Ngày hôm sau Hạ Thiên xuống tầng, thấy Tống Âu Dương đang chờ dưới ký túc xá.
Nhìn dáng người lười biếng của anh dựa vào dưới ánh đèn đường, khóe miệng nhịn không được cong lên, chạy bước nhỏ về phía anh.
Tống Âu Dương nhìn nụ cười trên mặt cô, cũng cười.
Tay trái còn đút ở trong túi quần, duỗi tay phải ra nắm lấy tay cô, dắt cô đi về phía sân thể dục, “Rất vui vẻ?”
Hạ Thiên cúi đầu nhìn hai người nắm tay nhau, gật đầu, không nói rõ loại cảm giác này, không có nguyên nhân, chỉ là cảm thấy vui vẻ.
Rất nhiều chuyện, thật ra Hạ Thiên thật sự chưa nghĩ rõ ràng, quyết định ở bên nhau, là sợ chính mình hối hận.
Nếu như cô làm ngược lại với trái tim mình, không lựa chọn ở cùng một chỗ với anh, vậy sau này mỗi lần gặp mặt, cô nên đối mặt với anh như thế nào? Nếu một ngày nào đó, anh thật sự có bạn gái, cô nên làm gì đây?
Thật ra cũng không khó tưởng tượng, nếu bây giờ cô từ chối anh, hai người kia chắc chắn sẽ chỉ dần dần xa cách, có lẽ thỉnh thoảng, có thể nghe Tĩnh Nghi nói với cô vài tin tức cô ấy nghe được từ Lôi Đình, sau đó một ngày nào đó, đột nhiên cô ấy sẽ nói cho cô biết:
Âu Dương muốn kết hôn, cậu biết không? Cô dâu rất xinh đẹp…
Chỉ cần nghĩ lại, Hạ Thiên liền đỏ mắt, không thoải mái, rất không thoải mái, trái tim đau nhói.
Lúc nghĩ đến đây, cô thậm chí cảm thấy rất không thể tưởng tượng được, lúc trước mình thế mà có muốn từ chối anh.
……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Thiên nắm chặt tay anh, nói với anh: “Tối hôm qua nằm mơ thấy chúng ta khi còn nhỏ, ngày hôm qua và hôm nay gặp anh đứng ở cửa chờ em, liền nhớ tới lúc anh học cao trung, anh chờ em dưới gốc cây bên ngoài tòa nhà sơ trung của bọn em, cảm thấy thời gian thật kỳ diệu.”
Cảm giác vẫn là chuyện của ngày hôm qua, nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Tống Âu Dương nghe vậy liếc mắt nhìn cô, đưa tay còn lại ra sau thắt lưng cô, ôm cô, cười: “Đều nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, tối hôm qua trở về có phải vẫn luôn nhớ anh hay không, cho nên liền nằm mơ đều mơ thấy anh?”
Hạ Thiên vốn định chối bỏ, lại phát hiện mình lúc này căn bản không nói nên lời, ngược lại mím môi thấp giọng “Ừm” một tiếng, thừa nhận.
Tống Âu Dương cũng chỉ muốn trêu chọc cô một chút, là muốn nói, mặc kệ cô nói thật nói dối, ngày hôm qua đưa cô về sau đó trở về tắm rửa nằm trên giường, cả đêm trong đầu tất cả đều là cô, còn có nụ hôn ngày hôm……
Lúc này cũng thật sự không nghĩ tới cô sẽ thừa nhận, nghe tiếng bước chân dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Hạ Thiên cũng nhìn anh, vẻ mặt cũng hơi gượng gạo lặp lại một lần nữa, “Chính là vẫn luôn nghĩ đến anh.”
Nói xong, lại chậm rãi bổ sung một câu, “Cả đêm không ngủ.”
Trong nháy mắt đó, Tống Âu Dương biết, mình hoàn toàn rơi vào trong tay cô gái trước mặt.
Anh không nói gì, kéo cô tiếp tục đi về phía trước đi, ánh mắt Hạ Thiên tối lại, suy nghĩ vì sao anh không đáp lại gì cẩ, bị Tống Âu Dương kéo tới một góc rất khuất.
Lưng vừa mới dựa vào bức tường phía sau, liền thấy hai tay anh chống ở hai bên đầu cô, cúi người, hôn cô.
Lần thứ hai hôn môi, Hạ Thiên cảm thấy không khác với ngày hôm qua lắm, dù sao cũng chỉ có một lần kinh nghiệm, vẫn rất thiếu thốn, chỉ là lại có một chút gì đó không giống nhau, chắc là bởi vì bây giờ cô có thể thấy anh rõ ràng ở trước mặt.
Nghĩ đến bây giờ còn sớm, vừa rồi dọc đường đi cũng chỉ gặp một vài người, theo logic thì chắc là là sẽ không bị người ta nhìn thấy, nhưng lúc này, đại não hoàn toàn sụp đổ, một mặt nghĩ không có việc gì, một mặt lại vô cùng căng thẳng sợ bị người ta nhìn thấy hai người thân mật……
Thời gian trôi qua bao nhiêu, Hạ Thiên không có cách nào nói rõ.
Chỉ biết lúc anh dừng lại, đầu lưỡi cô tê dại, miệng cũng vậy, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, dùng ngón cái lướt qua cánh môi bị anh cắn hơi sưng lên của cô, mặc dù một câu cũng không nói, nhưng đáy mắt đuôi lông mày lại tràn đầy ý cười.
Cô nhìn nụ cười trên mặt anh, cũng không hiểu sao lại cảm thấy tâm trạng càng tốt hơn.
……
Kết thúc chạy bộ buổi sáng, lúc hai người đến căn tin ăn sáng, đã lác đác người.
Hạ Thiên và Tống Âu Dương ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa nói chuyện, hai đôi chân dưới gầm bàn, mũi giày kề mũi giày.
“Ngày hôm qua anh đã nói với bà nội chuyện chúng ta yêu đương?” Hạ Thiên nhìn Tống Âu Dương đang ăn cũng nhìn chằm chằm cô, đá mũi giày anh, hỏi anh.
“Không có.” Anh nhét miếng bánh quẩy cuối cùng vào trong miệng nuốt xuống, lấy giấy lau miệng, giương mắt mình cô mỉm cười: “Việc này chờ lúc trở về, chính miệng em nói cho bà cụ biết hiệu quả tốt hơn anh nói.”
Hạ Thiên nghe vậy cắn cái muỗng, “Nghi ngờ” nhìn anh.
Có ý gì?
Khuỷu tay Tống Âu Dương đặt ở mép bàn, hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt đào hoa nhìn cô, trong mắt có ý cười, “Từ nhỏ bà nội đã nhìn em thuận mắt hơn anh nhiều, chỉ cần là em thích, vui vẻ, bà nhìn đều có thể khen vài câu, nhưng anh không giống vậy, anh thích thì bà chỉ biết nói là anh làm loạn lung tung.”
Giống như nhìn anh mân mê những cái mô hình máy bay và mô hình tàu thuyền đó, đều cảm thấy là anh lãng phí thời gian.
Anh nói ra lời này xong, Hạ Thiên muốn phản bác lại, nhưng lại phát hiện ra vài chỗ không thích hợp, phía dưới chân lại đá anh hai hạ, “Ý của anh là nói anh và em yêu đương là làm loạn?”
Tống Âu Dương xem biểu cảm bất mãn trên mặt cô, nhịn không được cười, hai chân ở phía dưới đem chân của cô kẹp ở bên trong: “Ý của anh là, em nói chuyện chúng ta yêu đương với bà ngoại, nói em thích anh, tâm tình bà cụ tốt thì có thể khen anh hai câu, nếu anh nói với bà cụ, thì bà chỉ cảm thấy không biết anh làm cách nào mà có thể lừa em tới tay. Bà thích em, vui mừng thì chắc chắn là vui mừng, nhưng ở bên em, nói không chừng sẽ đánh anh một trận.”
Lời này của Tống Âu Dương phần trước là thật lòng, phần sau là nửa thật nửa giả, sự thật là Liêu Thục Liên thích cô, giả là câu nói bà cụ sẽ đánh anh một trận. Mục đích là vì muốn trêu chọc cô.
Liêu Thục Liên quả thật rất thích Hạ Thiên, chỉ ước gì cô có thể là cháu gái ruột của mình, dùng lời bà cụ thường nói với anh là, bà và Hạ Thiên chính là vừa gặp đã thân, nhìn cô gái nhỏ chỗ nào cũng tốt, nghe lời ngoan ngoãn độc lập, lại cư xử lễ phép với người khác.
Bởi vì quá thích cô, cho nên luôn cảm thấy trên thế giới này không có ai xứng đôi cô, bao gồm cả cháu ruột của bà.
Bà cụ cũng đã sớm biết anh thích cô, nhưng không rõ cảm giác của Hạ Thiên đối với anh là gì, có lẽ là vì bài học kinh nghiệm từ ba Tống, bà thật sự không dám làm cái gì nhiều, chỉ có thể âm thầm tác hợp, cho hai người cơ hội ở cùng một chỗ.
Đặc biệt là mấy tháng trước, trong khoảng thời gian sau khi Hạ Thiên đến Bắc Đại, bà cụ gần như buồn thúi ruột.
Nếu chuyện cuối cùng hai người có thể ở cùng một chỗ là dô cô gái nhỏ mà bà cụ thích nhất nói lại, chắc chắn mức độ vui vẻ của bà có thể lớn hơn nữa. Nhất là sức khỏe của bà cụ không còn giống như trước kia nữa, có thể làm cho bà cụ vui vẻ hơn, cũng tốt.
Hạ Thiên nghe vậy, hiểu rõ.
Lòng người đều là bằng xương bằng thịt, chỉ cần không ngốc, ai đối xử tốt với mình ư, ai lại là đối xử giả dối với mình, trong lòng đều hiểu rõ.
Cô nhìn anh gật đầu “Ừm” một tiếng.
Tống Âu Dương thấy cô ở đối diện còn lại nửa chén cháo, bảo cô ăn nhanh, đừng để nguội.
*
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thời gian tập trung của Hội thanh niên là 9 giờ, hai người đi từ căn tin ra tới mới hơn 7 giờ một chút, còn đủ thời gian để trở về tắm rửa, Tống Âu Dương đưa Hạ Thiên đến dưới ký túc xá.
Vào giờ này, trên đường ít nhiều cũng có vài người, cửa lớn ký túc xá thỉnh thoảng cũng có hai ba cô gái đi ra, nhìn thấy hai người, đều khó tránh khỏi nhìn nhiều hơn vài lần, đặc biệt là Tống Âu Dương.
Không có cách nào, ai bào Bắc Đại mấy năm nay trên Tieba đều có không ít người chụp lén anh đăng lên đi, bởi vì là chụp lén, nên mọi góc độ phức tạp nào cũng có, nhưng ai bảo người đẹp, ảnh chụp chất lượng cao hay thấy cũng tự nhiên thu hút rất nhiều người.
Chỉ cần đi ngang qua, nhận ra, chắc chắn sẽ thấp giọng thì thầm vài câu với người bên cạnh.
Nhưng người đàn ông bị thảo luận, chỉ nhìn cô gái nhỏ trước mắt, đem đồ trong tay đưa cho cô, hỏi một câu: “Tiết tự học buổi tối kết thúc lúc 8 rưỡi?”
“Ừm”.
“Tòa Dục Đức?”
Hạ Thiên lại “Ừm” một tiếng. Thời khoá biểu đều gửi cho anh, cũng không bất ngờ khi anh biết.
“Đến lúc đó anh ở dưới tầng chờ em.”
Hạ Thiên tiếp tục “Ừm” một tiếng, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nhưng câu hỏi này đối với người vừa mới xác định quan hệ, đang ở thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt nhất mà nói, quả thật chính là muốn đánh.
Tống Âu Dương bị chọc cười, nói, “Sáng nay trong đội phải đi mua một vài đồ dùng lặt vặt cần dùng trong trận thi đấu tháng sau. Anh có thứ phải mua nên sẽ đi cùng bọn họ, không biết chắc chắn lúc nào có thể trở về, chắc là không kịp ăn cơm trưa cùng nhau. Nếu cũng chưa về, buổi chiều chúng ta lại đều có tiết, vì vậy cả ngày hôm nay chúng ta không được gặp nhau, hay là nói,” Anh nhéo nhéo cằm cô, nhướng mày, “Em không muốn gặp anh?”
Đôi mắt của Tống Âu Dương vốn đã rất đẹp, đây là chuyện Hạ Thiên đã biết từ sớm, cho nên khi người này dùng đôi mắt như vậy, vừa chăm chú vừa trêu đùa nhìn người khác, thật sự cảm thấy giống như câu dẫn linh hồn vậy.
Hạ Thiên ý thức lời vừa rồi mình nói sai rồi, dịu dàng mỉm cười, đem tất cả đồ đang xách chuyển sang tay trái, dùng ngón út tay phải ngoéo một cái với ngón út tay trái của anh, cười nói: “Vậy buổi tối gặp lại, giữa trưa bên chỗ em kết thúc sẽ gọi cho anh.”
Giọng điệu lấy lòng, dỗ dành.
Tống Âu Dương bị một câu nói này của cô làm cho mềm lòng lại ngứa ngáy, vốn định nắm tay cô, đáng tiếc anh đã chậm một bước.
Nhìn cô gái nhỏ vẫy vẫy tay với mình, xoay người đi vào cửa lớn của ký túc xá.
……
*
Sau khi qua vòng phỏng vấn. Đây là lần đầu tiên Hội thanh niên tổ chức hoạt động, khi Hạ Thiên đến chỗ được thông báo trước nửa tiếng đồng hồ, đã có mấy người ở đó.
Bộ dạng nhìn bình tĩnh tự nhiên, chắc chắn là sinh viên cũ, mà trong ánh mắt người những tân sinh viên vừa gia nhập sẽ có sự mới lạ và căng thẳng.
Mặc dù lúc ấy Ôn Như Thủy nói với Hạ Thiên không cần tham gia thi vòng thứ hai, nhưng khi nhận được tin nhắn thi vòng hai, Hạ Thiên vẫn đến, Ôn Như Thủy không có ở đó, mà là hội trưởng của Hội thanh niên, Lâm Bân.
Sinh viên cũ và tân sinh viên chưa thấy gặp mặt nhau, ánh mặt khi mình nhau đều là thân thiện cười cười, mà tân sinh bởi vì đều đã gặp nhau hai lần, quen mắt dễ nói chuyện tùy tiện chọn một đề tài liền bắt đầu tán gẫu.
Nam sinh ở sau bục giảng là nam MC ở cả hai vòng thi, là người rất thú vị, lúc thi vòng đầu chỉ giới thiệu là mọi người có thể gọi anh ta là anh Tường, đến lúc thi vòng hai mới nói với bọn họ tên đầy đủ của anh ta là Lam Tường, chính là Lam Tường nổi tiếng nhất Sơn Đông, Trung Quốc, một chữ không kém.
Vài câu tự giễu che giấu sự căng thẳng và lo lắng của mọi người trước khi bắt đầu thi vòng hai, Hạ Thiên luôn cảm thấy những người biết tự giễu mình đều vô cùng thông minh, anh ta sẽ bằng cách này, để giảm bớt hoặc chuyển hướng cảm xúc của người khác.
Hạ Thiên lễ phép cười với Lam Tường, tìm một chỗ trống ngồi xuống, bên cạnh cô là cô gái có mái tóc dài, cô gái tóc dài ngồi xuống chủ động chào hỏi cô, nói lúc mới thi vòng đầu đã rất ấn tượng với cô, tên cũng rất dễ nghe, rất đặc biệt, còn giới thiệu mình là Tôn Phỉ, học chuyên ngành kinh tế và thương mại.
Cùng chuyên ngành với Tĩnh Nghi?
Hạ Thiên nhìn cô ấy cười cười, nói: “Tôi có một người bạn cũng là một chuyên ngành kinh tế và thương mại, nhưng năm nay cô ấy học năm hai.”
Đối phương hỏi tên cô ấy là gì, Hạ Thiên nói ra, Tôn Phỉ suy nghĩ, lắc đầu, “Tôi quen vài học tỷ năm hai, nhưng không nhớ có tên Từ Tĩnh Nghi, lúc chúng ta huấn luyện quân sự cô ấy là trợ giáo sao?”
Hạ Thiên lắc đầu, “Không phải.”
“Không trách được,” cô gái mỉm cười, lại hỏi: “Đúng rồi, ôi nhớ ngày hôm đó cậu tự giới thiệu rằng cậu đang học chuyên ngành báo chí?”
“Ừm, báo chí và truyền thông.”
Cô gái lại tán gẫu thêm vài câu với cô, bỗng nhiên hơi ngập ngừng hỏi cô: “… Ngày đó thi vòng một cậu ngồi ở phía sau, anh chàng ngồi cùng cậu là ai vậy?”
Hạ Thiên nhìn cô ấy, hiểu rõ cười cười, lúc cô vừa mới định trả lời, Lam Tường ở trên bục giảng vỗ vỗ tay, đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn lên trên bục giảng.
“Nếu mọi người đều đến đông đủ, chúng ta sẽ bắt đầu,” Lam Tường cười cầm trong tay một xấp giấy nói với bọn họ, “Trong tay tôi là giới thiệu cụ thể về tổ chức hoạt động của Hội thanh niên chúng ta lần này, bây giờ đưa cho mọi người, xem trước một chút.”
Hạ Thiên nhận lấy xấp giấy từ phía trước rút ra một tờ, lại đưa phần còn lại cho người phía sau.
Chỉ là nhìn về phía sau, mới phát hiện người ngồi phía sau là Bạch Dương.
Hạ Thiên lễ phép cười, quay người lại, xem tóm tắt trong tay.
Ngày 4 tháng 10 là “Ngày Bảo vệ Động vật” được quốc tế công nhận, với các vụ lạm dụng động vật nhỏ thường xuyên xảy ra trong những năm gần đây, Hiệp hội Bảo vệ Động vật thành phố T, sẵn sàng thúc đẩy tinh thần nhân đạo khi Ngày Bảo vệ Động vật đến, để nhiều người hơn biết về việc bảo vệ quyền tồn tại của động vật và quyền không bị lạm dụng.
Mà Hội thanh niên đương nhiên là một lựa chọn hợp tác của bọn họ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vài phút sau, Lam Tường ở trên bục giảng tổng kết: Trước ngày 4 tháng 10 bọn họ chủ yếu hỗ trợ Hiệp hội Bảo vệ Động vật Bắc Kinh làm công tác tuyên truyền, trong và ngoài trường đều có, mỗi nhóm bốn người, trong hội đã sắp xếp xong danh sách từng nhóm, ở ngay mặt sau của tờ giấy, phía sau tên là địa điểm tuyên truyền đã được sắp xếp.
Phía dưới người nghe thấy, sôi nổi đem giấy trong tay lật qua.
Lúc Hạ Thiên còn chưa tìm được tên mình, Tôn Phỉ bên cạnh đã chạm vào cánh tay cô nhỏ giọng nói: “Hai người chúng ta cùng một tổ đó.”
Cô ấy vừa nói, Hạ Thiên cũng thấy được tên của mình ——
Nhóm 3: Điêu Nam Nam, Bạch Dương, Tôn Phỉ, Hạ Thiên. Địa điểm: Quảng trường ngoài trời ở phía trước trung tâm thương mại Big Four.
Điêu Nam Nam? Hạ Thiên nhìn cái tên đầu tiên nhíu mày.
Xem ra phân chia này chắc là mỗi nhóm đều sắp xếp một sinh viên cũ dân dắt tân sinh viên.
Chỉ là không nghĩ tới trùng hợp mình sẽ cùng một nhóm với cô ta, cô quay đầu lại liếc nhìn bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Điêu Nam Nam đâu.
Tôn Phỉ ở bên cạnh quay đầu ra phía sau hỏi Bạch Dương ngồi ở phía sau Hạ Thiên: “Cậu là Bạch Dương phải không? Thì ra là Dương này, lúc trước tôi còn tưởng là cây bạch dương.”
Bạch Dương ôn hòa cười, “Rất nhiều người cũng nói như vậy.”
Hai người nói chuyện vài câu, Tôn Phỉ mới nhớ tới hỏi: “Điêu Nam Nam là ai vậy? Tớ nhớ trong nhóm tân sinh viên hình như không có người này, cho nên chắc là học tỷ phải không?”
Bạch Dương cũng lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết.
“Bây giờ cô ấy không có ở đây.” Hạ Thiên đặt giấy ở trên bàn, nhìn Tôn Phỉ bổ sung một câu.
“Cậu quen à?”
“Không tính là quen, gặp qua hai lần, lúc huấn luyện quân sự đã làm trợ giáo của bọn tôi nửa ngày.” Hạ Thiên nói đúng trọng tâm, “Ngày phỏng vấn đó, cô ấy cũng có ở đó, mặc cái váy màu đỏ.”
“A, là học tỷ kia à, tôi có ấn tượng, rất có khí chất, nhưng mà bây giờ chị ấy không có ở đây, có phải lát nữa chỉ có ba người chúng ta đi cùng nhau không?”
Tôn Phỉ vừa nói xong, Lam Tường đứng trên bục giảng bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nhóm 3?”
Ba người cùng nhìn lên, Tôn Phỉ nhấc tay, “Ở chỗ này.”
“Học tỷ Điêu Nam Nam nhóm các em tạm thời có việc không đến được, lát nữa 9 giờ rưỡi cô ấy sẽ đến thẳng địa điểm tuyên truyền đợi các em.”
Giải thích xong, Lam Tường hỏi mọi người còn có vấn đề gì không, thấy mọi người lắc đầu, anh ta tuyên bố giải tán.
Tính cách của Tôn Phỉ và Viên Tiểu Tuệ trong phòng của Hạ Thiên có hơi giống nhau, không có khoảng cách gì với người khác, rất thích nói cũng rất thích cười, dọc đường ba người bọn họ đi đến trung tâm thương mại Big Four, cũng chỉ nghe thấy cô ấy đang nói một mình, Hạ Thiên và Bạch Dương thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu.
Có thể là ngại Bạch Dương ở đây, Tôn Phỉ cũng không nhắc lại vấn đề vừa mới hỏi Hạ Thiên.
Ba người địa điểm đã được sắp xếp, quả nhiên thấy một cô gái ngồi ở sau một cái bàn phía dưới có băng rôn treo ngang.
Tôn Phỉ nhìn thấy Điêu Nam Nam thì cười tủm tỉm chào hỏi, “Học tỷ Điêu, ba người bọn em đều thuộc nhóm 3.”
Từ lúc ba người đi đến còn cách hơn mười mét thì Điêu Nam Nam đã nhận ra Hạ Thiên, mãi cho đến ba người đi đến trước mặt, vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Thiên, Hạ Thiên nhìn cô ta, nhàn nhạt cười một cái, không nói gì.
Điêu Nam Nam nghe thấy Tôn Phỉ nói, quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Kêu tôi là học tỷ là được, không cần gọi họ.”
“À ——” Dĩ nhiên Tôn Phỉ không đoán được câu trả lời sẽ như thế này, hơi bất ngờ, sau đó nhìn Hạ Thiên âm thầm kêu “A” một tiếng.
Nhìn bộ dạng thật sự có hơi tủi thân.
Hạ Thiên nhìn nhịn không được mỉm cười, vỗ vỗ lưng cô ấy như an ủi.
Điêu Nam Nam và Hạ Thiên ở một nhóm, cũng không biết là ý trời hay là sắp xếp, ngay khi Hạ Thiên nhìn thấy tên cô ta, liền đoán được mình mấy ngày nay sẽ không quá dễ chịu, nhưng loại chuyện này, cô nghĩ làm khó dễ đơn giản chính là sắp xếp cô đi phát tờ rơi nhiều hơn vài lần, có người tới dò hỏi liền bảo cô đi nói với người ta…. những chuyện đó.
Loại hoạt động tình nguyện này, chính là chuyện mà bản thân Hạ Thiên thích, sẵn sàng làm.
Đến cuối cùng, thấy Hạ Thiên làm không biết mệt, bộ dạng vẫn luôn vui vẻ, ngược lại Điêu Nam Nam tự làm mình tức giận.
12 giờ, đến giờ ăn cơm, Hạ Thiên vừa mới phổ cập xong nội dung hoạt động lần này cho hai sinh viên năm nhất, trở lại trước bàn, Tôn Phỉ hỏi Hạ Thiên lát nữa muốn đi đâu ăn cơm, muốn đi cùng nhau không.
Hạ Thiên còn chưa trả lời, Điêu Nam Nam ở bên cạnh liền đem một xấp tờ rơi tuyên truyền còn lại trên bàn đưa tới trước mặt Hạ Thiên, “Đem phát xong chỗ này thì có thể đi trở về.”
Tôn Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn vẻ mặt Điêu Nam Nam không mấy thân thiện, lại nhìn Hạ Thiên, không dám hé răng.
Mới tiếp xúc hơn hai tiếng đồng hồ liền thấy được học tỷ này thật sự không dễ chọc, hơn nữa cảm giác vẫn luôn nhằm vào Hạ Thiên, giống như có mối thù gì đó với cô, cô ấy một ma mới không hiểu vấn đề gì, cũng không dám nói lung tung.
Bạch Dương đứng ở bên Tôn Phỉ cạnh nghe vậy, chủ động nói: “Học tỷ hay là để tôi làm cho.”
Dù sao trong nhóm bọn họ cũng chỉ có một mình anh ta là con trai, để cho con gái làm công việc cuối cùng này thật sự là không ổn, chỉ là không nghĩ tới Điêu Nam Nam lập tức duỗi tay đặt xấp tờ rơi tuyên truyền lên tay Bạch Dương, nhìn Hạ Thiên cố ý nâng cằm.
Hạ Thiên im lặng nhìn Điêu Nam Nam hai giây không lên tiếng, sau đó mới cười nhạt, trả lời: “Được.”
Mọi người đều là người trưởng thành, lại không ngốc, Điêu Nam Nam cố ý nhằm vào Hạ Thiên cũng không phải không nhìn ra được.
Bạch Dương nhìn Hạ Thiên, “Vậy để tôi giúp cậu, như vậy cũng có thể nhanh hơn.”
“Vậy tôi cũng làm cùng các cậu.” Đôi mắt Tôn Phỉ liếc nhìn Điêu Nam Nam rồi lại nhìn Hạ Thiên và Bạch Dương, có hơi do dự nó, “Như vậy sẽ nhanh hơn.”
Điêu Nam Nam cũng mặc kệ hai người kia có giúp Hạ Thiên hay không, mục đích của cô ta chẳng qua là muốn làm khó dễ cô mà thôi.
Nhìn Hạ Thiên cầm lấy tờ rơi tuyên truyền, khịt mũi một cái, trên mặt mang theo một chút đắc ý.
Hạ Thiên xoay người bước hai bước, dừng lại, quay đầu lại ánh mắt bình tĩnh nhìn Điêu Nam Nam một lúc lâu, mới khẽ cười, nói: “Tôi còn nhớ rõ ngày đi nhập học đó lần đầu tiên nhìn thấy học tỷ Điêu. Lúc ấy liền cảm thấy chị rất có khí chất, bản thân tôi vẫn luôn cảm thấy khí chất đối với một cô gái quan trọng rất nhiều so với vẻ đẹp bên ngoài, nhưng sau vài lần tiếp xúc, không nghĩ học tỷ Điêu cũng có một mặt tầm thường như vậy.”
Điêu Nam Nam bị cô nói làm cho bối rối, lời này vừa nghe thì giống như là ở khen cô ta, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Cô ta nhíu mày nhìn Hạ Thiên, “Cô có ý gì?”
“Nghe không hiểu sao?” Hạ Thiên lại mỉm cười, vẻ mặt hiền lành vô hại, “Ý tứ chính là, lén tiếp xúc sâu hơn thì phát hiện người này cũng rất ấu trĩ.”
Nói xong cũng không hề nhìn Điêu Nam Nam, ngược lại thấy Tôn Phỉ ở một bên bị dọa đến phát ngốc: “Vừa rồi ở phòng học không phải cậu có hỏi tớ, ngày phỏng vấn đó chàng trai ngồi cùng tớ sau khi đi từ trên bục giảng xuống là ai sao?”
Lời nói chuyển hơi nhanh, Tôn Phỉ nhất thời không có phản ứng kịp, mờ mịt gật đầu “Ừ” một tiếng.
Hạ Thiên mím môi cười, nhìn cô ấy trả lời: “Anh ấy là Tống Âu Dương, là bạn thân lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cũng là ——” cô lại nhìn về phía Điêu Nam Nam ở một bên, từ từ bổ sung từng chữ từng chữ một:
“Bạn trai của tôi.”