Thiếu gia, thiếu gia, xảy ra chuyện gì?”
Đỗ Vĩ Minh lại càng hoảng sợ, Vương Võ còn đang bị thương. Bước nhanh đến phòng Vương Võ.
“Vương Võ, không có chuyện gì lớn, sáng sớm khi đào giếng, không chú ý, Chu Văn bị vùi, mọi người đã cứu hắn ra, giờ đang nghỉ ngơi, không có gì trở ngại, ngươi an tâm nghỉ đi.”
“Thiếu gia, nếu không phải ta bị thương, ta có thể giúp các ngươi.”
“Vương Võ, ngươi đừng nói nữa, Chu Văn không có gì trở ngại, ngươi cứ an tâm dưỡng thương, ta đi làm cơm cho các ngươi.”
Đỗ Vĩ Minh nói rồi rời đi, Vương Võ một mình nằm ở trên giường tự trách không ngớt. Nếu như là mình bị thương thì tốt rồi, là mình bị thương thì tốt rồi…
May mắn, giếng vừa mới đào, không sâu. Chu Văn khi cảm thấy đất đổ xuống, vô thức che đâu, không bị thương nặng, mọi người cứu đúng lúc, Chu Văn ở trên giường nằm một hồi cũng thấy hồi thần.
Đỗ Vĩ Minh vừa làm cơm, vừa trong lòng hối hận không ngớt.
“Thiếu gia, ngươi đừng lo lắng, chỉ là tay hơi khó chịu, chờ thêm một chút thì tốt rồi.”
Đại khái nhìn một chút, tay Chu Văn hơi bị thương, bởi vì chôn đầu trước ngực, tay che đầu, phỏng chừng dưỡng hai ngày thì sẽ không sao.
“Chu Văn, chuyện này đều do ta. Ta không nên để ngươi đào giếng, hại ngươi bị thương.”
“Thiếu gia, ngươi đừng nói như vậy, ta không sao cả, ngươi đừng lo lắng.”
Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn hảo hảo nghỉ ngơi, mình phải đi làm cơm. Lần trước mua bồ câu còn hai con, Đỗ Vĩ Minh giết một con, chia ra làm hai chuẩn bị nấu cho hai người uống. Cùng một lúc nấu hai phần cơm, Đỗ Vĩ Minh chấp nhận ăn cháo hoa. Lại cầm mấy quả trứng gà ra chuẩn bị làm trứng gà xào ăn.
Lần đào giếng đầu tiên vì Chu Văn thụ thương không giải quyết được gì. Trưởng thôn phái mấy thanh niên lấp cái hố kia. Chuyện đào giếng tạm thời không ai nhắc tới.
Đỗ Vĩ Minh dùng hai ngày chăm nom Vương Võ và Chu Văn, tay Chu Văn đã không có việc gì. Nhưng Đỗ Vĩ Minh không dám để cho hắn làm việc, để hắn và Vương Võ cùng nhau nghỉ ngơi. Việc trong nhà do mình tự tay xử lý. Về việc đào giếng, Đỗ Vĩ Minh vẫn muốn thử, nhưng tốt nhất là có người chỉ đạo mới được.
Đội ngũ lấy nước đã trở về, người trong thôn đặc biệt cao hứng, cuối cùng cũng có nước uống. Trưởng thôn để đội ngũ đưa nước thống nhất đặt ở sân tế tự, mỗi hộ phái người tới lấy. Đỗ Vĩ Minh tính theo suất ba người, chắc chỉ có thể được chia một bình nước. Trưởng thôn lo nhà hắn có người bị thương, cho hắn hai bình nước. Đội ngũ thứ hai cũng chuẩn bị xuất phát đi lấy nước. Hiện tại dưới tình huống không có biện pháp khác, lấy nước là biện pháp duy nhất. Lần này mọi người lại mang theo hơn mười một cái bình qua. Nhà Đỗ Vĩ Minh có một người cần tham gia, nhưng có hai người bệnh,, trưởng thôn nói để cho bọn họ tham gia lần tiếp theo.
Đội ngũ lấy nước vừa xuất phát không bao lâu, trong thôn đã có một đại nhân vật tới, là cùng Huyện lệnh tới. Trưởng thôn nghe được tin tức, dẫn mọi người đến cửa thôn nghênh tiếp. Người trong thôn nghe nói có đại nhân vật tới, nhiều người cũng chạy ra xem náo nhiệt. Phải biết rằng Huyện lệnh cũng không phải bách tính bình thường có thể gặp.
Đỗ Vĩ Minh nghe được tin, cũng lưu ý, nghĩ lại thì đại nhân vật không có quan hệ gì tới mình. Mình ở nhà chăm nom cho hai người bị bệnh là được rồi.
Người tới là Trần Phúc, là Nguyên thân vương đặc biệt phái tới Bình Phước trấn chống hạn, là quan viên công bộ, chuyên về thuỷ lợi. Kỳ thực Trần Phúc cũng có chút nghĩ không ra, hắn ở kinh đô bình bình an an, bình thường cũng không có giao tình gì lớn với Nguyên thân vương, lần này không biết xảy ra chuyện gì lại nhận được ý chỉ bắt tới Bình Phước trấn. Bình Phước trấn, là địa phương nhỏ chưa từng nghe nói đén, tin tức hạn hán cũng không nghe qua, ôi, không có cách nào chỉ đành theo ý chỉ đi tới Bình Phước trấn.
Huyện lệnh cũng có chút luống cuống, tình huống nạn hạn hán lần này cũng không lớn, hắn căn bản không báo cáo. Ngày hôm qua bỗng nhiên có một đội nhân mã tới, nói là Nguyên thân vương phái người tới trị nạn. Phải biết rằng có chuyện không báo là tội lớn, Huyện lệnh thiếu chút nữa bị hù chết khiếp. May mắn là không truy cứu vấn đề này, chỉ nói phải phối hợp quan viên hộ bộ trị tốt nạn hạn hán lần này. Kỳ quái nhất chính là địa điểm trị nạn lần này phải bắt đầu từ thôn Tu Hành.
Huyện lệnh chiêu đãi Trần Phúc đại nhân một phen, muốn từ trong miệng Trần Phúc đại nhân kiếm chút tin tức. Trần Phúc cũng không hiểu ra sao, tin tức gì cũng không biết. Chỉ nói ngày thứ hai phải đến thôn Tu Hành xem xét tình huống.
Trần Phúc kỳ thực một chút cũng không biết về nạn hạn hán lần này, nhưng biết đây là một cơ hội. Hắn ở công bộ đã sắp bảy năm, nhưng vẫn không được lên chức. Điều đó và tính cách của Trần Phúc có liên quan rất lớn, không nịnh hót, không có hậu trường, cho dù có kỹ thuật tốt cũng không có công trạng lớn gì. Nếu như lần này có thể xử lý tốt tình hình hạn hán, khẳng định có trợ giúp lớn lao đối với con đường làm quan sau này. Cho nên mới yêu cầu Huyện lệnh ngày thứ hai phải đi thôn Tu Hành quan sát tình huống.
Trưởng thôn kỳ thực cũng rất kinh ngạc chuyện Huyện lệnh tự mình đến, lúc trước từng đi nha môn thám thính, Huyện lệnh căn bản không thái độ. Ngay cả mặt Huyện lệnh cũng không gặp được, trực tiếp bị nha sai cản lại. Hiện tại đột nhiên tới thôn, không biết là tình huống gì a.
“Trương trưởng thôn, mau tới gặp Trần quan viên, hắn là đặc biệt từ kinh đô tới giúp chúng ta chống hạn.”
Trưởng thôn mang theo thôn dân thi lễ với Huyện lệnh và đám người Trần Phúc.
“ phiền trưởng thôn mang ta đi xem tình huống trong thôn.” Trần Phúc có lễ nói.
“Các vị đại nhân, mời đi bên này.”