Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà

Chương 93

Vẫn là căn nhà lớn đó, vẫn vị quản gia đó.

Nhạc Tư Trà nhìn đại sảnh rộng lớn, đâu đâu cũng có bóng dáng những người hầu đang bận rộn.

Thấy Diệp Kình, Phúc bá đang chỉ huy mọi người làm việc chợt dừng lại, đi nhanh tới.

“Đại thiếu gia, ngày trở về sao không thông báo để tôi phái người tới đón.”

“Không cần rắc rối thế, tôi cũng không phải không biết đường. Những người khác đâu?”

“Lão gia và Vũ thiếu gia còn ở công ty, tối mới về. Đàm phu nhân ở phòng bếp kiểm tra đồ ăn cho buổi tối. ”

“Ừm.” Diệp Kình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu “Phúc bá, hai người này là khách của tôi, phiền bác giúp họ chuẩn bị phòng, “Bác Tôn, dì Tần, đây là quản gia – Phúc bá, có chuyện gì hai người có thể tìm ông ấy. Thọ yến đến tối mới bắt đầu, hiện tại hai người trước đi nghỉ ngơi đi.” Diệp Kình giới thiệu mọi người với nhau.

“Được rồi, làm phiền ông. Phúc bá.” Tôn Thích lễ phép gật đầu.

“Khách của thiếu gia tôi nhất định sẽ chiêu đã tốt, mời hai vị đi bên này.” Phúc bá làm động tác mời rồi đi trước dẫn đường.

Hai người cầm theo hành lý, đuổi kịp.

“Phòng em thì sao? Vẫn là căn phòng lần trước?”

“Em ở cùng với anh.” Diệp Kình dắt cậu đi qua đại sảnh, lên lầu.

“A? Này, thế không tốt lắm?” Nhạc Tư Trà mặc anh kéo, từ từ bước theo.

“Sao mà không tốt? Họ cũng biết quan hệ của chúng ta mà.” Diệp Kình mở cửa phòng, đẩy Nhạc Tư Trà vào.

“Nhưng mà…” Nhạc Tư Trà nhìn Diệp Kình chốt khóa lại.

“Được rồi, đừng để ý chuyện này, cách thọ yến còn mấy tiếng nữa, quà của em đâu?”

“Đây.” Nhạc Tư Trà lấy ra lễ vật, đặt lên bàn.

Diệp Kình bỏ hành lý xuống, ngắm nhìn.

Ngay đầu tiên anh đã chú ý tới cặp Hoa La Hán kia, chữ trên lưng cá cũng đập vào mắt.

“…Anh đã bảo đừng quý quá mà!” Diệp Kình đột nhiên thấy đau đầu.

“Sao? Cái này bình thường mà?” nghe Du Nhiên nói trong không gian còn có một cặp ‘Công đức vô lượng, vạn thụ vô cương’ mà, đó mới là cực phẩm, không chỉ có ý tốt, đầu cũng lớn.

“Bình thường chỗ nào?” Diệp Kình không biết nói gì, anh không hiểu cá cũng biết đôi cá này không bình thường. Chữ này giống như chuyên được viết lên vậy.

“Hợp với chủ đề hôm nay mà, Du Nhiên cũng nói quà này không tệ, hợp tặng người.”

“…Đánh giá của Du Nhiên khác chúng ta, không tệ của nó là cao cấp nhất đấy.”

“A?” Giờ Nhạc Tư Trà mới nhớ, có thể vào mắt xanh của Du Nhiên đều không phải vật phàm.

“Thôi, đã chuẩn bị thì cứ thế đi. Đợi ông ta về thì đưa qua tặng, nhiều người lại nhiều rắc rối.”

“Ừm.”

Diệp Kình lại nhìn gói quà được bọc cẩn thận bên cạnh “Đây là gì?”

“Lá trà, anh bảo ông ấy thích mao tiêm mà? Em bảo Du Nhiên làm.”

“Anh nghĩ ông ấy sẽ thích.” Nếu đã có một đôi cá quá gây chú ý, Diệp Kình cũng không để tâm thứ này có quý quá không. Dù sao, nhìn mặt ngoài cũng đâu biết là gi?

“Anh giúp dì và dượng chuẩn bị lễ phục chưa?” Nhạc Tư Trà lại nhớ tới một vấn đề.

“Rồi, trước khi về cũng đã thông báo cho Phúc bá, bác ấy đã chuẩn bị tốt, stylist cũng mời rồi.”

“Cốc cốc.” ngoài cửa có tiếng gõ.

Nghe thế, Diệp Kình đi ra mở cửa.

“Đại thiếu gia, lão gia đã trở lại. Ông ấy mời cậu tới thư phòng.” Cô hầu gái ngoài cửa cung kính nói.

“Biết, chút tôi sẽ qua.”

Bảo hầu gái rời đi, Diệp Kình quay lại bưng chậu cá, nói “Đi thôi, trước đi tặng quà.”

“Vâng.” Nhạc Tư Trà ôm hộp trà đi theo.

“Cốc cốc.”

“Vào đi.”

Hai người vào thư phòng, Nhạc Tư Trà nhìn lướt xung quanh, bên trong trừ bỏ Diệp Triển Hạo, Diệp Vũ còn có một cô gái.

Cô gái đưa lưng về phía họ, thấy có người vào mới quay đầu lại.

Đó là một người rất xuất sắc. Thiên kim tiểu thư, thục nữ, hẳn tuổi cũng xấp xỉ hai người, gương mặt xinh đẹp được trang điểm tinh xảo, mái tóc quăn đen dài khiến cô càng quyến rũ.

“Tìm tôi có việc gì?” Không để ý tới người khác, Diệp Kình hỏi thẳng Diệp Triển Hạo đang ngồi sau chiếc bàn.

Diệp Triển Hạo không để ý giọng điệu anh thế nào, gật đầu chào Nhạc Tư Trà, rồi mới nói “Nghe nói con về, ta muốn thấy không được sao?”

“Giờ đã gặp được, còn có chuyện gì?”

“Con đang cầm gì đó?” Diệp Triển Hạo cũng không đáp lại, tò mò nhìn hang cá anh đang cầm, bên ngoài là một túi bóng đen nên không rõ bên trong có gì. Túi đó là Diệp Kình đeo vào sau khi ra khỏi phòng.

“Thọ lễ Tư Trà đưa.”

Nghe thế, cô gái kia lộ vẻ khinh thường. Nào có ai đưa thọ lễ mà gói như thế chứ.

“Ồ?” Diệp Triển Hạo lại có vẻ hào hứng, không hề tỏ vẻ không hài lòng “Đưa qua cho ta xem.”

Diệp Vũ cũng tò mò.

Xem hết phản ứng của họ, Diệp Kình nhếch mi, đặt hang cá lên bàn, tiện tay gỡ túi bóng xuống.

Vừa thấy đôi cá, Diệp Triển Hạo liền giật mình, hai người kia cũng vậy. Ông đứng lên, ánh mắt dính vào hang cá.

Vừa nhìn thấy hai cái cá, Diệp Triển Hạo liền chấn ở, mà ngay cả này hai người bọn họ cũng không ngoại lệ. Hắn theo ghế trên đứng lên, ánh mắt đều phải thiếp đến cá hang thượng.

Dáng bơi uyển chuyển, ánh mắt như hồng ngọc, môi ngắn, hai con Hoa La Hán chừng 40cm tung tăng bơi lội, màu sắc diễm lệ, đường văn cũng rõ ràng, vẩy cá dưới ánh đèn lóe sáng như đá quý, hơn nữa, dòng chữ phồn thể trong lưng như được viết vào.

“’Phúc tựa Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơm’? Tốt! Tốt!Tốt!” Ba tiếng ‘Tốt’ liền nhau cho thấy Diệp Triển Hạo giờ kích động như thế nào “Cực phẩm Hoa La Hán, không, siêu cực phẩm! Tuyệt đối là siêu cực phẩm!” Diệp Triển Hạo quên còn có người ở đây, cứ thế ôm hang cá thưởng thức.

Mấy người khác đầu tiên là kinh ngạc nhìn Diệp Triển Hạo, sau chuyển sang người tặng – Nhạc Tư Trà.

Nhạc Tư Trà cũng không ngờ ông lại kích động thế, món quà trên tay cũng không biết có nên đưa không.

“Bác Diệp, chỉ là hai con cá thôi, tuy rằng kỳ lạ chút nhưng nhìn bác như được bảo bối vậy?” Cô gái kia nghi ngờ hỏi, giọng nói êm ái dễ nghe.

Nghe thế, Diệp Triển Hạo mới nhớ tới hoàn cảnh hiện tại, vội bình tĩnh lại, nói “Đây là bảo bối!” nói xong, ông lại nhìn về phía Nhạc Tư Trà “Thứ quý thế này, cháu định đưa ta thật?”

“Chỉ là nuôi đùa, bình thường cháu cũng không hiểu, cũng không có thời gian chăm sóc, nghe Diệp Kình nói bác thích nên mới đưa, cháu cũng yên tâm.”

“Một trong hai con này cũng đáng giá 5000 vạn, hai cái cùng nhau chính là vô giá. Muốn mua cũng không được! Cháu còn muốn tặng sao?”

Mọi người ngạc nhiên nhìn hang cá, không ngờ lại có giá trị lớn thế.

Nhạc Tư Trà không phản ứng gì nhiều, chỉ kinh ngạc nhìn đôi cá, thản nhiên nói “Đã đưa rồi cháu sẽ không lấy lại. Bác thích thì nuôi.”

Diệp Triển Hạo nhìn cậu hổi lâu, cuối cùng nở nụ cười “Vậy bác cám ơn quà của cháu.”

“Đây là quà dì cháu tặng bác, dì nói cám ơn bác đã đưa thiếp.” Nhạc Tư Trà đưa hộp quà còn lại cho ông.

“Bác cũng cám ơn, thật ra đó là ý của A Vũ, nó cảm thấy hai nhà chúng ta nên gặp nhau, dù sao về sau cơ hội gặp mặt rất nhiều.” Diệp Triển Hạo buông hang cá, nhận lấy hộp quà, vừa mở ra vừa giải thích.

Diệp Kình nhìn Diệp Vũ, mà Diệp Vũ không chịu thua khiêu khích nhìn lại.

“Đây là gì?” Diệp Triển Hạo mở ra, là mấy hộp bằng trúc tía.

“Lá trà, nghe nói bác thích uống mao tiêm, dì cháu đã chuẩn bị.”

“Ồ,” Diệp Triển Hạo cảm thấy hứng thú, lấy ra một bình, có thể đưa cực phẩm Hoa La Hán, hẳn trà cũng không kém.

Bình vừa mở ra, hương lá trà tràn ngập, khiến người ta rung động.

Ánh mắt Diệp Triển Hạo trở nên cuồng nhiệt, nhưng vì đã chuẩn bị nên cũng không quá mất mặt, chỉ là cẩn thận đóng lại nắp bình, đặt xuống, cầm hộp là hang cá rời đi, vừa đi vừa nói “Các cháu cứ nói chuyện, bác đi uống ly trà.”

Cũng không để ý họ có nghe được không liền cẩn thận ra cửa, lúc đóng cửa lại còn có thể nghe thấy ông la lên “Phúc bá, lấy cho tôi bộ trà cụ tử sa hồ.”

Diệp Triển Hạo vừa đi, Diệp Kình cũng đặt sự chú ý lên Diệp Vũ, anh nhìn chăm chăm Diệp Vũ, lại nói với Nhạc Tư Trà “Tư Trà, em về trước nghỉ ngơi đi, anh có việc cần nói chuyện với Diệp Vũ.”

Nhạc Tư Trà còn chưa kịp mở miệng, cô gái duy nhất ở đây liền giành nói “Khó mà được, Diệp Kình, chúng ta đã đến đây lâu vậy, anh cũng không giới thiệu chúng em với nhau, sao có thể cứ thế mà đi.”

Diệp Kình nhìn cô “Tô Lôi, vị hôn thê của Diệp Vũ. Này là Nhạc Tư Trà. Rồi, giờ đã biết nhau, mời cô cũng đi.”

Thấy Diệp Kình đuổi người, Tô Lôi không vui mà chu miệng, nhưng vẫn cùng Nhạc Tư Trà đi ra.

Tiện tay đóng cửa phòng, Tô Lôi liền bò lên Nhạc Tư Trà “Này, cậu với Diệp Kình là gì?”

Không nói tới bên Nhạc Tư Trà, trong thư phòng, Diệp Kình mở miệng “Đi thẳng vào vấn đề đi, anh muốn làm gì?”

“Tôi không hiểu.” Diệp Vũ rút đi vẻ trầm ổn bên ngoài, cà lơ phất phơ ngồi vào bàn.

“Đừng giả ngu, tôi biết gần đây anh làm không ít chuyện, tưởng rằng không ai biết?” Diệp Kình cũng ngồi xuống một chiếc ghế.

“Cậu ám chỉ gì?”

“Đừng nói không phải là anh nói cho Trần Lan Nhàn quan hệ của chúng ta? Gần đây bận sao?” Diệp Kình ung dung nhìn hắn.

Diệp Vũ mới nhớ lại gần đây mấy vấn đề công ty gặp phải “Tôi nên sớm nghĩ ra, trừ bỏ cậu, còn ai sẽ ra tay với Diệp gia.”

“Có đi có lại, anh mang tới phiền toái cho tôi, đương nhiên tôi phải mời anh một chút.” Diệp Kình nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo “Tôi không cần biết anh sẽ làm gì, nếu Nhạc Tư Trà có chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu quý trọng ai thế đấy, xem ra, cậu rất thích cậu ta.” Diệp Vũ cảm thán.

“Chuyện này không liên quan tới anh.”

“Tuy rằng quan hệ của chúng ta không tốt, nhưng dù sao cũng là anh em, quan tâm là cần phải.”

“Quý hóa quá, tôi không chịu nổi.” Diệp Kình chế nhạo.

“Tôi chỉ là quan tâm cậu, em trai mình có người yêu, làm anh em tôi đương nhiên phải giúp cậu tìm hiểu nhân phẩm thế nào?”

“Sao, vừa lòng?”

“Không tệ lắm.” Diệp Vũ sờ sờ mũi, tức giận nói “Còn ngoài ý muốn tốt!”

Diệp Kình nhếch mi nhìn hắn, cười hèn mọn “Tưởng là ai cũng không có mắt như anh? Chọn một cô nàng hám giàu.”

“Này, chuyện cả tám trăm năm trước, đừng có lúc nào cũng lôi ra chứ. Nếu Tô Lôi nghe được lại phiền.” Diệp Vũ giơ chân.

Thật ra, hai người đều không thích Diệp Triển Hạo, quan hệ cả hai không quá kém, cũng lắm là không thích đụng mặt, gặp liền cãi nhau, nhưng cãi nhau nhiều năm ít nhiều cũng có cảm tình. Chẳng qua chuyện mặt mũi không chịu được, nên không ai thừa nhận.

“Mời dì của Tư Trà tới là ý của anh?”

“Đương nhiên, tôi đề nghị, cha cũng không nói đồng ý. Hẳn là cũng muốn chia rẽ hai người từ góc độ này.”

“Vậy âm mưu thất bại rồi, nhà cậu ấy đồng ý chuyện của chúng ta.”

“Cậu thật sự muốn chọn cậu ta?” Diệp Vũ nghiêm mặt hỏi.

“Đương nhiên.” Diệp Kình cũng nghiêm túc.

Nhìn một lát, xác định không phải cậu đang nói đùa, Diệp Vũ mới nói “Tôi biết, tôi sẽ không lại quấy rối, tôi nghĩ ấn tượng của cha với cậu ấy cũng tốt lên rồi,” hắn mỉm cười “Dù sao, cậu ấy giúp đỡ rất nhiều cho công việc của cậu.”

Diệp Kình không nói gì.

“Dì à, hôm nay nhìn dì đẹp lắm.” Thoát khỏi Tô Lôi, Nhạc Tư Trà dưới sự hướng dẫn của người hầu, tới tìm Tôn Thích và Tần Hương Nguyệt. Vừa vào liền thấy Tần Hương Nguyệt mặc bộ váy dạ hội đuôi cá màu bạc, ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt cho thợ trang điểm trang điểm cho bà, mà phía sau, một nhà tạo mẫu tóc đang làm việc. Tôn Thích trong bộ tây trang thẳng thớm ngồi bên cạnh, nhàm chán lật xem tạp chí.

Tần Hương Nguyệt vốn xinh đẹp, tuy đã qua ba mươi nhưng giờ lại nhìn nhỏ đi vài tuổi, càng lộ vẻ xinh đẹp.

“Dì lúc nào không đẹp?” được khen, bà cười tít mắt.

“Đúng thế, dì lúc nào cũng đẹp, hôm nay lại càng đẹp!” Nhạc Tư Trà lập tức sửa miệng.

“Thế mới đúng chứ.” Tần Hương Nguyệt vừa lòng gật đầu, nhắm mắt tiếp tục cho người ta trang điểm.

“Tư Trà, dì cháu còn phải đợi một lúc nữa, qua nói chuyện với dượng đi.” Tôn Thích ngoắc cậu.

“Vâng.” Nhạc Tư Trà đi qua, ngồi xuống ghế salon bên cạnh.

“Vừa nãy tìm cháu, nghe bọn họ bảo cháu bị ông Diệp gọi đi, có chuyện gì không?”

“Không, ông ấy tìm Diệp Kình, cháu tiện đi theo đưa quà.”

“Dượng con không hỏi, cháu tặng gì?”

“Là một dôi Hoa La Hán, còn có lá trà, nghe Diệp Kình nói ông ấy thích thế.”

“Thế ông ấy thích không?”

“Có, ông ấy bỏ lại chúng ta đi uống trà, Diệp Kình có việc nói chuyện với anh của anh ấy, nên cháu về trước.”

Xem ra là thích! Tôn Thích gật đầu “Thích là tốt rồi, đừng làm mất mặt chúng ta là được.”

“Cháu biết mà.”

“Thọ yến sắp bắt đầu rồi, cháu đi thay quần áo đi, đến tối nói chuyện.”

“A.” Nhạc Tư Trà mới thay xong quần áo, Diệp Kình đã quay về. Chờ Diệp Kình chuẩn bị tốt thì có người lên báo thọ yến đã chuẩn bị xong, khách cũng tới, Diệp Triển hạo mời Diệp Kình đi hỗ trợ tiếp khách.

Nhạc Tư Trà theo Diệp Kình cùng nhau xuống lầu.

Thọ yến của Diệp Triển Hạo theo kiểu Trung Quốc, gia cụ trong đại sảnh cũng đều bị rời đi, bày bàn tròn lớn, cũng chừng trăm bàn.

Diệp Vũ và Đàm Tú Quyên đứng cửa, tươi cười đsn khách, dẫn đường cho họ an vị.

Không ngờ đến là, hang cá của Nhạc Tư Trà được đặt ở một vị trí dễ nhìn. Diệp Triển Hạo đứng bên bên, Diệp Triển Hạo đứng một bên, cầm một bình tử sa hồ tinh xảo, đắc ý nói chuyện gì đó với mấy bô lão gần đó, thỉnh thoảng lại uống một ngụm khiến người ta hâm mộ.

“Đấy là mấy người bạn chơi cá của cha anh, cá em tặng khiến ông ấy nở mày nở mặt lắm.”

“Ông ấy thích là tốt rồi.” Nhạc Tư Trà cảm thấy có cảm tình tốt với Diệp Triển Hạo, giờ ông không khác gì một đứa trẻ mới được tặng quà liền đem khoe ra, đúng là đáng yêu.

Lúc này, vợ chống Tôn Thích cũng xuống dưới, lại gần bọn họ, cảm thán “Nhiều người thật!”

“Gia phụ không thích phô trương, chỉ làm 100 bàn, cũng chỉ mời mấy nhà thân thuộc.”

Diệp Kình dẫn họ tới bàn chủ, có chút áy náy nói “Cháu phải đi hỗ trợ tiếp khách, Tư Trà, phiền em tiếp đón dì và dượng.”

“Cháu bận thì cứ đi đi, không cần lo tới chúng ta.” Tần Hương Nguyệt rất vừa lòng với thái độ của anh, thoải mái phất tay.

Diệp Kình cúi chào rồi mới rời đi.

Ba người một mình ngồi ở bàn chủ, cũng không để ý tới các ánh mắt dòm tới, cứ thế mà nói chuyện với nhau.

Không lâu sau, Tô Lôi tới tiếp khách.

“Nhạc Tư Trà, hai vị đây là?” Cô thân thiết ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tư Trà, mỉm cười chào hai vợ chồng, ánh mắt tò mò.

“Dượng tôi – Tôn Thích và dì – Tần Hương Nguyệt.” Nhạc Tư Trà giới thiệu “Dì, dượng, đây là Tô Lôi, là vị hôn thê của anh trai Diệp Kình.”

“Cháu chào cô chú.” Tôi Lôi lên tiếng chào, vừa nãy quấn quít lấy Nhạc Tư Trà hỏi không ít chuyện, biết cậu không xuất thân danh môn, nhưng ba người này lại khiến cô không tự chủ được mà muốn thân cận.

Không tới tới khí chất của Nhạc Tư Trà là do không gian ảnh hưởng, Tần Hương Nguyệt là Tôn Thích lại có phong độ của người tri thức. Đều xuất thân từ dòng dõi thư hương, khí chất độc đáo từ mấy thế hệ bồi dưỡng ta không phải mấy năm buôn bán có thể mài mòn. Hơn nữa, Nhạc Tư Trà đưa tặng họ rất nhiều sản phẩm trong không gian, khí chất của họ lại lẫn thêm chút mờ ảo.

“Tô thiểu thư thật xinh đẹp! Người lại tốt, cậu Diệp Vũ có thể lấy cô đúng là có phúc.” Tần Hương Nguyệt vẫn rất thích những người lễ phép, thấy Tô Lôi liền khen không dứt lời.

Tô Lôi đỏ mặt, sau đó lại gần Tần Hương Nguyệt nhỏ giọng nói chuyện, thỉnh thoảng lại có tiếng cười trong trẻo vang lên.

Mấy ánh mắt thăm dò lại càng nhiều.

Tô Lôi là thiên kim, dù tính ở mặt gia thế hay tài mạo đều là số một, đồng thời, cô cũng nổi tiếng vì sự cao ngạo. Trừ bỏ một ít người, cô đối ai đều lạnh như bang, hôm nay lại chủ động thân thiết với mấy người mà họ không biết, đúng là khiến người ta chú ý, cũng khiến người ta càng tò mò với ba người Diệp Kình mang tới này.

Diệp Triển Hạo rốt cục chú ý tới bên này, nói vài lời với mấy ông bạn rồi đi tới.

“Bác Diệp!” Tô Lôi đứng dậy chào, những người khác cũng đứng lên.

“Không cần khách sáo như vậy, Tư Trà, hai vị này là dì và dượng của cháu đúng không.”

“Chào ông Diệp, tôi là dượng của Tư Trà – Tôn Thích, đây là vợ tôi – Tần Hương Nguyệt, thật hân hạnh khi nhận được thiệp mời của ông, nhân ngày này, tôi chúc ông ‘Phúc tựa Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.’”

Nghe thế, Diệp Triển Hạo càng cười vui vẻ “Hai người đến đã là nể mặt tôi, mọi người cũng đừng khách sáo nữa, cùng ngồi đi.” Nói xong liền ngồi xuống chủ vị.

Mọi người cũng ngồi xuống theo.

“Tuy tôi lớn hơn hai vị hơn 20 tuổi, nhưng A Kình và Nhạc Tư Trà đều ngang hàng nên hai vị cứ gọi tôi một tiếng ‘lão ca’ đi.”

“Là Diệp lão ca để mắt, chúng tôi cũng không khách sáo nữa.” Tôn Thích liền sửa xưng hô ngay.

“Ha ha, Tôn lão đệ, hôm nay phải cám ơn quà của em, lão ca ta đã lâu rồi không được uống trà ngon như vậy.” Mãi đến giờ, tay ông vãn cầm chặt tử sa hồ.

“Đâu có, chỉ là chút quà, anh thích là tốt rồi.” Tôn Thích dù không hiểu sao ông lại tôn sùng lá trà của Nhạc Tư Trà thế nhưng vẫn khiêm tốn nói.

Diệp Triển Hạo thấy ông khiêm tốn như vậy, lại càng nể trọng. Lời nói cũng càng nhiệt tình, hai người nói chuyện trên trời dưới bể, mãi đến khi Đàm Tú Quyên tới báo khách đã đông đủ, mời Diệp Triển Hạo lên đọc diễn văn mới đành dừng đề tài.

Diệp Kình ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tư Trà, hỏi “Hai người đó nói chuyện gì mà vui vẻ vậy? Đứng ở cửa anh cũng nghe thấy tiếng cha cười.” Đây là lần đầu tiên anh thấy ông ấy vui vẻ như thế, mặt đều nở hoa.

“Chủ đề nào cũng nói, đều là mấy chuyện vặt đời thường, người lớn tuổi thường thích nói chuyện.” Nhạc Tư Trà cũng nhỏ giọng, không thể để Tôn Thích nghe được lời này.

“Xem ra mấy người rất hợp nhau.” Diệp Kình nhìn Tần Hương Nguyệt và Tô Lôi đang hăng say nói chuyện, lại còn thêm Đàm Tú Quyên mới ra nhập.

Chủ vị là Diệp Triển Hạo không ở, nên để không, bên phái ở Đàm Tú Quyên, tay trái là Tôn Thích, bên cạnh Tôn Thích là Tần Hương Nguyệt, tiếp theo là Tô Lôi, Nhạc Tư Trà, Diệp Kình ngồi bên cạnh Nhạc Tư Trà còn Diệp Vũ ngồi bên cạnh Đàm Tú Quyên.

“Ừm.”

Diệp Triển Hạo đứng trên bục nói cám ơn, mấy người bên dưới ra vẻ chăm chú nghe nhưng thực ra chẳng ai chú ý ông đang nói gì, đều nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cũng không chú ý người khác nhìn chăm chú hai ông Diệp nhìn bọn họ vài mắt, cuối cùng vẫn là Tôn Thích ho khan vài tiếng mấy người mới ngùng lại, cẩn thận nghe ông Diệp đọc diễn văn. Nhưng cũng đã gần hồi kết.

“….Một lần nữa xin cám ơn những chân thành mọi người đã tới!”

Sau đó, dưới những tiếng vỗ tay, Diệp Triển Hạo xuống đài, tiếp là mấy người nữa lên, lần này, Diệp Triển Hạo cũng Tôn Thích nói chuyện, không hề chú ý trên đài.

Hừ, nãy không nghe ta nói, giờ cũng không nghe mấy người nói!