Cuộc Sống Hàng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tôi Và Tống Tiên Sinh

Chương 17: Thế giới không thay đổi cuối cùng sẽ có một kết thúc thay đổi

Tống tiên sinh biết bí mật của tôi.

Mặc dù tôi thật sự cũng không có ý định lừa gạt anh…

Này, tóm lại, tôi vốn định giải quyết Tiền Phi Xa trong im lặng trước, sau đó sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Tống tiên sinh.

Kết quả, tôi đã quên mất Tống tiên sinh chính là một thiên tài cực thông minh —— ngoại trừ việc hơi chậm chạp về mặt cảm xúc.

Buổi sáng sau ngày Tiền Phi Xa kết hôn, tôi và Tiêu Mã gọi điện nói đùa rằng tôi đã chết trong một trận hỏa hoạn ở kiếp trước, tôi nghĩ Tống tiên không nghe thấy, nhưng ai ngờ rằng, anh ấy đã nghe từ đầu đến cuối.

…… Chuyện này cũng không có biện pháp mà.

Tống tiên sinh gần đây rất bận, vội vàng trả thù Tiền Phi Xa, sau đó thu lưới, cụ thể hành động như nào, tôi là tác giả nằm liệt giữa đường nghe không hiểu cái gì cả.

Hôm Tiền Phi Xa bị bắt, Tống tiên sinh đã đặc biệt yêu cầu tôi đến công ty, đứng trước cửa sổ sát đất từ tầng hai mươi, anh chỉ vào xe cảnh sát dưới lầu đang bóp còi, ngữ khí lạnh nhạt.

“Bạn trai cũ gặp nạn, buổi tối trở về ăn mừng một chút chứ?”

Tôi: “…”

Từ bạn trai cũ này, nghe có hơi đau đầu.

Anh nói muốn chúc mừng, là thật sự chúc mừng, không chỉ hai chúng tôi mà cả công ty đều nhận được quà, không biết hôm nay là ngày nghỉ lễ gì, nhưng khi xem qua lịch, tôi phát hiện ra rằng không có chuyện gì cả. Một nhóm người lén tìm tôi để hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra, tôi cũng không có mặt mũi lấy chuyện nhỏ nhặt của mình ra để kể, tùy tiện tìm lý do để cho qua chuyện.

Đương nhiên, những việc đó đều không phải trọng điểm.

Trọng điểm là sau này, tôi sẽ không bao giờ phải ru rú trong nhà vì sợ bị Tiền Phi Xa bắt cóc nữa!

Tôi! Rốt cuộc cũng có thể tự do tự tại ra ngoài chơi đùa!

……. Nhưng tôi thực sự thích ở nhà và làm một con sâu gạo.

Gần đây Tiêu Mã đã tự học viết lời và soạn nhạc, cả ngày chỉ ở nhà sáng tác nhạc, sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho tôi, nói muốn mượn dương cầm nhà tôi dùng mấy ngày.

Tôi nói: “Cậu có muốn mượn đàn Violin không?”

“Muốn!”

“Trumpet, đàn cello, đàn hạc……”

“Đều muốn!”

“Để tớ nhìn xem còn có cái gì…… Tỳ bà? Nhị hồ? Kèn xô na muốn hay không, khi kèn suona phát ra âm thanh, tớ cảm thấy cứ như vừa đi dạo một vòng địa ngục, sau đó oai phong lẫm liệt trở về vậy.”

Tiêu Mã cũng không chê, cô ấy gói tất cả mang về nhà, nhân tiện cầm đi mấy quyển viết nhạc.

Hai ngày sau, đồ vật đóng gói đi như thế nào thì được đóng gói trả về y như vậy.

“Tớ cảm thấy mình không thích hợp làm nhà soạn nhạc, tớ từ bỏ.” Cô ấy nói.

Tôi biết mà.

“Cơ mà, tớ tìm thấy cái này trong một cuốn sách.” Cô ấy đưa một bức ảnh cũ, “Trong bức ảnh, lúc đó cậu vẫn đang học đại học phải không?”

Tôi ngẩn người nhận lấy nó.

Góc dưới bên phải bức ảnh có dấu vết mài mòn, như thể bị ai đó xem đi xem lại nhiều lần, người trong bức ảnh rất quen thuộc, đó chính là tôi.

Nhìn chiều dài tóc, chắc là trong năm đầu tiên huấn luyện quân sự, khi tóc chưa dài đến vai, mặt và cổ đã bị đen bởi ánh nắng mặt trời.

Trong ảnh, tôi cầm ly Coca ngồi trên ghế đá bên sông tình yêu, thẫn thờ nhìn ra sông.

Xem góc độ, người chụp ảnh hẳn là đứng ở trên cầu bên cạnh chụp.

Tiêu Mã đem đàn violon đặt lại chỗ cũ, nói: “Tớ nhớ rõ hồi học đại học cậu có nói với tớ rằng nếu Tống Lâm Đăng trở về gặp cậu một lần, cho dù có chuyện gì đi nữa thì cậu cũng sẽ không cho anh ấy đi.”

Nhưng tôi không chờ được.

Không, phải nói, tôi không thấy được.

……

Tôi cười cười, đặt tấm ảnh vào trong lòng bàn tay, cúi đầu hôn mạnh một cái: “Tớ để tóc ngắn trông thật là đẹp, dù đen một chút trông cũng rất đẹp. Tớ thật đúng là siêu cấp vô địch đại mỹ nhân.”

Tiêu Mã: “…. Mẹ nó, cậu thật không biết xấu hổ.”

Tôi: “Cho nên mới có thể cùng Tống Lâm Đăng ở trên cùng một tờ giấy kết hôn đó.”

Cẩu độc thân Tiêu Mã chịu không nổi, bỏ chạy không thèm quay đầu lại một lần.

Sau khi cô ấy rời đi, tôi đứng yên một lúc lâu.

Sau đó tôi lục tung lục tung thư phòng của Tống tiên sinh và những chỗ khác mà tôi chưa từng đụng đến, tìm thấy một đống ảnh chụp cũ, phần lớn đều là ảnh chụp lúc tôi học đại học, một số bức thậm chí tôi còn không nhớ ra.

Sao Tống Lâm Đăng lại đáng yêu vậy nhỉ.

Ta hít hà, trịnh trọng đem ảnh chụp đặt lại chỗ cũ, làm bộ cái gì cũng không biết.

……

Sau một thời gian bận rộn, rốt cuộc Tống tiên sinh cũng rảnh rỗi, điều này được biểu hiện ở việc anh không còn phải tăng ca nữa.

Trước giờ anh luôn tăng ca đột xuất, hóa ra cũng là vì tôi.

Lúc anh gọi cho tôi, tôi còn đang ở trên xe buýt cùng một bà già tranh cãi về việc khoai tây chiên giòn hay chiên mật thì ngon.

Khi tôi nhìn thấy tên người gọi, tôi ngay lập tức im lặng.

Anh ấy hỏi tôi đi đâu, tôi nói: “Trải nghiệm cuộc sống!”

“……”

“Tống tiên sinh.” Ta ôm đồ vật trong ngực, cười hì hì nói, “Chờ em trở về, sẽ tặng anh một món quà.”

Trong lòng ngực ôm một quyển album tinh xảo.

Album chứa đựng rất nhiều bí mật và kỷ niệm mà tôi sắp quên.

Trong suốt bốn năm đại học, không phải chỉ có anh lặng lẽ về nước nhìn tôi, tôi cũng trộm xuất ngoại đi đến trường học của anh, tận mắt nhìn thấy anh nói chuyện cùng bạn bè, ăn cơm, nhìn anh cười với người khác, nhìn di động của mình lạnh như băng vì đã không còn tên của anh trong nhật ký trò chuyện.

Thật làm ra vẻ.

Tôi thật là làm ra vẻ.

……

Tống Lâm Đăng đêm nay đặc biệt tàn nhẫn, anh bóp tôi, cúi đầu cắn lung tung trên cổ tôi.

Sau đó lại xin lỗi tôi.

Tên khốn kiếp này cho dù là một câu xin lỗi, cũng giống như nói những lời âu yếm, hại tôi không đành lòng cùng anh so đo việc nhỏ này.

Đến lúc cần quan tâm, anh vẫn phải quan tâm. Anh xoa bóp gáy ướt đẫm của tôi, vừa cười vừa đè chân tôi đá qua, “Công bằng mà, anh cắn em như thế nào, em cắn lại anh như thế đấy?”

“Anh cho rằng em là anh sao?!” Tôi nhịn không được mắng, “Anh cắn mấy chục cái cũng không mệt, em mới cắn có hai cái đã thấy đơ miệng rồi!”

Hắn sửng sốt, không nghĩ tới tôi lại tức giận vì chuyện này, đỡ trán, cười như gà trống già gáy.

Tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng tiếng cười của anh quá dễ nghe.

Dễ nghe đến mức làm chân tôi mềm hẳn đi.

Chỉ có thể tự nhủ với mình rằng tiếng cười của anh quá giống gà trống gáy nên đã cắt đứt cảm giác xúc động muốn nhào lên cắn yết hầu của anh.

……

Sáng sớm ngày hôm sau, khi tôi vừa mở mắt, đã thấy Tống tiên sinh mặc áo len mỏng dựa vào đầu giường xem tin tức, một bàn tay vô ý thức vuốt tóc tôi.

Ta trầm giọng nói: “Chào buổi sáng, Tống tiên sinh.”

Hắn cúi đầu, hôn khuôn mặt tôi: “Buổi sáng tốt lành, Tống phu nhân.”

Sau đó lại dùng chóp mũi dựa gần má trái của tôi, cọ một hồi lâu.

Tôi vẫn còn buồn ngủ, bị anh cọ đến mất bình tĩnh, dứt khoát ôm lấy cổ anh, kéo anh nằm xuống tiếp tục ngủ.

“Đã 9 giờ rồi.” Anh thấp giọng.

“Hôm nay muốn đi làm sao?” Tôi mơ hồ hỏi.

Anh dừng lại, mỉm cười: “Không.”

Điện thoại di động rơi trên sàn hiện chế độ im lặng, sàn nhà âm thầm sưởi ấm, cây xanh ngoài ban công héo rũ vài chiếc lá, lung lay sắp đổ, bị một cơn gió thổi qua.

Đường vẫn đông xe cộ, trời vẫn trong xanh như được gột rửa.

Thế giới vẫn không thay đổi.

Luôn luôn có một kết thúc thay đổi.

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc!

Nhưng tôi muốn viết cái tuyển tập truyện ngắn, đang suy xét là nên mở một tuyển tập riêng hay tiếp tục nhét vào sau tập truyện này.

Không lừa mọi người, truyện ngắn tiếp theo tôi đã viết được sáu chương rồi, sao tôi lười thế này …

————

Bổ sung, quyết định, ngôi thứ nhất này, truyện sau ngôi thứ ba sẽ hơi kì quái, tôi sẽ mở ra một tuyển tập truyện ngắn riêng biệt, tuyển tập có một quyển tên “Tư dục”, vậy thôi!

Chương 1:

Sở Khanh Y hứng thú tràn trề đấu đá với Tống Triều hơn 1 năm.

Đột nhiên có một ngày, Tống Triều tặng cô một cái tủ lạnh*, mi mắt anh rũ xuống, không chút để ý đề nghị:

“Nói chuyện yêu đương không?”

Sở Khanh Y cười lạnh: “Cùng anh yêu đương? Trừ khi em bị điên.”

Nửa giờ sau, xe từ bệnh viện tâm thần lớn nhất thành phố đỗ ở dưới lầu, ân cần mời cô lên xe.

Sở Khanh Y: “…”

Mẹ nó đúng là quá đáng mà.

—–

Hoàn