Kết quả cuối cùng, Tôn Duẫn vẫn được đi, vì việc này, Ngô phụ đặc biệt tới đây làm thuyết khách, lúc nhi tử đáp ứng dẫn Tôn Duẫn theo, hắn đã ngầm đồng ý. Con đường này xác thực rất an toàn, sẽ không đã xảy ra chuyện gì không dễ ăn nói, thứ hai là, ông rất là thông cảm với tình huống của Tôn gia, hai hài tử không có cha, ngay cả thân tộc cũng không có, mẹ lại tái giá, không giúp được nhiều, cũng không dễ giúp, cho hắn một cơ hội kiếm tiền, cũng không uổng công quen biết một hồi.
Ngô phụ giỏi ăn nữa, lại thêm hắn bảo đảm lần nữa, Tôn mẫu có chút thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực tính tình của bà vốn là quyết chí tiến lên, dám liều, nếu không sẽ không thể sống tới ngày hôm nay. Đối với tương lai con trai lớn, bà đã sớm có tính toán, cũng không thể đốn củi mãi, chưa nói tới việc kiếm được quá ít tiền, mà quan trọng là quá khổ cực. Nhưng mà, ở nơi đây bọn họ vốn là người từ xa đến định cư, có cơ hội gì cũng không tới phiên con trai mình, mà sẽ sớm bị người khác đoạt đi. Cho nên lần buôn lá trà này, nếu như không phải đường xá quá xa, lo lắng đi đường không an toàn, Tôn mẫu đã ủng hộ rồi.
Hiện tại Ngô phụ khuyên bảo, cẩn thận nói rõ ràng từng việc, Tôn mẫu càng bằng lòng hơn, thấy mẹ có xu hướng đáp ứng, Tôn Huệ ở bên cạnh bồi thêm hai câu, lúc Tôn Huệ nghe nói Ngô thúc phụ sẽ đi theo thì đã đồng ý rồi, nàng nghĩ nếu không mình cũng đi theo lãnh hội một phen. Đời này cũng chỉ có vài cơ hội như vậy thôi, ở cổ đại này, muốn đi xa, ngoại trừ hương thân, thê nữ quan lại, nữ tử bình thường hoàn toàn không có cơ hội gì.
Có Ngô phụ bảo đảm, Tôn Huệ lại ở bên cạnh du thuyết, cuối cùng Tôn mẫu đồng ý. Chẳng qua, bà không thể để nhi tử đi một mình, bà cũng đi cùng. Đối với việc này Ngô phụ không có ý kiến, cười ha ha đồng ý, Tôn mẫu quyết đoán hắn cũng biết, bà ấy đi theo sẽ không phiền phức, có khi còn có trợ giúp.
Nếu đã đáp ứng rồi, lúc này phải bàn tính kỹ, biết được thời gian xuất phát, Tôn Huệ liền bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị đồ đạc xuất hành cho Đại đệ, cũng cầm tiền ra dùng để mua lá trà. Bởi vì là lần đầu tiên, hơn nữa Tôn gia cũng không có nhiều tiền vồn, còn phải giữ lại một ít để tương lai xây nhà, cho nên lần này chỉ có thể lấy ra hơn hai xâu để mua lá trà. Tiền này nếu mua lá trà ngon, một lạng cũng không mua được, thế nhưng nếu mua lá trà thô mùa hạ thì vẫn có thể mua mấy cân tốt nhất, chịu khó đi khắp các đồi trà thu mua còn có thể mua nhiều hơn.
Lúc này liền thể hiện năng lực của Tôn Duẫn, cũng nhìn ra hắn thật sự có tài, hắn đi khắp các vườn trà, lớn nhỏ đều không buông tha. Giá cả từ từ thảo luận, hoặc có thể nói là mất thời gian, so sánh từng nhà một, chọn một nhà chất lượng lá trà không tệ, giá cả không quá cao, cuối cùng hắn mua được lá trà với giá rẻ. Cuối cùng, ngay cả Ngô phụ nghe thấy giá tiền này cũng từ bỏ một nhà đã chọn, mua cùng một chỗ với Tôn Duẫn.
Ngày xuất hành hôm ấy, ánh mặt trời lên cao, chọn một canh giờ tốt lành, hai nhà cùng nhau lên đường, tới huyện thành còn có mấy nhà cùng đi tập hợp ở cổng thành. Tôn Huệ không đi, nhà cửa không thể không có người trông, gia súc cần phải cho ăn, mà nàng còn muốn lên núi đốn củi, đệ đệ không ở nhà cũng không thể bỏ mặc những khách quen trên trấn thường xuyên mua củi, cho nên nàng phải mang đến.
Ở nhà một mình thật khác biệt, yên tĩnh, đặc biệt là buổi tối, nàng có chút sợ sệt, cũng may mỗi ngày Tôn Huệ đều bận rộn từ sáng tới tối, thời gian nghỉ ngơi còn không có, cho nên nàng chỉ nằm ở trên giường suy nghĩ lung tung một lúc rồi mệt mỏi tiến vào mộng đẹp.
Một đêm nọ, đại khái đã rất khuya, Tôn Huệ vừa ngủ được một giấc, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chó sủa, tiếng sủa tràn ngập địch ý kia làm cho Tôn Huệ lập tức thức dậy, thò tay lấy ra dao phay giấu ở dưới gối, mặc quần áo xong liền bước xuống giường.
Dao này là trước khi đi Tôn mẫu căn dặn nàng cất giữ, tuy nói trong nhà nuôi chó, thế nhưng Tôn mẫu vẫn không yên tâm, dặn Tôn Huệ ban đêm lúc đi ngủ nhất định phải để dao phay dưới gối, để phòng ngừa vạn nhất.
Tôn Huệ cầm dao phay thật chặt, hô hấp có chút bất ổn, chậm rãi đi ra cửa phòng, trong phòng tối thui, đi lại đều phải cẩn thận từng li từng tí một, không dám có động tác lớn, chỉ sợ không cẩn thận làm ra tiếng động. Ghé sát mắt vào khe cửa quan sát sân, mắt không dám nháy một cái, cho dù nhức mỏi cũng bức bách chính mình không thể bỏ qua một giây nào.
Trên tường có một bóng đen, thấy con chó choai choai hùng hùng hổ hổ sủa vang dưới sân thế nhưng hắn chẳng thèm để ý, hắn đã hỏi thăm được rồi, ngày hôm nay ra tay, bị biết được cũng không sao, chỉ có một con nhóc ở nhà, nàng ta có hai lá gan cũng chẳng dám đi ra. Hơn nữa con mụ điên kia lúc này không ở trong thôn, bị biết được cũng chẳng làm gì được mình, hiện tại Tôn gia nuôi không ít gia súc đáng tiền, đều dắt đi, năm nay sẽ không cần trộm của nhà khác.
Bóng đen này là một tên vô lại trong thôn, gọi là Vô Lại*, năm đó Tôn mẫu cô nhi quả phụ, không ít lần ức hiếp Tôn mẫu, vì con cái, Tôn mẫu phân nửa đều nhịn xuống, bà sợ lúc mình ra đồng, tên vô lại kia tới đây trả thù, thế nhưng Tôn mẫu gả cho Chu gia thì không cần phải nhịn nữa, dám cầm xẻng tới nhà hắn, đập bình sành, vại nước nhà hắn vỡ tan tành, cổng cũng hủy đi. Vô Lại phát hỏa, xắn tay áo lên định động thủ, chẳng qua hắn coi thường Tôn mẫu rồi, cho rằng làm vậy là có thể đánh bại bà. Tôn mẫu thấy hắn định động thủ, không nói hai lời, vung xẻng lên đập tới, nếu không phải hắn lui về phía sau một bước, e rằng không chết cũng trọng thương, đó mới thực sự là ra tay ác độc!
*nguyên văn là thanh bì : từ này có nghĩa là tên vô lại, bất lương, đoạn “gọi là Vô Lại” là ta chêm vào, bởi vì không biết tên vô lại này có phải kiêm luôn tên Thanh Bì(Vô Lại) hay không mà về sau 2 chữ ấy xuất hiện rất nhiều, thanh bì thế này thanh bì thế khác, ta tạm để tên hắn là Vô Lại đã nhé, sau này nếu phát hiện ra hắn thực sự họ Thanh tên Bì thì ta sẽ sửa sau.
Vô Lại nuốt một ngụm nước bọt, hắn bị làm cho khiếp sợ, Tôn mẫu thật sự không đùa, ánh mắt cũng tàn nhẫn, lộ ra hung ý. Tên vô lại này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bắt nạt người hiền lành còn được, nếu thật gặp phải những người liều mạng thì hắn cũng chỉ biết trốn. há miệng mắng vài câu liền xoay người bỏ đi, Tôn mẫu chưa buông tha hắn, cầm xẻng chọc vào cả cửa sổ, đứng ở cổng nhà Vô Lại, mãi đến đêm mới rời đi. Mà ban đêm Vô Lại cũng không dám trở về, ở nhà khác một đêm, lúc trở về nhìn nhà cửa bị đập nát tanh bành, hung hăng chửi bới vài câu, cũng không dám đi tìm Tôn mẫu nữa.
Nhiều năm như vậy, có thể nói ngay cả mặt mũi Tôn mẫu hắn cũng không dám nhìn, cho dù biết hai tỷ đệ Tôn gia ở riêng, trong nhà không ít vật đáng tiền, có lực uy hiếp của Tôn mẫu, cho nên hắn căn bản không dám động thủ. Mà những tên du côn khác cũng nhát gan không kém, bọn chúng đều có chút kiêng dè.
Mà hiện tại, Tôn mẫu không ở trong thông, Vô Lại ngứa ngáy trong lòng, đồ của Tôn gia nếu bán đi, ít nhất phải được mấy xâu tiền! Đến đâu gặp được chuyện làm ăn tốt như vậy? Lúc này cũng bất chấp rồi, Vô Lại suy nghĩ một chút, vẫn là làm đi, dù sao nếu không bị bắt quả tang, Tôn mẫu cũng không làm gì được hắn. Ôm ý nghĩ như thế, đêm nay hắn bèn mò đến.
Từ tường viện nhảy xuống, tường này được nện đất chắc chắn, cao không tới đâu, chút độ cao ấy đối với Vô Lại cũng chẳng khác gì chơi đùa. Hắn cũng không coi em chó là chuyện to tát, chó nhóc năm nay mới đầy ôm, lợi hại được là bao, nếu như dám tới đây, trực tiếp đá chết! Vô Lại nghĩ không sai, chẳng qua hắn thật sự coi khinh em chó rồi, em ý được nuôi dưỡng cẩn thận, chắc hẳn gen cha mẹ không tệ, khổ người không hề nhỏ, lại còn hung ác, trong nháy mắt khi Vô Lại nhảy xuống, vèo một cái liền xông lên, há miệng đớp một phát vào tay Vô Lại, cắn thật chặt.
Trên tay Vô Lại bị ăn đau, rống lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn, "Á a ••••••, nhanh buông ra, ngón tay ta sẽ đứt mất! Hu hu." Nước mắt cũng chảy xuống luôn rồi, con chó cắn đúng ngón tay hắn, tay đứt ruột xót, nỗi đau kia thật đúng là xé ruột xé gan, hán tử trưởng thành cũng không chịu được.
Tôn Huệ thấy Sói chạy ra ngoài, tiếp theo nghe tiếng một nam tử kêu đau thê thảm, sợ Sói bị thương, hơn nữa hắn xử lý nó không, chính mình sẽ không trốn được. Tên vô lại vốn dĩ chỉ định trộm cướp xong rồi đi, hiện tại bị thương, tiếp theo xảy ra chuyện gì, khó nói chắc được.
Chuẩn bị đi ra ngoài, dao trong tay không quá thích hợp làm vũ khí, quá ngắn, có câu nói, một tấc ngắn một tấc hiểm, không tốt bằng binh khí dài.
Cất dao phay đi, cầm lấy một cây gậy trúc dựng trước cửa, cây gậy trúc này phần đầu được vót nhọn, đâm vào người tuyệt đối là lợi khí, lực sát thương không thua kém đồ sắt. Hơn nữa còn thắng ở nhẹ, loại hình giống như xẻng, với khí lực của Tôn Huệ, chỉ vung vẩy mấy lần là mỏi chết.
Ra khỏi phòng, vọt tới trước mặt Vô Lại, không nói hai lời, nương theo ánh trăng yếu ớt, trực tiếp đâm vào chỗ bắp đùi hắn, Tôn Huệ nghĩ, đâm vào chỗ này, tổn thương chân của hắn, hắn liền đánh mất một nửa sức chiến đấu, còn muốn phát uy sẽ không lợi hại được như trước, hơn nữa nếu thực sự không đấu lại, nàng chạy, Vô Lại sẽ không đuổi kịp.
Tôn Huệ có thể nói là tàn nhẫn, năm đó lưu vong chà rửa sạch sẽ tất cả giáo dục ở hiện đại, trước sự sống và cái chết, chuyện gì cũng làm được. Cho nên lần này nàng không nương tay một chút nào, dốc hết khí lực toàn thân, đâm thẳng vào nửa cm, vạch một lỗ hổng dài mười mấy cm, máu tươi phun ra, Vô Lại liền ngã sụp xuống, liều mạng lấy tay ấn vào vết thương, trong mắt tràn đầy thù hận, móc từ trong lồng ngực ra một con dao bổ củi, đang định kết thúc con chó trước.
Thế nhưng lúc này Sói đã lui về phía sau, canh giữ ở bên cạnh Tôn Huệ, cho nên Vô Lại chém trượt, trái lại bị Tôn Huệ đâm thêm lần nữa :v. Vô Lại đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, môi cắn chảy máu, đã sớm không còn sự hung ác ngày xưa, cũng không dám tiếp tục ở đây, tấp tểnh đứng dậy nạy then cổng ra, chạy ra ngoài.
Tôn Huệ không dám đuổi theo, nàng đứng trong sân, tay nắm cây gậy trúc đề phòng, chỉ sợ trúng chiêu hồi mã thương. Đợi hồi lâu, vỗ vỗ Sói, để nó đi tra xét.
Xác định Vô Lại thật sự đi rồi, đóng cổng lại, ở trong nhà chính suốt một đêm không dám nhắm mắt, chỉ sợ có người tới cửa.
Chờ đến ngày hôm sau, ánh nắng đầu tiên chiếu tới, dần dần có người đi lại, Tôn Huệ mới xem như đã thở phào nhẹ nhõm. Có lá gan đi ra.
Nhìn một bãi máu đen trong sân, lúc này đã khô lại, thế nhưng mùi rỉ sắt vẫn còn hết sức nồng nặc. Tôn Huệ choáng váng một trận.
Chờ mình khôi phục xong, kiềm nén sự khó chịu trong lòng, Tôn Huệ điều tra chung quanh, gia súc gia cầm trong nhà không thiếu một con nào, xem ra đêm qua Vô Lại không đắc thủ, kết quả như thế làm cho Tôn Huệ hơi an tâm, những con vật này chính là tài sản quý giá nhất trong nhà. Chỉ có một đoạn tường viện hơi sụp xuống, mà cổng cũng bị hư hỏng, những chuyện này đều là vấn đề nhỏ, thoáng tu bổ một cái là được. Thế nhưng có chuyện, rất gấp, chính là tên vô lại kia có sao không!