Hai rưỡi chiều, trước cửa hội trường lớn.
Buổi sáng trời xem như quang đãng, đến giữa trưa không hề có cảnh báo có một trận mưa, mặc dù lúc này đã ngừng, nhưng trời vẫn âm u như trước, không khó để nhận ra, ông trời vẫn còn đang kìm nén.
Tân sinh các học viện xếp hàng theo thứ tự, lớp trưởng Tôn Đào đang kiểm tra số lượng.
Hạ Thiên đứng ở chính giữa đội hình, cúi đầu chơi đùa với chiếc ô trong tay, nghe Yêu Quân nói cho cô biết những chuyện thú vị buổi sáng cùng Viên Tiểu Tuệ đến diễn tập, đang thất thần.
Hình ảnh trong đầu là cảnh tượng buổi sáng ở sân thể dục cô xoay người đụng vào lòng ngực Tống Âu Dương.
Lạch cạch,nút bấm trên ô bị cô mở ra, lại thu vào.
Chiếc ô này đã ở cùng cô nhiều năm, là kỳ nghỉ hè năm thứ hai, sau khi ba kết thúc nhiệm vụ ở Bangladesh trở về tặng cho cô một món quà.
Kanlangecha, một cái tên khu ổ chuột mà ba cô đã tham gia vào nhiệm vụ vào thời điểm đó, nằm ở vùng ngoại ô của thủ đô Dhaka của Bangladesh, là một nơi nhỏ mà không thể tìm thấy trên bản đồ.
Nghe nói là nó phát triển từ khu xử lý rác thải.
Với diện tích 3,68 km2, dân số đã đạt hơn bốn mươi vạn người.
Ba nói với cô rằng ở đó, hầu hết các cô gái hơn mười tuổi sẽ kết hôn, rồi nhanh chóng mang thai. Sau đó sẽ phải đối mặt với sinh non, sẩy thai, thai chết lưu và một loạt các vấn đề khủng khiếp khác.
Một người tiếp một người. Không có ngoại lệ.
Mà ở quốc gia chúng ta, thiếu nữ mười mấy tuổi, là chính thời thanh xuân tươi đẹp, là thời gian vô ưu vô lo.
Vô ưu vô lo.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi cha nói đến bốn từ này, ông dừng lại, cô nhìn trong mắt ông, có xin lỗi.
Hạ Thiên biết, là một bác sĩ phẫu thuật cứu người bị thương, ba Hạ chắc chắn đủ tư cách, nhưng với tư cách là ba của một đứa trẻ, ông tự nhận là mình đã thất trách.
Lại không có cách nào cả.
Khi còn nhỏ, mỗi khi Hạ Thiên thắc mắc hỏi mẹ vì sao ba cô không giống ba của những bạn bè khác, thì mẹ thường ở bên cạnh cô, nói cho cô biết, ba đang bận rộn làm những điều tốt đẹp cho rất nhiều người khác, rồi cô gật gật đầu.
Thật ta khi đó cô cũng không hiểu, hoặc là nói, cũng không thể hoàn toàn hiểu được hành động của ba, “gật đầu” của cô cũng chỉ là vì có vẻ “hiểu chuyện” mà thôi.
Cũng giống như ngày nhìn thấy câu xin lỗi ở trên mặt ba cô ngày hôm đó, không nói gì, chỉ cầm chiếc ô mà ba đã cho cô, mỉm cười và tiến lên ôm lấy ông, an ủi ông: Không sao, bởi vì là ba cho cô, cô nhìn thấy nó, sẽ nhớ ông, giống như ông đang ở bên cạnh mình, che chắn mưa gió cho cô. Cô cũng nói rằng cô biết cô hạnh phúc hơn nhiều so với những cô gái mà ông đã nói với cô.
Chưa nói tới ý nghĩa chân chính, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao từ năm này tháng nọ, ba mẹ lựa chọn ở bên cạnh những người mà họ không quen biết nhiều hơn so với cô, mà bỏ qua cả khoảng thời gian quý giá của cô từ nhỏ đến khi trưởng thành, ngược lại là hai bà cháu bà nội Liêu ở cạnh nhà.
Nút bấm của ô đã bị hỏng một lần, cô không bỏ đi được, chạy đến rất nhiều cửa hàng, mới tìm được chỗ có thể sửa.
Thành phố S của Nặc Đại, cô ấy chạy từng cửa hàng, mà người không chán ghét đi cùng cô, cũng là Tống Âu Dương.
……
Trước mặt có bàn tay đang lắc lư, Hạ Thiên hoàn hồn lại từ dòng suy nghĩ, là Yêu Quân đứng ở vị trí phía sau cô, người sau thấy cô quay đầu lại, nói với cô: “Điềm Điềm cậu làm sao vậy? Từ tối qua trở về đã thấy lạ rồi.”
Bởi vì Yêu Quân cao hơn Hạ Thiên nửa đầu, Yêu Quân lại cúi đầu đưa gần đến mặt cô, thấp giọng nói: “Sẽ không thật sự giống như Tiểu Tuệ nói chứ, cãi nhau với học trưởng hả?”
Hạ Thiên giương mắt nhìn cô, nói cái gì vậy, lại cảm giác nói cái gì cùng đều kỳ quái.
Hỏi lại cô ấy: “Vì sao nói như vậy?”
Yêu Quân nhún vai, “Tiểu Tuệ nói, ngày hôm qua câu và học trưởng ‘hẹn hò xong’, lúc sau trở liền thấy hơi lạ, không phải cãi nhau thì còn có thể là gì?”
Hạ Thiên không biết nói gì lại quay đầu đi, lại bị Yêu Quân kéo kéo cổ tay áo từ phía sau, cô lại quay đầu lại, Yêu Quân nháy mắt để cô nhìn ra phía sau cô ấy.
Hạ Thiên giương mắt nhìn sang, thì ra là Tống Âu Dương đang đi từ cuối hàng bọn cô lên.
Khác với trang phục giản dị bình thường, là một bộ đồ rất lịch sự, áo sơ mi dài tay, quần tây tối màu. Quần áo trang trọng, nhưng trên thực tế, mọi người nhìn vào lúc này không phải là rất trang trọng.
Áo khoác âu phục cầm trong tay, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen, cúc áo cũng không được cài hết. Hai nút nút nằm cạnh cổ áo được thả ra.
Vai rộng eo nhỏ, người lại cao, là móc treo quần áo trời sinh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ở chỗ người khác, là quần áo chọn người, đến chỗ anh, chính là người chọn quần áo.
Chỉ là một bộ âu phục chỉnh chu, phối hợp với các đường nét ngoan ngoãn của anh, vẫn hơi không phù hợp, nhất là vừa mới cắt, đẹp trai hay đẹp trai, lại có thêm một chút “giả đứng đắn” lộ ra ngoài.
Hạ Thiên nhìn, nhịn không được mím môi, nở nụ cười với biên độ rất nhỏ.
Tống Âu Dương thấy cô quay đầu lại, đầu tiên là theo thói quen cười cười, lại nhìn ra nụ cười không thể phát hiện trên mặt cô, nhíu mày, không nói gì, ngược lại khi đi ngang qua bên cạnh cô, đưa tay lên vuốt tóc cô.
Bộ dạng thân mật, động tác tự nhiên.
Trong nháy mắt, Hạ Thiên chỉ cảm thấy không khí bốn phía trở nên yên tĩnh.
Giống như tất cả mọi người ở cửa hội trường lớn đang nhìn chằm chằm đầu cô, đầu cô trở nên trống rỗng trong nháy mắt, sau khi bốn phía yên tĩnh rồi lại ồn ào ầm ĩ.
Chưa kể, bản thân Tống Âu Dương cũng có danh tiếng nhất định trong tân sinh viên, chỉ dựa vào vị trí hoa khôi chuyên ngành báo chí mới của Hạ Thiên, trong đám người bọn họ cũng coi như nổi tiếng.
Động tác của Tống Âu Dương rất nhanh, rất tự nhiên, chính là đi ngang qua, sờ một chút.
Nhưng chính là bởi vì quá tự nhiên, người từ bốn phía nhìn thấy ngược lại mới có thể cảm thấy càng hấp dẫn.
Những người xa lạ thì thầm với mấy người xung quanh họ, hình như Yêu Quân cũng muốn biết quan hệ của bọn họ là gì, hiếm khi co vẻ mặt bát quái kéo khuỷu tay cô.
Hạ Thiên rủ mắt xuống, lần đầu tiên cảm thấy vành tai nóng lên.
Nhưng động tác như vậy của anh, rõ ràng giữa hai người lại không thể bình thường hơn.
Cô vừa chuẩn bị cất ô vào trong balo, nghe thấy lớp trưởng ở hàng phía trước gọi tên cô, Hạ Thiên ngẩng đầu lên đáp, nhìn thấy lớp trưởng Tôn Đào vẫy tay ra hiệu cho cô đi qua.
Mà Tống Âu Dương đứng ở bên cạnh Tôn Đào, cũng nhìn cô.
Hạ Thiên nhìn Yêu Quân, đi lên phía trước.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Hạ Thiên, cậu đi theo học trưởng Tống đến thính phòng làm quen với sân khấu một chút, lát nữa phát biểu hạn chế bị mắc lỗi.”
Hạ Thiên:……
Không phải là chỉ đọc bài phát biểu thôi sao? Có thể làm sai cái gì chứ?
Cô cũng không cần biểu diễn tiết mục giống như Tiểu Tuệ, cần diễn tập cái gì.
Hạ Thiên ngẩng đầu lên nhìn Tống Âu Dương, người kia cười vô tội với cô, một tay cầm lấy ô trong tay cô, một tay đặt trên balo sau lưng cô, đẩy cô đi tới cửa hội trường lớn.
“Đi thôi, học muội.”
*
Hai người bọn họ phát biểu cũng không cần đi hậu trường chuẩn bị cái gì, Tống Âu Dương trực tiếp dẫn Hạ Thiên đến vị trí phía trước bên phải sân khấu ngồi xuống, lát nữa thuận tiện lên sân khấu.
Thầy giáo phụ trách quá trình diễn ra bữa tiệc lần này hơi mập mạp, nhìn rất dễ ở chung, hơn nữa xem ra rất quen thuộc với Tống Âu Dương, nhìn thấy anh tới, nhiệt tình chào hỏi một tiếng.
Tống Âu Dương giới thiệu Hạ Thiên cho thầy giáo làm quen một chút, mặc dù anh giới thiệu đứng đắn, chỉ nói cô là đại biểu tân sinh viên năm nay, nhưng Hạ Thiên luôn cảm thấy, ánh mắt thầy giáo kia nhìn Tống Âu Dương có hơi kỳ quái.
Đó là loại biểu hiện “thằng nhóc thúi đừng giả vờ, tôi đều biết hết rồi”.
Hạ Thiên cảm thấy mình muốn điên lên.
Tống Âu Dương đang tán gẫu về tình huống học tập gần đây cùng thầy giáo, thật sự không hiểu, vì sao quan hệ mười mấy năm của hai người trong một đêm, bỗng nhiên bởi vì một ánh mắt mà biến thành như vậy.
Làm cho hai người lúng túng nhưng lại không biết làm sao.
Nhưng ngược lại anh, ngoại trừ ánh mắt tối hôm qua không thích hợp, cả ngày hôm nay hình như lại giống như trước kia, không có chút khác biệt nào.
Cho nên, chỉ một mình cô là người kỳ quái? Rốt cuộc có phải là anh thích cô hay không? Nếu không phải, mà là tự mình đa tình, từ đáy lòng thế mà lại thấy hơi mất mát, thể hiện cho cho cái gì chứ?
……
Trán bỗng dưng bị búng một cái, Hạ Thiên hoàn hồn, nhìn Tống Âu Dương trước mặt cười như không cười cùng thầy giáo với vẻ mặt như đang xem kịch vui, nhất thời ngẩn ra nói: “Cái gì?”
“Thầy Đàm hỏi em, lớp trưởng các em có đưa lịch trình bữa tiệc cho em không, em nhìn chằm chằm anh để làm gì?” Tống Âu Dương nhìn cô cười.
Hạ Thiên: “……”
Nghe Tống Âu Dương nói xong, Hạ Thiên cảm thấy xấu hổ, đưa tay sờ sờ trán vừa bị anh búng, hắng giọng, tỏ vẻ bình tĩnh mở miệng: “Không có, chắc là còn chưa kịp cho em.”
Đàm Phong cũng cười, rút một tờ giấy từ trong tay đưa cho cô, “Đây là lịch trình, các lãnh đạo phát biểu xong, thằng nhóc này trước em.”
Hạ Thiên đưa tay nhận lấy, liếc mắt một cái, gật đầu, lễ phép nói lời cảm ơn: “Được ạ, cảm ơn thầy Đàm.”
Đàm Phong đáp lại, vỗ vỗ vai Tống Âu Dương, rồi đi.
Chắc là đến giờ vào cửa, cửa lớn hội trường bắt đầu xôn xao, Tống Âu Dương kéo cô ngồi xuống, đem ô trong tay cho cô, ý bảo cô bỏ vào trong balo.
Hạ Thiên thuận tiện lấy bài phát biểu của mình từ trong túi ra.
“Căng thẳng không?”
Tống Âu Dương tựa lưng vào ghế trong tiếng ồn ào, thả lỏng cả người nhìn cô hỏi.
Hạ Thiên nghe vậy liếc nhìn anh một cái, không cần nghĩ ngợi lắc đầu, “Sẽ không.”
Có cái gì mà căng thẳng, chỉ là một bài phát biểu thôi mà.
Cũng đúng, bục nhận giải quốc tế cô đều đứng trên đó, đây có là cái gì.
Tống Âu Dương rũ mắt cười, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô.
Trước kia đó chỉ là một động tác bình thường, nhưng từ ngày hôm qua bắt đầu trở nên không giống, Hạ Thiên ngẩng đầu, nhìn lại đôi mắt mỉm cười của anh, do dự một lát, mở miệng, muốn tùy tiện nói một câu gì đó, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Ngược lại là Tống Âu Dương, nhìn cô muốn nói lại thôi, nhướng mày, như là đang hỏi cô: Làm sao vậy?
Hạ Thiên lắc đầu, không nói chuyện.
Đúng lúc, ánh đèn sân khấu đột nhiên sáng lên, nữ MC mở màn bằng giọng nói ngọt ngào, sự chú ý của Hạ Thiên bị hấp dẫn, vỗ tay theo tiếng vỗ tay vang dội trong hội trường lớn.
Tống Âu Dương nhìn sườn mặt Hạ Thiên, ý cười trong mắt khẽ thu lại, nhìn sườn mặt lạnh nhạt của cô, cười cười.
Ít nhất là trước mắt, cô ấy đã không ngăn cản sự gần gũi của mình, phải không?