén lút hỏi, mình nhất định sẽ không nói cho nàng biết, nhưng mà sao tỷ tỷ lại bẫy hắn như thế chứ!
"Là Ngô Nhị ca sao, chẳng trách, sao hắn lại muốn làm chuyện này? Không phải theo Ngô thúc phụ tới chợ gia súc sao, hiện tại lại ra ngoài làm cái này, Ngô thúc phụ có đáp ứng không?" Tôn Huệ khó hiểu.
Lúc này Tôn Duẫn cũng không có gì để giấu, đơn giản nói hết ra luôn: "Ngô Nhị ca là con thứ, bên trên còn có đại ca, lúc này không suy nghĩ cho bản thân, tương lai cưới thê tử, tiền tài có thể vận dụng cũng không nhiều, trừ phi có thể phân gia sớm một chút, nếu không cả ngày đều phải sống dưới mí mắt người khác, sao bằng tự mình tiêu tiền của mình?"
Xác thực như vậy, con trai trưởng vẫn khác, tương lai ở riêng, không chỉ gian nhà sẽ là của hắn, đất ruộng trong nhà hắn cũng được chia nhiều hơn. Hiện giờ Ngô Chi muốn ra ngoài kiếm nhiều một chút, cũng không tính không có đạo lý.
Nếu đi theo Ngô Chi, Tôn Huệ có thể yên tâm hơn rất nhiều, Ngô Chi hiện tại đã coi như người trưởng thành, cuối năm nay hoặc là đầu năm sau sẽ cưới thê tử vào cửa, nói hắn là người lớn cũng không quá đáng. Hơn nữa đầu óc lại thông minh, làm người rất khéo đưa đẩy, dọc theo đường đi có hắn dẫn dắt, đệ đệ mình cũng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng.
Mà nói thật, đệ đệ chẳng qua cũng chỉ nhỏ tuổi chút thôi, Tôn Huệ tin tưởng, đợi một thời gian nữa, Đại đệ tuyệt đối sẽ rất tốt.
Tôn Huệ nghĩ như vậy không sai, thế nhưng người làm chủ không phải nàng, mẹ nàng đang ngồi ở đằng kia, quyết định cuối cùng là của mẹ, Tôn Huệ chẳng qua chỉ chen vào được hai câu, có dùng được hay không còn chưa chắc chắn đây!
"Không được, hai người mới bao lớn, tâm tư này cũng dám có, lá gan còn có thể lớn hơn được nữa không? Còn muốn lên trời hay sao! Ngoan ngoãn ở nhà cho ta, không đi đâu hết!"