Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 70: Nữ thần

“Sắp hạ cánh rồi, chuẩn bị đi.”

Lạc Trạch nhắc xong, máy bay trực thăng bắt đầu hạ độ cao.

Kiều Yến nắm lấy tay tui.

Xuyên qua tầng mây mù mỏng manh, đã có thể thấy rõ kiến trúc bên dưới, nhiều loại kiến trúc chi chít tạo thành một khối vuông, thành thị tiêu điều vẫn lộ ra vẻ chen chúc.

“Hạ cánh xuống đâu thế?” Dương Nhất Phàm hỏi.

“Ừm… tôi nhớ đâu là… A, có!” Lạc Trạch reo lên, máy bay bỗng tăng tốc lao về phía trước.

“Mẹ nó! Thằng nhóc quỷ này thù dai thật!” Khương Kiến ôm chặt lấy Dương Nhất Phàm, cả giận.

Khương Kiến còn chưa dứt lời, quỹ đạo của máy bay trực thăng đã khẽ nghiêng trên không trung, lần này là trả thù.

Sau một phút đồng hồ, máy bay trực thăng đã từ từ hạ xuống tầng trời thấp.

Tui nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ, hai bên đều là những hàng cây cao lớn phủ đầy tuyết trắng, không khí xung quanh tràn ngập sự tĩnh lặng trang nghiêm.

Máy bay hạ cánh, Lạc Trạch xoa tay từ khoang trước bước ra: “Lạnh chết bổn đại gia, ê, chuẩn bị đồ cho tôi chưa?”

“Đồ gì?” Khương Kiến ngẩn người.

“Mấy đại ca… chẳng lẽ định để tôi mặc áo tay ngắn làm kem que hả?!”

“Chết, anh không nghĩ đến có chênh lệch nhiệt độ trong ngày, không mang theo quần áo.” Khương Kiến vỗ tay, hối hận.

“…. Tôi cũng không nghĩ đến, tôi xin lỗi.” Kiều Yến cũng tỏ vẻ áy náy.

“Đây là đâu?” Tui chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi.

“Hừ, nhìn qua đã biết cô không có kiến thức, đây là nơi mọi người thăm viếng, gọi là Thần Cung, đây là Thần Cung Miyazaki thờ phụng Thiên Hoàng uy vũ.” 

“Là nơi người Nhật Bản thăm viếng.” Khương Kiến trừng mắt nhìn cậu ta.

“Trừng mắt nhìn tôi có của để ăn à?” Lạc Trạch hung tợn trừng lại.

“Thần ở đây à?” Bản cương thi ngạc nhiên, vội vã muốn mở cửa để diện kiến phong thái uy nghiêm của thần, nhìn thử có thanh nhã duyên dáng, chọc người phạm tội như bản cương thi không?

Vừa mở cửa ra đã có một trận gió lạnh thấu xương thổi vào.

“Ta..Ách xì !” Lạc Trạch hắt hơi.

“Bà nội cha~ ông đây cũng mặc áo ngắn tay…” Khương Kiến ai oán.

“Móa… đi theo mấy người không có thịt ăn! Ông đây muốn bay một mình!” Lạc Trạch nhảy xuống máy bay, bỏ chạy.

~dien~dan~LQD

Người trên máy bay đều bình tĩnh nhìn cậu ta.

Chưa tới 10 giây, Lạc Trạch đã bị Gừ Gừ ôm về, đang kêu thảm thiết.

“Cái… Cái gì đây?! Mẹ kiếp… đây không phải zombie à?!”

“Ngu ngốc.” Kiều Yến không thèm nể mặt “khen”, lưu loát nhảy xuống trực thăng.

“Thần! Thần!” Bản cương thi kích động chạy đi, không chú ý bỗng bị trượt chân, ngã xuống theo hình chữ đại.

“Ha ha ha—đồ ngốc--- đồ ngốc” Lạc Trạch cười đến khoa trương, bản cương thi chân thành chúc cậu ta sẽ bị nước miếng của mình sặc chết.

“Ngốc… Ngốc… khụ khụ khụ..?!”

“Chú cười con khỉ gì, coi chừng đội trưởng ám sát chú đó.” Khương Kiến thở dài.

“Hách Hách” Kiều Yến cẩn thận nâng tui dậy, phủi tuyết trên mặt tui.

Bỗng nghiên tui bắt được một chút tiếng gió cực kỳ mỏng manh, nghiêng đầu theo bản năng.

Một phát súng sượt qua tai tui, bắn lên trên cây thành một lỗ nhỏ.

“Ai đó?!” Khương Kiến và Dương Nhất Phàm giương súng.

“Trước đại điện có hơn 10 người.” Kiều Yến bình tĩnh đánh giá xung quanh.

Tuyết dày đã che đi mùi, ngay cả bản cương thi cũng sơ suất.

“Mọi người cẩn thận, người Nhật Bản rất hận chúng ta, phải cảnh giác” Khương Kiến nghiêm túc dặn.

“Tại sao?” Bản cương thi luôn rất ham học hỏi kiến thức mới.

“Hách Hách không biết? 12 năm trước, vì một hòn đảo nhỏ mà chúng ta đánh với họ một trận, họ không hận mới lạ.” 

“Tui có đánh đâu!” Tui nghiêm túc sửa lại, không thể để anh ta hắt nước bẩn lên tui được.

“Giết chết tên cầm đầu!” Vài người trong Thần Cung hét lớn.

“Bọn họ nói gì thế?” Khương Kiến móc lỗ tai.

“Giết chết tên cầm đầu? Cầm đầu là cái gì?” Tui vừa phiên dịch vừa hỏi lại.

“Ý là đại ca đó.” Kiều Yến nhận súng do Dương Nhất Phàm đưa tới, bắn về một hướng.

Một tiếng hét thảm, một người ngã xuống từ trên nóc nhà, một phát súng kia là bắn về hướng người nọ.

“A? Giết chết đại ca?” Tui lại càng không hiểu.

“Cái này đơn giản mà, giết đại ca thì bọn họ sẽ thành đại ca.” Dương Nhất Phàm tri kỷ giải thích thắc mắc của tui.

A…giống như âm mưu của anh đó hả. ~dien~dan~LQD

“Lạc Trạch, cậu nói với bọn họ chúng ta không có ý định xâm phạm, chúng ta là phần tử hòa bình.” Kiều Yến hắng giọng, trả súng lại cho Dương Nhất Phàm.

“Anh đã bắn chết một người rồi còn nói hòa bình?! Tự anh đi đi! Ông đây không biết tiếng Nhật!” Lạc Trạch trốn sau gốc cây gào lên.

“Gừ Gừ” Kiều Yến ra lệnh, Gừ Gừ chộp ngay lấy Lạc Trạch, lôi ra đường ở trung tâm.

“Á…Á.. dừng lại… dừng lại đi mà…”

“Ngừng lại đi… Hòa bình…I Love! Ngừng lại ngay! Ngừng lại!”

“Đội trưởng… Xem ra cậu ta thật sự không biết tiếng Nhật.” Dương Nhất Phàm đen mặt.

“Hách Hách có muốn đi nói không? Nếu không thì trực tiếp giết hết luôn vậy.” Kiều Yến nhìn về phía tui.

“Đội trưởng…sao lại giết mà không đi đường vòng? Cậu hận người Nhật Bản bao nhiêu vậy…” Dương Nhất Phàm bất đắc dĩ.

Tui gật đầu, gọi Gừ Gừ về, tự đi đến con đường ở trung tâm.

“Ê… Thần… ở đâu?” Tui hỏi to về hướng đại điện.

“Các người là ai? Tại sao lại giết người của chúng tôi? Nếu không có lời giải thích hợp lý, chúng tôi sẽ không tha cho kẻ cầm đầu các người đâu!”

Người trốn ở phía sau cho rằng tôi kêu gọi đầu hàng, xét thấy khả năng bắn súng chuẩn xác của Kiều Yến, tạm thời không ai dám đưa đầu ra làm bia ngắm.

Chà, lần đầu tiên bị người ta kêu là đại ca, tui cũng khó xử lắm…

“Không giao thần ra đây… Tôi sẽ giết sạch các người.” Bản cương thi cũng nhiệt tình kêu gọi mọi người sống trong hòa bình.

“Đáng giận! Đám người đó khinh người quá đáng, giết chúng!”

A, đàm phán không thành công rồi.

Tui nghiên người tránh mấy phát đạn, phóng về phía đại điện.

“Đáng ghét! Nổ súng! Nổ súng!”

“A… Không được, đồ quái vật… quá nhanh rồi!”

Ba người ở đó nhanh chóng lẫn mất, tui đứng trước cửa đại điện, phá cửa vào.

“A… chết tiệt!”

So tốc độ, trước khi bọn họ nổ súng, một tay tui đã đâm xuyên yết hầu. có kẻ muốn đánh lén sau lưng tui, bị tui dùng xương đuôi chuẩn xác đâm qua bụng.

Sau khi tui chạy đến đại điện, bên Kiều Yến cũng không rãnh, một người cũng không chừa lại cho tui.

Lần này đội viên tiến hành đàn áp chủ yếu là Kiều Úc và Gừ Gừ. Gừ Gừ thì thôi đi, nhưng Kiều Úc cũng hung mãnh như vậy, khiến ba đội viên bình thường chịu đả kích rất lớn.

“Tôi chịu thua, không ngờ anh còn hung tàn hơn anh hai của anh!” Lạc Trạch nhìn Kiều Úc với vẻ mặt kinh hãi.

“Gì? Sao Kiều Úc mạnh vậy? Hách Hách, khi nào em rãnh cũng biến hai người bọn anh thành siêu nhân đi! Anh không ngại mặc quần lót ở ngoài đâu!” Khương Kiến rên lên vừa sợ hãi vừa hâm mộ.

Người nằm trong đống tuyết ai do Gừ Gừ đánh, ai do Kiều Úc đánh nhìn cái là hiểu ngay.

Gừ Gừ là một kích mất mạng, cố ý đánh những điểm yếu hại. Kiều Úc thì không cho người ta một vết thương trí mạng nào.

Ham mê đặc biệt của Kiều Úc, bản cương thi không thể không nói, quá máu tanh.

Bản cương thi thích máu, nhưng không thích tanh.

Được rồi, lần này Thần Cung đã là của bản cương thi.

Tui vỗ lấy rương cung phụng bên cạnh, cười tươi như hoa: “Hách Hách cũng là thần! Tới viếng tui đi!”

“…” Khương Kiến phụt cười.

Hừ! Cười cái gì chứ! Tới viếng tui đi! Tới viếng tui đi! Không viếng tui đánh chết các anh!”

“…” Kiều Yến nhấc đôi chân thon dài bước về phía tui, trong ánh mắt đầy chờ mong của tui, nhóc quỳ một chân xuống.

“Chúc một ngày an lành, nữ thần của em.”

Nhóc nắm lấy tay phải của tui, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ.