Oa nhi sốt so với trong tưởng tượng càng thêm nguy kịch, có lẽ đứa bé trong khoảng thời gian này ăn uống không tốt, vốn có chút xanh xao vàng vọt, hiện tại phát sốt, dùng rượu trắng lau cũng không có nhiều tác dụng, Đỗ Vĩ Minh có chút nóng lòng. Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, căn bản không có cách lên trấn trên mời đại phu. Chỉ có thể hy vọng sáng mai mưa có thể ngừng, lên trấn trên xem đại phu.
“Thiếu gia, ngươi đi nghỉ ngơi đi, bên này có ta và Vương Võ là được.”
“Cùng đợi đi, chờ Oa nhi giảm sốt ta sẽ nghỉ ngơi.”
“Lý thiếu gia, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi nguyện ý cứu Oa nhi.” Liên Đại đi đến trước mặt Đỗ Vĩ Minh quỳ xuống, Đỗ Vĩ Minh hoảng sợ, nhanh đưa nâng hắn dậy.
“Ngươi đừng như vậy. Oa nhi sẽ không sao đâu.”
Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn đi nấu cháo gạo trắng, chủ yếu là lấy nước cơm cho đứa bé ăn một chút. Liên Đại bên kia nhiều ngày cũng chưa ăn gì, tốt nhất cũng nên ăn chút cháo gạo lứt, Oa nhi bây giờ còn nhỏ như vậy, phỏng chừng cũng không tiêu hóa được.
“Chu Văn, nấu nhiều vào, Liên Đại ca phỏng chừng còn chưa ăn cơm. Mọi người đều chịu chút.” Chu Văn ứng tiếng đi ra ngoài nấu cháo. Đỗ Vĩ Minh bảo Vương Võ đi nghỉ ngơi trước, sáng mai còn phải đánh xe lên trấn trên, cũng không cần nhiều người canh ở bên như vậy. Vương Võ cảm thấy có lý, về phòng mình nghỉ ngơi trước.
Liên Đại là lần đầu tiên tiếp xúc với Đỗ Vĩ Minh gần như vậy, thấy được vị thiếu gia này tâm địa rất thiện lương, bình thường nói chuyện đều khách khách khí khí, Vương Võ nói thiếu gia hắn là người tốt hiếm có trên đời này, hiện tại xem ra là thật.
Oa nhi là con trai của ca ca, tẩu tử khi sinh Oa nhi khó sanh, đứa nhỏ vừa sinh hạ nàng đã mất. Ca ca một mình vừa làm việc vừa mang theo Oa nhi, cuộc sống ra sao có thể tưởng tượng, mình mặc dù có giúp đỡ, nhưng tình huống trong nhà vẫn không tốt.
Đầu xuân năm nay nổi lên nạn hạn hán, trong nhà dựa vào tồn lương năm trước chống đỡ, ai ngờ ca ca mắc bệnh không dậy nổi, cuối cùng mất đi. Nạn hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, không có cách nào mình mới mang theo oa nhi cùng thôn dân trong thôn chạy nạn. Khi đi có bảy tám mươi người, dọc đường đi tách ra, chết đói, bệnh chết, khi đến thôn Tu Hành chỉ còn lại hai ba mười người.
Liên Đại biết thôn dân nơi này không thích bọn họ, hắn cũng tận lực bảo mọi người đừng làm phiền thôn dân. May mắn đám thanh nên tuổi trẻ lực tráng, dựa vào săn thú phía sau núi, mọi người cũng miễn cưỡng no bụng. Oa nhi hai ngày trước chỉ hơi ho khan, đại thẩm thường haychăm nom liền dùng cách chữa dân gian. Trong tay không có tiền, không có cách nào đến y quán xem bệnh.
Ai ngờ đột nhiên nổi mưa to, nhà cỏ tranh không chống đỡ nổi, trong phòng bị dột, thời tiết lập tức lạnh xuống. Không dư nhiều quần áo, lại lạnh, Oa nhi bắt đầu phát sốt, thật không có cách nào mới chạy đến bên này cầu người.
Đỗ Vĩ Minh vẫn liên tục dùng khăn đắp lên trán cho Oa nhi, rượu cũng đã lau một lượt. Liên Đại ở bên cạnh đổi khăn, mặt Oa nhi bởi vì phát sốt mà đỏ bừng, Đỗ Vĩ Minh nghĩ nghĩ, lại đem chăn mới tới, đắp lên người. Nếu có thể xuất mồ hôi thì tốt, cứ sốt thế này rất không ổn.
“Thiếu gia, có cơm rồi, ngươi đi uống chút cháo, để ta đút cho Oa nhi ăn.”
“Liên Đại, cháo của ngươi ta đã múc để trên bàn, ngươi đi uống đi.“
Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ để mình và Chu Văn cùng cho ăn, đứa bé sốt quá cao, phỏng chừng một người không cho ăn được. Có kinh nghiệm chăm nom Vương Võ, hai người cũng coi như biết cách đút cơm, cứ như vậy, mất thời gian hai nén hương mới đút hết một chén nước cơm. Liên Đại không giúp được gì, nhưng không rời đi, cứ như vậy đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn, có khi cũng hỗ trợ một tay.
Cuối cùng cũng cho ăn xong, Đỗ Vĩ Minh và Liên Đại đi ăn, tối nay còn không biết sẽ ép buộc tới khi nào, Chu Văn ngồi ở bên giường trông Oa nhi.
Liên Đại bưng cháo gạo trắng trong tay, không dám uống. Đây là đồ ăn tốt nhất mấy tháng qua, bình thường bắt được mồi phần lớn phải lên trấn trên bán lấy tiền, có thể uống cháo gạo lứt đã là phi thường không tệ. Khi đói nhất ngay cả rễ cỏ vỏ cây cũng phải ăn, cháo gạo trắng này đã rất lâu chưa được ăn.
Đỗ Vĩ Minh nhìn hắn cầm bát đến ngẩn người, cũng không nói thêm gì. Cầm chút rau muối đặt lên bàn, bảo hắn mau ăn. Đỗ Vĩ Minh uống một chén cháo là no, cơm chiều ăn khá nhiều, cũng không quá đói. Liên Đại uống hết một chén cháo vẫn không cảm thấy gì, lại ngượng đi múc thêm. Đỗ Vĩ Minh nhìn ra liền chủ động múc thêm cho hắn, Liên Đại ăn hết 3 bát cháo lớn, cảm thấy trong bụng ấm áp hơn không ít, cả người đều có tinh thần.
Hai người lại đổi cho Chu Văn tới uống cháo, thấy Vương Võ đã ngủ không gọi hắn. Đỗ Vĩ Minh sờ sờ trán Oa nhi cảm thấy đã giảm nhiệt, không có nhiệt kế thật phiền toái, cũng không biết rốt cuộc hiện tại là mấy độ. Đỗ Vĩ Minh cuối cùng vẫn không thắng được khuyên nhủ của Chu Văn, về phòng nghỉ ngơi. Liên Đại và Chu Văn canh Oa nhi.
May mắn mưa to đến sáng thì dần dần nhỏ đi. Đỗ Vĩ Minh rời giường rửa mặt rồi đến xem Oa nhi, sờ sờ trên người hắn, có chút mồ hôi. Trán vẫn nóng, mặt vẫn đỏ. Xem ra phải lên trấn trên để đại phu xem bệnh. Chu Văn một đêm không ngủ, lúc này đã chịu khó làm xong bữa sáng.
Đỗ Vĩ Minh bảo Vương Võ chuẩn bị xe bò, chờ ăn sáng xong thì lên trấn trên tìm đại phu. Liên Đại nghe thế, ngại ngùng chạy đên.
“Lý thiếu gia, ta hiện tại trên người không có tiền, tiền xem đại phu ngài có thể ứng trước giúp ta không, Liên Đại ta khẳng định sẽ trả lại ngươi.“
“Liên Đại ca, trước đừng nói chuyện này xem bệnh, cho Oa nhi quan trọng hơn, mau ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta còn phải lên trấn trên.”
Liên Đại nghe thế trong lòng mười phần cảm động, không nói thêm gì liền ngồi vào bàn ăn cơm. Ăn xong bữa sáng đơn giản, Vương Võ đánh xe, Đỗ Vĩ Minh và Liên Đại mang theo Oa nhi lên trấn trên. Chu Văn ở lại nhà, ngày hôm qua cả đêm không ngủ, ban ngày để hắn nghỉ ngơi một chút. Trời còn hạ xuống một ít mưa, Đỗ Vĩ Minh bọc người Oa nhi thật kín, Liên Đại ôm Oa nhi, sợ áo tơi trên người không ngăn được mưa, Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ một chút rồi bảo Chu Văn đi lấy vải dầu đến. Như vậy thì có thể chắn mưa chắn gió.
Bởi vì mưa to, trên đường cực kì lầy lội, tốc độ đi đường so với mọi khi chậm hơn nhiều. Người phát sốt cần uống nhiều nước, Đỗ Vĩ Minh khi đi bảo Chu Văn trữ một bình nước ấm, trên đường đút cho Oa nhi uống vài lần, chỉ là mỗi lần đều uống không nhiều lắm, trán Oa nhi hình như lại nóng lên. Vương Võ cực kì cố gắng làm cho xe bò đi nhanh hơn, khi đám người Đỗ Vĩ Minh đi vào y quán đã là sau giờ ngọ. May là bởi vì ngày mưa, y quán cũng không có nhiều người, rất nhanh liền đến lượt xem bệnh cho Oa nhi.
Đại phu bắt mạch cho Oa nhi, chẩn trì một phen, nói với Đỗ Vĩ Minh bệnh của Oa nhi có hơi phiền phức. Thân mình đứa bé thể chất không tốt, lại nhiễm phong hàn, không trị liệu kịp thời, hiện tại sốt cao không lùi, đề nghị Đỗ Vĩ Minh ở lại trấn trên hai ngày, tiện cho tùy thời trị liệu. Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ rồi bảo Vương Võ đi tìm nhà trọ để ở, mình và Liên Đại ở đây chờ.
Liên Đại nghe được lời của đại phu, mặt trắng xanh, đây là độc đinh duy nhất của ca ca, nếu không trị hết mình nào có mặt mũi đi gặp ca ca dưới cửu tuyền. Đỗ Vĩ Minh lúc này cũng không quản hắn, xem bệnh mới cho Oa nhi là chính sự. Đại phu châm cứu cho Oa nhi, lại kê phương thuốc, bảo Đỗ Vĩ Minh lập tức đi bốc. Đại phu nói Đỗ Vĩ Minh nếu đến mai sốt còn chưa lui thì tìm hắn. Đỗ Vĩ Minh lại hỏi thêm vài chi tiết, đồng ý rời đi. Một lần chẩn trị cộng tiền thảo dược Đỗ Vĩ Minh mất 200 văn, may là mình mang theo đủ bạc. Đỗ Vĩ Minh cầm hai điếu tiền và năm lượng bạc chuẩn bị nhỡ cần đến.
Vương Võ đã tìm được nhà trọ, cách y quán không xa, xe bò cũng tạm gửi ở nhà trọ. Đỗ Vĩ Minh bảo Vương Võ thuê một gian thượng phòng, phòng tốt một chút thì tốt hơn, Oa nhi bây giờ còn bệnh. Vào đến nhà trọ, Liên Đại lập tức đi sắc thuốc. Đỗ Vĩ Minh bảo Vương Võ về thôn trước, nói một tiếng với Chu Văn, nếu lo lắng thì ngày mai lại đến cùng Chu Văn. Vương Võ không chịu, nói muốn chăm nom thiếu gia, đi về thôn báo cho Chu Văn rồi buổi tối sẽ trở về. Kỳ thật Vương gia khi đi có để lại địa khế, đó là một tòa nhà ở trấn trên, bảo bọn họ nếu không thể ở trong thôn nữa thì lên trấn trên ở. Hiện tại hình như không thích hợp, cứ để lần sau rồi nói vậy. Vương Võ cáo từ về thôn, Đỗ Vĩ Minh bảo hắn xem xét tình hình, nếu muộn thì ngày mai hẵng đến. Vương Võ không nói gì cứ thế rời đi.
Chờ Vương Võ đi rồi, Đỗ Vĩ Minh mới nhớ ra cơm trưa còn chưa ăn. Quên đi, không cần đi mua. Đỗ Vĩ Minh bảo tiểu nhị làm chút đồ ăn mang lên, lại chỉ đạo nấu một ít cháo hoa. Trước khi uống thuốc nên cho Oa nhi ăn vài thứ, bụng rỗng uống thuốc là không tốt. Đồ ăn rất nhanh mang lên, Đỗ Vĩ Minh bưng cháo cẩn thận đút cho Oa nhi. Cuối cùng cũng đút hết một chén cháo nhỏ. Vừa ăn xong, Liên Đại cũng đem thuốc đã sắc bưng đi lên.
“Liên Đại ca, để đó đã, đợi thuốc nguội hẵng đút cho Oa nhi uống. Ngươi ăn ăn cơm trước đi.” Liên Đại nhìn thức ăn trên bàn thì biết Đỗ Vĩ Minh cũng chưa ăn, bảo hắn ăn trước. Không muốn vì việc này đôi co, Đỗ Vĩ Minh ăn cơm trước rồi đến lượt Liên Đại ăn. Ăn xong lại hợp lực đút cho Oa nhi, một chén thuốc đen tuyền này nhìn đã thấy đắng, Oa nhi tuy không tỉnh nhưng cũng không dễ cho uống. Một chén thuốc cũng lãng phí mất một ít, cuối cùng cũng đút được hết phần lớn. Đút xong một chén thuốc, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy trên người mình đều xuất mồ hôi.
Oa nhi uống thuốc xong lại nặng nề ngủ, Đỗ Vĩ Minh bảo Liên Đại cũng nghỉ một chút. Ép buộc đến bây giờ, người này hai mắt đỏ bừng, đừng để Oa nhi bệnh mà hắn cũng ngã xuống. May mà giường đủ lớn, ghé vào trong mà ngủ, chỉ chốc lát sau liền có tiếng ngáy vang lên. Đỗ Vĩ Minh ngồi ở trên ghế trông Oa nhi. Khỏi nói, Oa nhi bộ dạng mi thanh mục tú, phỏng chừng lớn lên sẽ là một cái đại soái ca.
Đỗ Vĩ Minh thấy Oa nhi như vậy nhớ tới mình trước đây, chị chắc cũng chăm nom mình như vậy. Cho nên thấy Liên Đại ôm Oa nhi đến gõ cửa mới nhiệt tâm giúp bọn họ. Khi còn nhỏ, điều kiện trong nhà không tốt, đặc biệt hy vọng có thiên sứ sẽ đến giúp mình. Lớn lên biết trên thế giới này không có thiên sứ, nhưng Đỗ Vĩ Minh cảm thấy chị chính là thiên sứ ông trời đưa tới cho mình, bảo hộ mình, bằng không mình sẽ chịu không ít khổ cực. Cũng không biết chị hiện tại thế nào, tính thời gian, mình đến đây đã một năm, chị chắc đã thoát khỏi nỗi đau mất mình. Cháu trai nhỏ nhà mình không biết bộ dạng thế nào, chắc là nhỏ hơn Oa nhi một chút. Đỗ Vĩ Minh cứ như vậy canh Oa nhi, nghĩ đến thân nhân phương xa của mình.