Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 85

Đêm nay, Nhạc Tư Trà ngủ không tốt, lăn qua lộn lại suốt đêm, luôn gặp ác mộng, khiến hôm sau tỉnh lại hai quầng mắt thâm sì, từ khi có được không gian, cậu chưa bao giờ bị thế cả.

Rửa mặt, hỏi Du Nhiên thời gian bên ngoài là gì, Nhạc Tư Trà liền nhanh chóng đi ra.

Trong nhà vẫn bình thường như mọi ngày, không có máu, không có thi thể, chuyện xảy ra tối qua như một giấc mơ, tỉnh dậy chẳng còn gì.

Nhạc Tư Trà lên lầu hai, trong phòng ngủ, người nọ vẫn ngủ say.

Nhạc Tư Trà nằm xuống cạnh anh, nỗi lo lắng trong lòng dần biến mất, dường như chỉ cần có anh ở bên là mọi chuyện đều ổn.

“Tối qua có ngủ ngon không?” Diệp Kình ôm cậu vào lòng, Nhạc Tư Trà vừa vào là anh tỉnh.

“Không.” Nhạc Tư Trà an tâm tựa vào khuỷu tay anh, nghe tiếng tim đập nơi lồng ngực sát bên “Cả đêm đều gặp ác mộng.”

“Vậy ngủ thêm một chốc đi.” Anh cũng chỉ mới ngủ.

“….Lúc sau anh làm gì?”

“Mấy tên kia để cho người ta xử lý, nhưng chuyện khác tuy còn đang điều tra nhưng đại khái đoán được là ai phái tới.”

“Hàn gia?” Nhạc Tư Trà đoán “Em nghe họ nói cái gì mà thứ người mua cần còn chưa lấy được.”

“Chúng nói gì?”

Nhạc Tư Trà nhớ lại lời của bọn bắt cóc “Chúng nói…..chỉ em đưa phối phương của ‘tiên tích’ sẽ không làm gì em.” Nhạc Tư Trà chợt nhận ra “Họ biết thứ đó ở trong tay em?” cậu nhổm dậy từ lòng Diệp Kình “Vợ chồng Kiều Trặn! Chỉ có họ biết phối phương là của em!” Vậy ra chính cậu là người hại Diệp Kình bị thương.

“Đừng lo!” Diệp Kình kéo cậu vào lòng, an ủi “Không phải họ, cũng không phải lỗi của em.”

“Sao anh biết không phải họ chứ? Lần trước cũng là họ nói cho địa sứ nước F.” Nhạc Tư Trà phản bác.

“Lần trước anh đã cảnh cáo họ rồi, cũng phái người giám thị, họ không có khả năng thoát khỏi ánh mắt của anh. Hàn gia luôn kiêu ngạo, sẽ không giao du với loại nhà giàu mới nổi đó.”

“Vậy trước đó thì sao, có thể họ đã tuồn tin tức ra ngoài? Ngài đại sứ chẳng phải là một ví dụ sao?”

“Có thể, ngài đại sứ nói nghe được lời này từ Kiều Trăn ở buổi tiệc nên mới mời chúng ta ăn cơm, có thể lúc đó cũng có người khác nghe thấy.”

“Dù sao chuyện này cũng quan hệ tới họ.” Nhạc Tư Trà nắm chặt bàn tay Diệp Kình, không thể nào bình tĩnh được, dù cậu rất thích cô bé đó, nhưng vì thế mà gián tiếp khiến Diệp Kình bị thương, chuyện đó không thể tha thứ.

“Được rồi, chẳng phải anh không có chuyện gì sao?” nhìn Nhạc Tư Trà như vậy, Diệp Kình tìm cách xoa dịu, trong lòng lại nghĩ lần trước chưa cho vợ chồng Kiều Trăn một bài học thích đáng.

“Nhưng chuyện này rốt cuộc vẫn là em tạo ra….” Nhạc Tư Trà lần đầu tiên nhận thấy việc mình thích xen vào việc của người khác tai hại thế nào “Về sau…em sẽ không tùy tiện giúp người nữa!”

Đối với câu nói này của Nhạc Tư Trà, Diệp Kình không tin cậu có thể làm được, nhưng vẫn cười nói “Em biết là tốt rồi, về sau cẩn thận là được.”

“Anh định giải quyết chuyện này thế nào? Nhất định không thể buông tha họ, hay là em cho anh mượn tiểu lục?” Nhạc Tư Trà đề nghị, giờ cậu mới nhớ đến sự tồn tại của nó “Đúng rồi, tiểu lục đâu?”

Nghe chủ nhân gọi, tiểu lục không biết liền chui ra từ góc nào, kịp thời giải vây cho Diệp Kình.

Đối với ý nghĩ muốn cho anh mượn tiểu lục của Nhạc Tư Trà, Diệp Kình chỉ biết âm thầm lau mồ hôi. Nhạc Tư Trà không biết, hôm qua Diệp Kình đã được chứng kiến nọc độc của tiểu lục ghê gớm thế nào, khi anh ra, hai kẻ đó chỉ còn là hai vũng máu loãng, quần áo cũng không sót lại, còn khủng khiếp hơn hóa thi phấn.

Hơn nữa tiểu lục rất nghe lời Nhạc Tư Trà, nếu không phải anh bắt được, người tới dọn dẹp cũng không còn một mống.

Nhạc Tư Trà không biết suy nghĩ của Nhạc Tư Trà, cậu đang cầm tiểu lục, thân thiết mà cọ cọ đầu nó “Hôm qua anh không ở, mày có khiến Diệp Kình gặp rắc rối không?”

Tiểu lục lắc đầu, làm nũng.

“Ngoan, về sau phải nghe lời Diệp Kình, biết không? Nếu có người xấu hại anh ấy, liền cắn người xấu.” nói thật, đối với chuyện hôm qua tiểu lục cắn chết người, Nhạc Tư Trà không thấy, lại vì Diệp Kình nên không có ấn tượng tốt với hai kẻ kia nên cậu còn chưa nhận thức rõ hai mạng người đã tiêu dưới răng nọc của tiểu lục.

“Em dạy hư nó thế không tốt.” Diệp Kình nhíu mày “Tiểu lục là rắn độc, tùy tiện cắn người sẽ có chuyện.”

“Được rồi, tiểu lục, về sau không bảo mày cắn người, mày không được cắn, cùng lắm giả vờ dọa dọa họ thôi, biết không?” nghe Diệp Kình nói thế, Nhạc Tư Trà mới nhận ra lời mình nói sẽ mang tới bao nhiều phiền toái, vội sửa miệng.

Tiểu lục lại gật đầu.

Cậu hài lòng cho tiểu lục xuống giường, thưởng cho hai cái trứng chim trong không gian, vỗ vỗ đầu nó “Ăn nó rồi đi chơi, nhớ đừng chạy ra sân.”

Tiểu lục vui mừng dùng thân thể cuốn lấy trứng chim, bắt đầu ăn. Nhạc Tư Trà thấy nó không có chuyện gì cũng nằm lên giường, nói với Diệp Kình “Nếu anh bận thì không cần theo em về, em có thể tự chăm sóc mình.”

Diệp Kình nghĩ nghĩ, anh quả thật phải đích thân giải quyết chuyện phiền toái này, cuối cùng đành gật đầu đồng ý “Cũng chỉ có thể như thế.”

Không giải quyết sớm chuyện này, anh cũng lo lắng cho Nhạc Tư Trà, quá nguy hiểm! Tuy rằng không muốn thừa nhận, nếu chỉ có một mình Nhạc Tư Trà, không gian có thể bảo vệ cậu, anh ở bên sẽ khiến Nhạc Tư Trà không thể nhanh chóng thoát khỏi nguy hiểm.

Nhạc Tư Trà không biết ý nghĩ của Diệp Kình, ngược lại, cậu lại cảm thấy mình mới là kẻ mang đến rắc rối “Em để lại tiểu lục cho anh, mang nhà Art ra khỏi không gian, dù sao động vật rất mẫn cảm với địch ý, có chúng nó theo em mới yên tâm.”

“Được, nhớ để lại cho anh một ít nước trong không gian, nọc của tiểu lục không cẩn thận sẽ gây rắc rối, cần chuẩn bị trước giải dược.” hay là lấy độc của nó ra? Nọc rắn rất có giá, nhất là loại biến dị như tiểu lục! Diệp Kình bắt đầu lại có ý xấu.

Tiểu lục đang vui vẻ ăn ‘cơm’ dưới giường chợt nhật mình, suýt nữa đập nát trứng chim trong lòng! Nơi này quá nguy hiểm, nó vẫn là chuồn nhanh, sau đó tiểu lục xiêu xiêu vẹo vẹo ôm trứng chim lao khỏi phòng.

“Vậy em đi thu dọn hành lý, mai qua nhà dì, anh giúp em đặt vé máy bay.” Xảy ra chuyện thế này cậu cũng chẳng muốn ở lại đây nữa, sớm rời đi vẫn tốt hơn.

“Ừm, trước ngủ đi, sắc mặt em không tốt lắm, những chuyện khác để tối nói sau.” Diệp Kình vòng lên, đè lên Nhạc Tư Trà, nhẹ nhàng cắn bờ môi có chút trắng bệch của cậu, hài lòng khi thấy nó đỏ lên.

“Kình…” Nhạc Tư Trà ôm lấy cổ Diệp Kình, ngăn anh rời đi, ánh mắt mọng nước chăm chú nhìn vào anh.

“Ừm?” Diệp Kình cười khẽ, bờ môi nhẹ nhàng hôn lên người cậu “Sao thế?” mỗi lần Nhạc Tư Trà gọi anh như vậy, luôn có ‘chuyện tốt’ xảy ra.

“Tiếp tục…” cậu vươn lưỡi liếm bờ môi anh.

“Như em muốn..” ánh mắt Diệp Kình sáng lên.

“Ưm~ may mắn, anh vẫn sống.. a~”

“Đúng thế, anh sẽ luôn bên cạnh em, đừng lo.”

“Ưm,a~”

Khoảng thời gian còn lại, Diệp Kình dùng thân thể mình để chứng minh sự tồn tại của anh, đạp tan nỗi bất an trong lòng cậu.