Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 55: Được biết

đỗ vĩ minh thấy mấy ngày nay mí mắt phải cứ nháy suốt, tục ngữ nói trái máy tài phải máy tai, đây không phải là dấu hiệu tốt. Hơn nữa hai ngày nay chu văn và vương võ cũng rất kỳ quái, luôn nhìn hắn như muốn nói gì đó, hỏi bọn hắn có chuyện gì thì lại đều không chịu nói, thật là kì quái.

Mấy ngày nay trời nóng đến khó nhịn, đỗ vĩ minh thường xuyên bảo bọn họ đặt dưa hấu vào trong giếng. Hậu viện có một cái giếng, nghe nói là đào sau nạn nạn hạn hán lần trước. Đây cũng là một nguyên nhân đỗ vĩ minh mua lại cửa hàng này, nhà mình có giếng đương nhiên sẽ tiện hơn.

“thiếu gia, thiếu gia mau đi nghỉ ngơi một chút đi, dù sao trưa nay cũng không có việc gì.”

“ta không phiền, bảo nhân khang đi nghỉ ngơi đi, mỗi ngày đều rời giường từ sáng sớm. Chu văn ngươi cũng đi ngủ một hồi đi.”

“thiếu gia, ta không mệt. Thiếu gia đang nhìn gì thế?”

“ta đang nghĩ trời càng ngày càng nóng, việc làm ăn trong cửa hàng của chúng ta sẽ không tốt như đoạn thời gian trước. Trời nóng nên mọi người không thích ăn thịt cá, tháng này đã sắp hết mà đến giờ cũng chỉ mới lời hơn 2 điếu tiền.”

“thiếu gia, thiếu gia đừng lo lắng, mọi chuyện cứ từ từ tính toán là được.”

“ừ, các ngươi nghỉ ngơi một chút đi thôi, lưu một hai người lại là được.”

“dạ vâng, thiếu gia.”

Đỗ vĩ minh ngồi ở trong cửa hàng cân nhắc xem nên làm ra món gì mới, xà phòng và dầu ô liu bán cũng không tệ nhưng so với tiền lời từ cửa hàng vẫn ít hơn. Ngày mai làm thử chút hồn đồn lạnh xem, đúng rồi, còn có lạnh da, không biết nhân khang có thể làm không, nếu có thể làm thì làm điểm lạnh da hẳn là cũng không tệ.

“ngươi nghe nói chưa, nguyên vương hình như bị thương?”

“nghe nói, nghe nói, không phải là lần này đánh giặc sao? Nghe nói hoàng thượng đã gấp gáp phái vài danh y qua.”

“còn không phải sao, nếu nguyên vương có chút sơ xuất, biên quan sẽ khó có thể giữ được.”

“ một năm nay có nguyên vương tọa trấn, biên quan mới thái bình hơn, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, đám người tát ma sẽ gây phiền toái là cái chắc.”

Hai người cứ như vậy nói chuyện với nhau, đỗ vĩ minh ở một bên nghe. Theo cách nói của bọn họ, nếu người tát ma tới thì sẽ thảm. Nguyên vương phải mau dưỡng thương dưỡng cho tốt, vạn nhất hắn mất thì đám người này sẽ không kiêng nể gì mà thật sự đánh vào.

Đỗ vĩ minh không phát giác, khi hai người kia đang nói chuyện với nhau vương võ cũng nghe được, tay đều phát run. Không thể nào, vương gia chịu thương thật sự nặng như vậy, hoàng thượng phải phái danh y tới nghĩa là vô cùng nghiêm trọng.

Vương võ từ đáy lòng rất bội phục nguyên vương, mình còn chịu ân huệ của ngài mới được sống những ngày không cần ẩn thân, không cần làm ám vệ đến khi chết cũng không có ai hay.

Không được rồi, phải thương lượng lại với chu văn xem có cách nào nói cho thiếu gia chuyện của vương gia, để thiếu gia đến giúp vương gia.

“ca ca, hôm nay lão sư khen đệ.”

“đương nhiên rồi, oa nhi của chúng ta là lợi hại nhất. Ca ca đã ninh canh đậu xanh ngươi thích cho ngươi về uống.”

“đệ thích nhất canh đậu xanh ca ca làm, vừa ngọt vừa mát, ăn ngon nhất.”

“đúng là con sâu tham ăn, chỉ biết có ăn thôi.”

“ca ca sao lại nói đệ như vây. Đệ giận rồi, hừ, không ăn.”

“được được được, là ca ca không đúng, ca ca xin lỗi. Oa nhi độ lượng, đừng giận ca ca.”

“ca ca, buổi tối phải kể chuyện cho ta nghe mới được tha thứ.’

“được được được, ca ca sẽ kể chuyện.”

Oa nhi thế này mới cao hứng, vui vẻ kể lại chuyện ở tư thục hôm nay. Đỗ vĩ minh nhìn oa nhi hoa chân múa tay vui sướng thì cảm thấy rất vui mừng. Oa nhi từ sau khi đến tư thục đi học, tính cách càng sáng sủa lên không ít, có bạn cùng học cùng chơi, cũng có thể biết chữ đọc sách, đỗ vĩ minh cảm thấy chỗ tiền học phí đắt đỏ coi như không phí chút nào.

Canh đậu xanh là đỗ vĩ minh đã đun từ một ngày trước, đậu xanh bách hợp và đường phèn đun một canh giờ, chờ cho nguội rồi để vào giếng nước cả đêm, ngày hôm sau tiếp tục dùng nước giếng ngâm, uống vào như được cho đá, nhưng mùi vị còn tốt hơn nhiều. Đúng rồi, về sau có thể làm thêm một ít bán trong cửa hàng.

“vương võ, đi múc canh đậu xanh đi, cho mỗi mọi người một chén.”

Vương võ vội vàng đi múc, trong nhà có nhiều người, tám người một người một chén lớn, trong nồi cũng không còn thừa bao nhiêu. Canh đậu xanh vào mùa hè là thứ tốt, thanh nhiệt hàng hỏa, đặc biệt là với những người phải ở trong bếp chịu nóng nấu ăn, được uống một ngụm canh đậu xanh lạnh như nước băng là một chuyện rất đáng hưởng thụ.

Trời nóng, mọi người đều không có khẩu vị, cơm chiều chỉ nấu cháo đậu xanh gạo lứt đơn giản, ăn kèm với bánh bao. Sau bữa chiều còn có dưa hấu, mọi người ăn rất ngon.

Bọn vương võ trước nay đều trực tiếp lấy nước ở trong sân tắm, đỗ vĩ minh ban đầu không chú ý, về sau mới phát hiện tích xuân và liên thu đều không có cách nào chỉ có thể làm vậy. Vì thế đỗ vĩ minh liền đặc biệt mua cho bọn họ một cái chậu gỗ lớn để bọn họ có thể tắm rửa ở trong phòng.

Đỗ vĩ minh không quen tắm nước giếng, nước giếng rất lạnh, tắm không cẩn thận có thể bị cảm, nên chuẩn bị cho mình một cái thùng gỗ lớn. Oa nhi được hắn mưa dầm thấm đất, mùa hè cũng sẽ dùng nước ấm để tắm.. Đỗ vĩ minh phát xà phòng cho mọi người, dặn bọn họ phải chú ý vệ sinh.

Có điều sau khi biết được xà phòng mỗi khối 30 văn thì đám nhân bình không ai nỡ dùng, đỗ vĩ minh phải giải thích một phen, mọi người mới dần dần tiếp nhận. Thực ra thứ hắn làm tiền vốn không đáng là bao, nhưng làm hơi mất công, để nhà mình dùng vẫn được.

“chu văn, ta buổi chiều nghe khách nhân nói vương gia hình như bị trọng thương, hoàng thượng đã phái vài vị ngự y qua.”

“không thể nào, nghiêm trọng như vậy ư.”

“ừ. Bằng không chúng ta đem tình huống của vương gia nói cho thiếu gia đi. Nếu có hỏa dược của thiếu gia thì chắc chắn không thành vấn đề.”

“nhưng vương gia không phải vẫn không cho chúng ta nói ra thân phận của ngài ư.”

“hiện tại làm gì có cách nào tốt hơn, nếu vương gia thực sự có chuyện không hay, thiếu gia biết được cũng sẽ không vui vẻ.”

“vậy bằng không chúng ta hiện tại đi nói luôn nhé?”

“để ngày mai đi, hiện giờ oa nhi chắc đã ngủ, hai ta nghĩ lại xem nên nói thế nào, tối mai sẽ đem tình huống nói hết cho thiếu gia.”

“được.”

Đỗ vĩ minh chiều hôm trước trở về liền làm hai nồi canh đậu xanh bách hợp lớn, 1 bát canh ngân nhĩ hạt sen, hai nồi sữa đậu nành lạnh, để hôm nay bán thử trong cửa hàng. Nếu bán tốt thì sẽ làm thêm nước mơ.

Sữa đậu nành vốn để bán buổi sáng, sau khi vào hạ, sữa đậu nành nóng không bán được bao nhiêu. Đỗ vĩ minh hôm nay bảo bọn chu văn cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ sữa đậu nành lạnh, không ngờ lại rất được hoan nghênh, không ít người ăn xong còn mang một chén trở về. Sữa đậu nành lạnh hương vị không hề tệ, thực sự có một một phen phong vị khác.

Lượng bán ra tốt hơn dự đoán, từ sáng sớm canh đậu xanh đã bán hơn phân nửa, xem ra cứ như thế thì đến trưa sẽ không đủ. Đỗ vĩ minh vội bảo bọn tích xuân ở trong phòng bếp trong sân nấu thêm. Giá bốn văn tiền một chén quần chúng phổ thông vẫn có thể chấp nhận

Đến chiều, đỗ vĩ minh kết toán lại, quả nhiên so với ngày hôm qua hơn một trăm văn, trừ đi phí tổn cũng kiếm về được 90 văn. Canh đậu xanh cùng sữa đậu nành bán được tốt hơn, canh ngân nhĩ hạt sen đắt hơn ít người ăn, nên không bằng. Ngày mai làm ít đi một chút, nấu nửa nồi là đủ.

“thiếu gia, buổi tối thiếu gia đến phòng chúng ta một chút được không, chúng ta có một số việc muốn thương lượng.”

“được, chờ ăn cơm xong ta sẽ qua.”

“dạ, thiếu gia.”

Ăn xong cơm chiều, đỗ vĩ minh để oa nhi luyện chữ trong phòng, những người khác đều tự nghỉ ngơi.

“chu văn, vương võ, các ngươi muốn nói gì, thấy các ngươi hai ngày nay như có rất nhiều tâm sự.”

“thiếu gia, có một chuyện chúng ta vẫn muốn nói với thiếu gia, nhưng lại sợ thiếu gia biết được sẽ giận.”

“sao thế, chẳng lẽ là chu văn muốn cưới vợ? Vậy thì có gì đáng giận, hay là vương võ làm chuyện xấu gì?”

“sao có thể, thiếu gia, ta sao dám làm chuyện xấu gì chứ?” vương võ vội vã giải thích.

“thiếu gia, ta cũng không nghĩ tới chuyện cưới vợ, thiếu gia đừng trêu đùa ta.”

“được, các ngươi đừng nóng vội, cứ từ từ nói, ta nghe xong cam đoan không tức giận, được chưa?”

Chu văn liền đem chuyện cảnh nguyên là vương gia nói ra hết. Cảnh nguyên sau khi bị thương được cứu thì ở lại thôn một thời gian, khi đi rất cảm kích đỗ vĩ minh nhưng lại sợ hắn một mình sống vất vả, nên đem hai người bọn họ tới làm người hầu cho hắn vân vân.

“cảnh nguyên thực sự là nguyên vương ư?” Đỗ vĩ minh vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn hai người.

“đúng vậy, chính là nguyên vương.”

trong lòng đỗ vĩ minh thấy phi thường khiếp sợ, cảnh nguyên sao lại là vương gia. Nhất thời có chút không biết làm sao, không thể nào, vương gia, còn một vương gia biết đánh giặc. Không đúng, quan trọng là cảnh nguyên hiện tại đang bị thương.

“vậy cảnh nguyên có phải thật sự bị thương không?”

Chu văn lấy thư ra giao cho đỗ vĩ minh, đỗ vĩ minh sau khi nhìn thấy thư thì xác nhận cảnh nguyên thật sự bị thương.

“các ngươi sao đến giờ mới nói cho ta biết?”

“thiếu gia, thiếu gia hãy đến giúp vương gia đi.”

“thiếu gia, thiếu gia hãy đem hỏa dược mới làm được dạy cho vương gia, vậy thì chắc chắn có thể giúp đỡ rất nhiều.”

Quả nhiên là vì cái này, đỗ vĩ minh lúc trước vẫn không hiểu rõ vì sao chu văn và vương võ đến giờ mới nói ra chuyện cảnh nguyên chính là nguyên vương. Nghĩ đến cảnh nguyên hiện tại tọa trấn biên quan lại bị thương, chắc hai người chính là muốn mình dạy bọn họ cách làm hỏa dược. Thứ này chính là chiếc hộp pandora, sau khi mở ra thì không giữ lại.

“các ngươi để ta nghĩ kĩ một chút.”

Đêm nay cả ba người đều thức trắng một đêm, đỗ vĩ minh còn mải tiêu hóa chuyện cảnh nguyên chính là nguyên vương. Biết được thân phận của cảnh nguyên rồi thì rất nhiều chuyện cũng liền dần dần rõ ràng.

Ví dụ như vì sao hắn bị thương rồi được mình cứu, vì sao khi đi không từ giã, vì sao ra tay hào phóng như vậy,.. Nhưng lại có càng thêm nhiều điểm mơ hồ, mình cứu hắn thì cho lại chút bạc là được, vì sao phải lo lắng an bài chu văn và vương võ tới làm người hầu cho mình, vì sao lại trở lại thôn thăm mình, vì sao lại để bụng với mình như vậy. Thật sự là vì mình là ân nhân cứu mạng của hắn ư? Hay là như cảnh nguyên nói mình là bạn của hắn.

trong lòng đỗ vĩ minh thấy rất nghi hoặc, nhưng đối với chuyện dạy cảnh nguyên hỏa dược, đỗ vĩ minh đã có quyết định. Chờ sáng mai sẽ nói với chu văn vương võ.