Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 49: Cơm tất niên

Đỗ vĩ minh hai ngày nay làm không ít đậu rang, sao hạt dưa, sao hoa sinh, sao đậu tương, thời đại này thứ có thể ăn vặt không nhiều lắm, mứt hoa quả mình lạ không thích, nên chỉ mua một ít điểm tâm. Hiện tại trong nhà nhiều người, đỗ vĩ minh cảm thấy người một nhà ngồi quanh bàn cắn hạt dưa uống trà trò chuyện là một loại hạnh phúc.

Hạt dưa ăn nhiều rất dễ thượng hoả, may mà đỗ vĩ minh đã sớm có chuẩn bị, nước trà của mọi người hai ngày nay đều là trà kim ngân hoặc trà bạc hà, đây đều là trà thanh tâm giải nhiệt, cho nên mọi người đều rất tốt.

Đến sáng sớm hai mươi chín tháng chạp, vương võ phải lên trấn trên lấy nồi, cửa hàng trấn trên cũng gần như đều đã đóng cửa, không trì hoãn khi trở về cũng đã là buổi chiều. Đỗ vĩ minh thấy nồi, rất vừa lòng, he he, cuối cùng cũng có thể ăn lẩu. Kỳ thật đỗ vĩ minh càng muốn làm một cái nồi đồng, chỉ là nơi này đồ đồng rất hiếm, giá cả có thể suy ra, chỉ nồi sắt thôi đã không rẻ rồi.

Ăn lẩu, trong đó còn có một thứ rất quan trọng chính là nước tương. Nơi này không có sẵn nước tương chấm, đỗ vĩ minh chỉ đành tự động thủ. Hoa sinh rửa sạch, cho vào nồi đảo lên, nhất định không thể đảo nát, phải dùng lửa nhỏ. Xong rồi thì đem hoa sinh cho vào trong một cái bát, dùng chày gỗ giã nát. Nếu có máy xay thì tốt biết mấy, ôi, kỹ thuật hiện đại thật khiến cho người ta mong nhớ.

“thiếu gia, ngươi nghỉ ngơi một chút, để ta thử xem.” Chu văn chủ động tiến lên nhận việc trong tay đỗ vĩ minh.

“được, chu văn ngươi làm trước, ta đi làm tương hạt tiêu.”

Hạt tiêu rửa sạch, đập vỡ, cho vào chảo đảo lên là được.

Chờ hoa sinh đã sắp thành dạng tương, lấy ra, thêm chút dầu ô liu, cho đến khi độ đặc thích hợp là được. Đỗ vĩ minh cố ý làm hai loại, một loại chính là tương chấm, một loại khác là ở bên trong tương bỏ thêm chút hạt tiêu khá lớn, đỗ vĩ minh là ưa ăn tương có cả hạt tiêu, như vậy ăn mới càng thơm.

Hai loại tương chấm đã xong. Trời còn chưa tối, đỗ vĩ minh mà bắt đầu bận bịu chuẩn bị cho buổi tối ăn lâu. Ngâm mộc nhĩ, rửa sạch chờ dùng. Bắp cải, củ cái, đậu hũ, rau xanh, khuẩn cô, bánh mật, cá viên, thịt viên, trứng muối, và thành phần quan trọng chủ đạo, thịt dê. Thái thịt dê là một nghệ thuật, thịt dê phải thái thật mỏng, vừa nhúng vào nước liền chín, thịt dê nếu thái dày, khi nấu mất thời gian sẽ dai rất khó ăn. 

Vương võ chủ động làm việc này, đỗ vĩ minh nhìn qua thấy thái không tệ mới yên tâm cho hắnm àm. Vương võ nghĩ sư phó trước kia nếu biết mình dùng công phu học được để thái thịt dê, lại còn được khen ngợi ngút trời, không biết sẽ có tâm tình gì.

Nồi mà đỗ vĩ minh bảo vương võ đi đặt là loại nồi lớn chuyên để ăn lẫu, đốt than củi đặt vào giữa là có thể bắt đầu ăn. Canh lẩu là canh xương heo hầm phà loãng, xương heo lần trước mua hầm được một bát lớn, khi nào muốn ăn thì múc ra, rất là tiện. Đỗ vĩ minh pha nước chấm, ba loại tương chấm múc vào ba cái chen lớn, mỗi người một loại khẩu vị khác nhau, muốn ăn thế nào thì tự chế.

Mọi người đều là lần đầu tiên ăn lẩu, nồi đặt ở chính giữa, bên cạnh một bàn đầy đồ ăn kèm, mọi người nhìn đỗ vĩ minh làm mẫu rồi mới bắt đầu gắp ăn. Thịt dê sẽ có mùi tanh, đỗ vĩ minh ban đầu còn chưa mang ra, sợ có người ăn không quen.

Chờ mọi người đều sắp ăn no 7 phần, đỗ vĩ minh mới mang ra một chút thịt dê, ai ngờ thứ này lại được mọi người yêu thích, oa nhi la hét muốn ăn, liền cắt ra hai cần thịt dê, một đám người sức đánh chén siêu cường, hai cân thịt dê chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn tiêu diệt sạch sẽ. 

Đỗ vĩ minh đã chiến đầu xong phần mình, thấy đám vương võ và liên đại còn như chưa no, đỗ vĩ minh lại cho bánh mật vào nấu, bánh mật này là do bên thôn trưởng làm. Vì nhà mình không có ai biết làm, đỗ vĩ minh liền nhờ bọn họ làm giúp, cho nên năm nay bánh mật cũng làm không ít.

“ca ca, lẩu ăn ngon thật, ngày mai chúng ta lại ăn hay không?”

“vĩ minh, món lẩu này thật không tệ, qua hai ngày chúng ta lại ăn một lần.”

Kỳ thật cảnh nguyên từng ăn qua một thứ tương tự như lẩu gọi là bát hà cung, nhưng chưa từng nếm qua cá viên như đỗ vĩ minh làm, kèm thêm tương chấm, thật là mỹ vị. Quan trọng là mọi người ngồi quanh bàn cùng ăn, cảm giác đặc biệt ấm áp.

Đỗ vĩ minh rất vui vì lẩu được mọi người tán thưởng, cười gật đầu,“thứ này muốn ăn cũng rất dễ, khi nào thì muốn ăn thì làm.” Hiện tại có nhiều người, không giống trước kia cùng cảnh nguyên hai người buổi tối luyện chữ, chơi cờ qua ngày, đỗ vĩ minh nghĩ mãi cảm thấy nếu có một bộ mạt trược thì tốt rồi, đây chính là quốc tuý, nhưng mà mạt trược làm cũng không dễ.

Đỗ vĩ minh vừa đem ý tưởng của mình nói ra lập tức hấp dẫn sự hiếu kì của mọi người, mạt trược, đấy là cái trò gì, chưa từng nghe nói qua. Ăn uống no đủ, mọi người đều không có việc gì làm, đỗ vĩ minh liền phát động mọi người bắt đầu làm mạt trược. Vương võ đi tìm mấy khối gỗ vốn dùng để làm củi về, cùng liên đại dùng búa chẻ thành khối nhỏ, đỗ vĩ minh có thể đại khái vẽ ra hình dạng tứ phương nho nhỏ, nhưng phải làm mỗi cái đều lớn nhỏ không khác nhau thì không dễ. 

Sau khi khảm trong những khối gỗ nhỏ, đỗ vĩ minh liền cùng chu văn, cảnh nguyên và oa nhi ở bên mài, trước tiên dùng đao gia công lại, sau đó lấy mấy khối đá đặt lên bàn từ từ mài. Tuy việc này không dễ làm, cả đêm cũng làm ra được hơn ba mươi khối, còn lại đành để mai làm tiếp.

Lưu cảnh nguyên đối với thứ kì là đỗ vĩ minh nghĩ ra thật sự rất bất ngờ, mạt trược, thứ này căn bản nghe cũng chưa nghe nói qua. Mình coi như là học phú ngũ xe, nước láng giềng chắc chắn chưa từng có loại đồ chơi này. 

Kỳ thật năm ngoái cảnh nguyên đã hỏi qua đỗ vĩ minh, mấy ý tưởng trong đầu hắn là từ đâu ra, đỗ vĩ minh giải thích là một lần không cẩn thận bị đập đầu, trong đầu đột nhiên thường có một ít ý tưởng kỳ lạ. Thời đại này đối với những thứ thần quái vẫn rất sùng bái, lưu cảnh nguyên cũng không hoài nghi nữa. Phỏng chừng mạt trược cũng là từ đó mà ra.

ba mươi cuối năm, từ sáng sớm, đỗ vĩ minh đã cùng liên đại và chu văn bận bịu đủ việc. Cảnh nguyên, thôi quên đi, cũng không cần hắn hỗ trợ, để hắn cùng vương võ tiếp tục làm mạt trược. Liên đại đi làm thịt một con gà, theo cách nói của hắn thì nhất định phải giết gà để lễ nên đỗ vĩ minh cũng nghe theo mà làm. Giữa trưa ăn hồn đồn, món này cũng đơn giản, trong nhà nhiều nhất chính là cải trắng, cho nên nhân hồn đồn tự nhiên là nhân thịt heo cải trắng. 

Thịt băm hai ngày trước vẫn còn, cải trắng băm, vắt nước, thêm thịt, muối, gia vị vừa đủ. Bảo chu văn cán bột, đỗ vĩ minh gọi thêm vương võ tới giúp một tay. Cảnh nguyên đêm qua nói muốn ăn nem rán, đỗ vĩ minh đã đồng ý. Buổi sáng làm thêm một ít vỏ nem, ngoại trừ nem rán còn có bánh trôi, gạo nếp một ngày trước đã đem đi ngâm.

Gói xong hồn đồn, đỗ vĩ minh tặng một ít cho đám thôn trưởng, trương thợ mộc, còn để liên đại tặng cho chỗ cửa thôn, đổi lại mang về một ít bánh bột v.v. Mọi người quen biết đã lâu, có đi có lại, có đồ ngon sẽ chia sẻ lẫn nhau. Hồn đồn ăn kèm với canh xương heo hầm, vào đông ăn một chén hồn đồn nóng hầm hập thiệt là thoải mái.

Buổi chiều đều dồn vào chuẩn bị bữa cơm tất niên. Trong quan niệm truyền thống, bữa cơm tất niên đêm ba mươi cuối cùng trong năm là vô cùng quan trọng, hận không thể mang tất cả đồ ăn ngon mang ra. 

Oa nhi đi ngủ trưa từ sớm, cảnh nguyên thì tiếp tục hăng hái chiến đấu với mạt trược. Giò kho tàu và canh vịt nấu hẹ cần nhiều thời gian, đỗ vĩ minh làm hai món này trước. Cho một khúc củi nhỏ xuống dưới bếp hầm vịt, đỗ vĩ minh mới bắt đầu làm bánh nhân đậu.

Vì để đồ ăn vào đông không bị lạnh, đỗ vĩ minh đã vắt hết óc, cuối cùng nghĩ đến trước kia vào mùa hè ở nông thôn muốn bán đá lạnh đều dùng một cái hộp gỗ, bên ngoài bọc vài cái áo bông cũ. Đỗ vĩ minh cũng hay dùng biện pháp này để giữ ấm, bằng không trời lạnh thế này, đồ ăn đưa lên bàn đều bị nguội hết.

Oa nhi rời giường đành nhờ cảnh nguyên giúp mặc quần áo, những người khác đều đang bận. Vương võ và chu văn vụng trộm nhìn, nhóc này thật lợi hại, có thế khiến vương gia mặc quần áo giúp. Thái độ của cảnh nguyên với oa nhi tốt hơn so với trong tưởng tượng của đỗ vĩ minh. 

Tính cách của cảnh nguyên có chút lạnh lùng, cùng với mình còn có thể nói vài câu, chứ với vương võ hay chu văn chẳng nói gì mấy. Đỗ vĩ minh đó là không biết, cảnh nguyên bình thường vốn không nói nhiều, chỉ với hắnvà hoàng huynh thì mới nói nhiều hơn. Mà cho dù cảnh nguyên dám nói, vương võ và chu văn cũng chịu không nổi. Thái độ như vậy làm chu văn và vương võ khi vừa tới còn tưởng vương gia nhà bọn họ bị hỏng chỗ nào, nói chuyện hòa khí như vậy.

“ca ca, ngươi đang làm đồ ngon gì vậy?”

“ca ca làm giò cho con quỷ tham ăn oa nhi, tàu giò kho, có muốn ăn không?”

“được. Ca ca, oa nhi có thể giúp gì cho ca ca không?”

“oa nhi, ngươi đi chơi với cảnh nguyên ca ca đi đã, ca ca khi cần sẽ gọi ngươi, được không?”

“được.”

Đỗ vĩ minh đang bận túi bụi thì vương đại thẩm của cửa thôn tới.

“lý nhị, đang bận à?”

“thím, mời lên nhà chính ngồi.”

Vương đại thẩm đưa tới một ít củ từ, củ từ ở đây là thứ hiếm lạ, bình thường phải đúng dịp mới có, thứ này muốn lấy khá là khó, mọi người rất vất vả mới lấy được một ít, đỗ vĩ minh bình thường đối với bọn họ chăm nom có thừa, tuy nói liên đại và oa nhi đến nhà hắn, nhưng có gì đều nghĩ đến bọn họ. Mọi người thật sự không có gì hay để đưa, liền phái vương đại thẩm đưa tới một ít củ từ, lễ khinh tình trọng, coi như là lòng biết ơn mọi người đối với hắn.

Đỗ vĩ minh lại tặng chút bánh trôi cho vương đại thẩm, vương đại thẩm một phen chối từ đưa đẩy rồi mới cáo từ rời đi. Nàng cũng phải trở về làm cơm tất niên. Cứ như vậy, đỗ vĩ minh lại hơi chậm lại, may mà đã sớm chuẩn bị, chu văn cũng giúp một tay, bằng không thật đúng là không kịp.

Canh cá dưa chua, giò kho tàu, thịt thỏ chiên, củ từ xào thịt, thịt khô chưng măng, gà muối chưng, canh gà mộc nhĩ, gà nướng tương, rau trộn chua ngọt, thịt dê kho tàu, canh rau nấm hương, đầu sư tử hấp, canh vịt nấu hẹ, và nem rán. Tràn đầy một bàn đồ ăn, may là có hộp giữ ấm bằng không nhiều đồ ăn như vậy đã nguội lạnh từ lâu. Đỗ vĩ minh lôi ra một vò rượu gạo, mọi người đều làm một chén đầy, ngay cả oa nhi cũng nhấp một chút.

Nhìn một bàn đầy người, đỗ vĩ minh tự đáy lòng cảm thấy cao hứng, lễ mừng năm mới phải nhiều người mới náo nhiệt, hôm nay so với năm trước náo nhiệt hơn. Mình trước kia hâm mộ nhất chính được cùng mọi người như thế này, khi ăn cơm đều là một bàn người. Mình ban đầu còn có thể cùng chị ăn cơm, về sau lại chị kết hôn, mới có nhiều người hơn.

Cảnh nguyên thấy đỗ vĩ minh tựa hồ có chút xuất thần, nhẹ nhàng đẩy hắn một chút. Đỗ vĩ minh giơ chén lên, “chúc mọi người muốn sao được vậy, làm một chén.”

Cạn một ly, mọi người ngồi xuống dùng bữa, một bàn đồ ăn phong phú coi như là hồi báo đối với vất vả một năm của mọi người. Liên đại chưa từng có ngờ mình lại có thể mang theo oa nhi ngồi quanh bàn ăn thức ăn như vậy, mình coi như đã công đạo ới ca ca. Chu văn và vương võ cũng đặc biệt cao hứng cùng mọi người ăn mỹ thực, uống rượu. Oa nhi thì không cần phải nói, chỉ được nhấp có một chút rượu, về sau thì chỉ uống nước. Đỗ vĩ minh cũng vậy, tửu lượng của hắn gần như là không có. Một bữa ăn kéo dài thật lâu, đồ ăn trên bàn dần dần mất đi độ nóng, nhưng không khí trong phòng lại càng ngày càng ấm áp.