Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 61

Hôm tổ chức yến hội, Nhạc Tư Trà, Diệp Kình, Lâm Thanh Nhã, Từ Tuyết, Cao Dương, Âu Dương Gia Gia, ai có tiết thì trốn tiết, ai không có tiết thì thôi, hẹn nhau 4h tới Hoa Nhã.

Đã nhận được tin tức từ ông chủ, Hoàng Trung Nhân đưa mấy người tới phòng nghỉ đã được chuẩn bị trước, nới đó có thợ trang điểm đang đọi bọn họ đến.

Sáu người đến rất sớm nên đủ thời gian. Ba vị nam sĩ không cần chuẩn bị nhiều nên đợi các cô make-up xong mới tới lượt họ. Hôm nay, bọn họ chỉ làm nền thôi!

Nhân lúc các nữ sĩ đang trang điểm, ba người nhỏ giọng nói chuyện.

“Buổi yến hội này Thiên Uy tổ chức rất long trọng, những người có uy tín, danh dự ở thành phố B đề tới tham gia, ngay cả gia đình đại sứ nước F cũng tới. Vậy nên chút nữa bọn em phải chú ý đừng làm ồn ào quá.”

“Yên tâm, bọn em có chừng mực.” Nhạc Tư Trà gật gật đầu.

Nhìn đồng hồ, thấy còn sớm, Diệp Kình nói tiếp “Đúng rồi, Cao Dương.”

“Dạ?”

“Trước đây chẳng phải nghe em nói chưa muốn thắt cổ trên một cây sao, muốn chơi đùa thêm vài năm nữa cơ mà? Sao đã đưa bạn gái về ra mắt cha mẹ nhanh thế?”

“É?” Cao Dương ngẩn người, cậu không hiểu sao Diệp Kình đột nhiên hỏi mình vấn đề này. Đúng là cậu đã nói mấy lời đấy, nhưng chỉ là khoác lác thôi.

“Đúng rồi, anh nhớ bạn gái cậu tên Gia nhi đúng không? Nhưng lần trước không phải tóc ngắn sao?” Diệp Kình khó hiểu nhìn mái tóc tới thắt lưng của Âu Dương Gia Gia. Thanh âm không lớn khộng nhỏ, nhưng đủ để mọi người cùng nghe.

Sau đó, mọi người thấy Âu Dương Gia Gia mỉm cười đứng dậy, lại gần Cao Dương “Thực xin lỗi, em cùng a Dương có chuyện phải nói.” Thế rồi cô kéo Cao Dương còn đang thất thần ra chỗ khác.

Nhạc Tư Trà nhìn Diệp Kình đang cười tủm tỉm “Anh cố tình.” Diệp Kình từng gặp qua Âu Dương Gia Gia, bằng trí nhớ của anh, không có chuyện không nhận ra được.

Diệp Kình lại gần Nhạc Tư Trà, thì thầm “Kẻ không biết tự lượng sức cẩn phải dạy dỗ thì mới ngoan được, đúng không?”

“…”

Diệp Kình chỉnh lại quần áo, nói “Anh còn có chút việc, phải rời đi một lát, buổi tối gặp.”

Dưới ánh đèn rực rỡ, huy hoàng, mọi người nâng chén nói chuyện tụm năm tụm ba, bàn luận về những đầu đề mình thấy hứng thú.

Trong góc ẩm thực, nhờ rượu và đồ ăn che khuất, mấy vị tuấn nam mỹ nữ đang châu đầu vào ăn. Hiện tại ở đây ngoài bọn họ ra cũng chỉ có vị đầu bếp đang phụ trách cùng phục vụ sinh.

“Đồ ăn ở Hoa Nhã ngon thật, Nhạc Tư Trà, lần sau bảo Diệp đại hội trưởng mời chúng ta một bữa đi.” Hưởng thụ đám tôm hùm trên bàn, Cao Dương nghiến răng nghiến lợi hận Diệp Kình xảo trá, lưng cậu còn đau lắm.

“Còn không học được sao?” Nhạc Tư Trà bố thí cho cậu một cái liếc mắt, tinh tế nhấm nháp món đồ mỹ vị trong miệng. Vị hải sản không tồi, lần sau tới tầng thứ hai lấy một ít vậy.

Cao Dương nhìn Diệp Kình đang đứng cách đó không xa, nói chuyện vui vẻ với chủ yến hội Trầm Thiên Uy, nuốt nước bọt, tỏ vẻ thoải mái nói “Mình tin tưởng Diệp đại hội trưởng sẽ không dễ giận như thế, một bữa cơm cũng không chịu bỏ ra.”

“Đến lúc đấy nhớ gọi chị.” Lâm Thanh Nhã cũng chen vào, không có cô gái nào mà không thích ăn ngon, những chỗ xa hoa thế này đâu phải lúc nào cũng đến được, có cơ hội là nắm bắt.

Hai người còn lại cũng rất muốn.

Nhạc Tư Trà không phải người keo kiệt, đương nhiên gật đầu đồng ý, đề tài cứ chấm dứt ở đây.

“Này, bọn mình đến lâu thế sao chưa thấy thằng súc sinh kia nhỉ?” Cao Dương từng gặp qua Trầm Gia Mình vài lần, cũng có ấn tượng.

“Ai biết, tai nạn xe cộ chăng?” Lâm Thanh Nhã ác ý đoán, giờ cô chỉ mong gã biến mất khỏi thế giới này cho rồi.

Nghe thấy thế, Âu Dương Gia Gia liên tục gật gù.

“….” Không thể đắc tội phụ nữ!!!! Hai vị nam sĩ không hẹn mà cũng nghĩ vậy.

Kỳ vọng của Lâm Thanh Nhã vẫn là thất bại, yến hội được cử hành đến một nửa thì Trầm Gia Mình mang theo cô ả lần trước tới.

“Đến rồi, Lâm tỷ, chị định làm gì?” Cao Dương tò mò hỏi Lâm Thanh Nhã.

Lâm Thanh Nhã nhìn cặp nam nữ đang được phụ thâm dắt đi giới thiệu để mở rộng mối quan hệ, nhìn có vẻ trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, nhưng là…..

“Nhìn chị này.” Lâm Thanh Nhã mỉm cười quyến rũ, cầm lấy hai ly rượu nho trên bàn. Bước lại gần chỗ họ như một vị nữ vương tao nhã và tôn quý.

“Diệp Kình chắc chắn sẽ mang đến hiệu quả trên cả mong đợi.” Nhạc Tư Trà khẳng định.

“Vì sao?”

“Bạn gái của tên kia từng ve vãn Diệp Kình, nhưng không thành công.” Tuy rằng lúc ấy uống rượu nhưng cậu còn nhớ rõ, cô nàng kia chính là Lữ Tiểu Như từng định hấp dẫn Diệp Kình ở quán bar ngầm của Hoa Nhã.

Mấy người nhìn nhau cười, chờ xem kịch vui.

“Đang nói chuyện gì thế?”

Diệp Kình quay lại, thấy Lâm Thanh Nhã đang cười nói với mình bèn đưa tay nhận lấy ly rượu trong tay cô, cười đáp lại. “Ông Trầm đang giới thiệu nhị công tử cho anh.” Anh dường như không chú ý tới gương mặt xanh mét của Trầm Gia Minh, ôm lấy thắt lưng Lâm Thanh Nhã, giới thiệu với Trầm Thanh Uy “Ông Trầm, đây là bạn gái tôi, Lâm Thanh Nhã, Thanh Nhã, vị này là chủ buổi yến hội hôm nay, ông Trầm Thiên Uy, bên cạnh là con trai thứ hai Trầm Gia Minh cùng bạn gái là Lữ Tiểu Như.”

“Chào cả ba, ông Trầm, cám ơn thiệp mời của ông, thực vinh hạnh cho tôi có thể được mời đến buổi lễ kỉ niệm này của tập đoàn Thiên Uy.” Lâm Thanh Nhã bắt tay với ba người, khách sao nhưng không mất lễ tiết, như là lần đầu tiên thấy bọn họ vậy. Đương nhiên, đây quả thật là lần đầu tiên gặp Trầm Thiên Uy.

“Đâu có, Lâm tiểu thư tới dự là kể nả tôi rồi. Cô cùng gia Minh tuổi cũng xấp xỉ nhau, vậy cứ bảo tôi là bác Trầm đi.” Trầm Thiên Uy rất có cảm tình với cô gái có khí chất cao nhã này, đặc biệt, khi cô còn có người bạn trai tên Diệp Kình. Nói chuyện cũng thân thiện hơn.

“Vâng, bác Trầm, bác cứ bảo cháu Thanh Nhã là được rồi.” Lâm Thanh Nhã cười đáp.

“Ha ha, mấy đứa trẻ các cháu cứ nói chuyện với nhau đi, bác ra chỗ khác chút.” Nói chuyện vài câu, Trầm Thiên Uy liền rời đi, để không gian cho mấy người.

Thấy Trầm Thiên Uy rời đi, bọn Nhạc Tư Trà cũng đi tới, định lại gần xem kịch cho rõ.

Người không kiên nhẫn trước không phải Trầm Gia Minh mà là Lữ Tiểu Như.

“Sao cô lại ở đây?” Lữ Tiểu Như thực tức giận, cực kỳ tức giận. Cô không ngờ kẻ cô coi thường lại ở chỗ này, còn là bạn gái của Diệp Kình.

“Sao tôi không thể tới chứ?” Lâm Thanh Nhã ôm lấy cánh tay Diệp kình “Thiệp mời chẳng phải nói mang theo bạn nhảy sao? Diệp Kình đến đương nhiên tôi cũng nên đến.” Nói đến đây, cô nhìn Diệp Kình, ánh mắt yêu say đắm.

Trầm Gia Minh nhìn Lâm Thanh Nhã xinh đẹp, cao nhã trước mặt, cảm thấy thực rối rắm. Hắn biết cô đẹp, nhưng phong cách trung tính ngày thường ấy sao có thể sánh bàng Lữ Tiểu Như sành điệu mê người? Vậy nên, khi Lâm Thanh Nhã phát hiện hắn lăng nhăng, Trầm Gia Minh mới không hề do dự mà chia tay cô, chọn Lữ Tiểu Như.

Không ngờ rằng, chỉ cần cô chăm chút, có thể đẹp hơn hết thảy.

Dáng người thon dài, cân đối cùng với bộ váy dạ hội đen bó sát càng tôn lên làn da trắng như ngọc. Trang điểm kỹ càng tôn lên những ưu điểm của cô, khiến cô càng trở nên choáng ngợp, giống như linh hồn sẽ bị hút vào vẻ đẹp ấy, mãi mãi bị giam cầm.

Hắn bắt đầu hối hận lựa chọn của mình.

“Sau hai người lại là một đôi?” Trầm Gia Minh như ông chồng gặp vợ mình ngoại tình, chất vấn.

“Vậy phải cám ơn anh.” Lâm Thanh Nhã vẻ mặt cảm ơn nhìn hắn.

“Tôi?”

“Đúng thế, vốn Diệp Kình vẫn theo đuổi tôi, trong lúc tôi còn do dự có nên chia tay với anh không thì anh trước nói ra. Quả là cám ơn anh đã giú tôi lựa chọn.” Lâm Thanh Nhã mỉm cười.

“Cô!” Trầm Gia Minh tức đến không nói nên lời, vốn tưởng mình vứt bỏ cô, giờ mới biết mình mới là người bị coi rẻ.

“Chính mình cũng thế mà còn dám nói Gia Mình một dạ hai lòng. Đúng là không biết xấu hổ.” Lữ Tiểu Như khinh thường nói, giọng nói hơi cao, không để ý tới rằng mọi người đang nhìn cô không đồng tình.

“Lưc Tiểu Như, ăn nói cho cẩn thận, ” Diệp Kình níu mày “Tôi thích Lâm Thanh Nhã là chuyên của tôi, Thanh Nhã cũng không sai, nếu không phải hai người làm chuyện như vậy, cô ấy cũng không chia tay với cậu nhanh vậy.” Diệp Kình nói ra làm cho sắc mặt hai kẻ đối diện xanh lét.

“Tôi đâu nói sai? Cô ta dám làm mà không dám để người khấc nói sao?” Lữ Tiểu Như thấy Diệp Kình che chở Lâm Thanh Nhã nhã vậy, cầng tức giận, lời nói càng ác độc hơn.

“Cô đang nói chính mình sao?” Lâm Thanh Nhã không hề yếu thế, nhanh chóng phản đòn “Cũng không biết ai đó cùng bạn trai người khác hôn nồng nhiệt trên đường, còn tự thừa nhận là kẻ thứ ba trước mặt người khác. Đúng là không biết thẹn.” Giọng cô không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để vài vị muốn xem trò vui nghe được.

Mọi nhìn nhìn Lữ Tiểu Như một cách quái dị.

“Cô!” Lữ Tiểu Như giận tới không nói nên lời, cũng không chú ý rằng thái độ của mọi người đã thay đổi.

Lâm Thanh Nhã không cho cô nàng cơ hội nói chuyện “Bạn của tôi đây rồi, xin lỗi không tiếp cô được.” Nói xong, không thèm nhìn cả hai, kéo Diệp Kình lại chỗ mấy người bạn đang mìm cười nhìn họ.

Trả thù không nhất định phải khiến đôi phương mất gì, có đôi khi, chỉ cần cho kẻ kia biết, rời đi hắn, mình vẫn rất tốt. Vậy cũng là phương thức tốt nhất.