Editor: Waveliterature Vietnam
"Anh… Không có gì. Không đúng, anh gạt tôi!"
Theo bản năng cô muốn tránh ra khỏi người đàn ông.
Chỉ tiếc hai tay anh ta đã chống ở phía sau một cách vững chắc khiến cô không thể động đậy được.
Trì Vi nghĩ trước nghĩ sau, xác định rằng Bạc Dạ Bạch không hề suy yếu, nhất thời cô có cảm giác mình bị lừa gạt!
Hắn lừa gạt cô dễ dàng như vậy, chỗ nào là không có sức đi lên lầu chứ.
" Hừm, tôi lừa đại tiểu thư."
Không có bất kỳ chột dạ nào, Bạc Dạ Bạch chỉ hờ hững thừa nhận sự thật này.
Hắn nghiêng nhìn thân thể Vi Vi với mái tóc dài, bộ y phục đính đá Renly màu xanh lung linh, khoe vóc người duyên dáng và làn da trắng như tuyết được để lộ ra bên ngoài.
Không thể phủ nhận rằng cô là báu vật trời sinh, càng óng ánh rực rỡ, càng lôi kéo người ta đổ xô tới.
Khi nãy ở dưới lầu, chỉ đứng thôi, cô cũng đã như hoa thơm cỏ lạ, hễ ai là đàn ông ở đây, chắc chắn ánh mắt sẽ bị đánh rơi trên người cô.
Thân là một người đàn ông bình thường, anh ta biết ánh mắt của những người kia không hề trong sáng, dơ bẩn, tạp nham, rõ ràng là đang khinh nhờn cô.
Không hiểu sao hắn có chút không thích, giống như là thứ thuộc về chính mình đang bị đem đi chia sẻ cho người khác.
Bỗng nhiên ánh mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, thuận miệng hỏi một câu: "Đại tiểu thư, cô cùng "Tôi thần dưới váy" không."
Tôi thần dưới váy.
Đôi mắt sáng của Trì Vi chớp nháy, trong đầu liên tưởng đến cái gì đó, phủ nhận nói: "Lão sư, ý anh nói… A Tầm."
Tiếng nói vừa dứt, cô nghĩ A Tầm nữ cải trang nam, không nhịn được cười mà giải thích: "Tôi cùng A Tầm.. Tuyệt đối không thể! Chúng tôi hoàn toàn trong sáng…"
Thấy vậy Bạc Dạ Bạch không nói thêm lời gì nữa, người hắn chỉ không bao gồm Cung Tinh Tầm.
Có thể những người đàn ông khác mang ý đồ xấu, chỉ có Cung Tinh Tầm… Xác thực không thể, vĩnh viễn không!
Lúc này ý cười của Trì Vi hơi thu lại, nửa thật nửa giả nói chuyện: "Lão sư, người đàn ông trên tinh thần của ta, là Hoắc Đình Thâm. Nhưng người trên thực tế, chỉ có anh! Tất cả những người còn lại, tôi … đều không thấy hứng thú!"
Hoắc Đình Thâm
Nhiều lần được nghe cái tên này, dưới lớp mặt nạ ánh mắt Bạc Dạ Bạch như sâu hơn, như có một thông điệp nguy hiểm.
Bỗng dưng anh ta áp sát tai cô, tiếng nói nhè nhẹ say lòng người: " Bởi vì một lọ nước hoa của tiểu thư giá hàng nghìn đô, đàn ông bình thường không nuôi nổi."
Đầu tiên Trì Vi có chút kinh ngạc, sau đó nhíu mày chăm chú giải thích: "Là do lọ Nữ hoàng Hoa hồng thuộc về bản giới hạn, giá cả không thể vượt xa giá trị. Kỳ thực, tôi cũng không khó nuôi dưỡng…"
Nói đến đây Trì Vi cảm giác có chút quái dị, giống như là… muốn làm cho anh ta nuôi bản thân mình!
" Xác thực, đại tiểu thư không khó nuôi dưỡng…"
"Không cần lo lắng, anh là người đàn ông tôi bao dưỡng, chắc chắc là do tôi! Đương nhiên, ta xác thực quá đắt giá, không nói đến những người đàn ông khác, anh khẳng định không nuôi nổi. Sau này, nếu có tính ái muốn kết hôn, đừng tìm loại bạn gái như tôi, một chút cũng không đáng…"
Bạc Dạ Bạch đang nhẹ nhàng nói một lời, vừa mới ra khỏi miệng Trì Vi đã ung dung thêm một lời, làm hắn cân nhắc điệu bộ.
Nghe thấy những điều cô nói, anh ta thuận miệng đáp lại một câu: "Không hề đắt, đại tiểu thư rất xứng đáng."
" Đây là chuyện cả đời, không thể tùy tiện phô trương, hãy tìm cho mình một hiền thê lương mẫu…"
Trì Vi muốn tiếp tục khuyên thì bỗng dưng anh ta ôm lấy vòng eo cô, mùi lãnh hương quanh quẩn vây ấp, cắt đứt lời nói còn lại.
"A…"
Ngay lập tức cô trợn mắt lên, có cảm giác đôi môi mỏng của anh ta man mát.
Không chỉ vậy, phía sau chính là vách tường, hắn đã tới gần mạnh mẽ nắm cổ tay cô, chỉ có cảm giác mát mẻ trượt vào trong kẽ hở, mười ngón tay siết chặt vào nhau.
Mạnh mẽ và hung bạo, Bạc Dạ Bạch vẫn trước sau như một, có chút không quá phù hợp.
Nhưng không rõ làm sao, Trì Vi chỉ cảm thấy tim mình đập hỗn loạn, thân thể sinh ra một vệt nóng ran.
Lại vào lúc này Bạc Dạ Bạch buông cô ra, nhẹ nhàng nói một lời: "Đối với một cô gái như đại tiểu thư, có thể chấp nhận trả giá."
Cô không hề nghĩ tới anh ta sẽ dừng lại không tiếp tục nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy trống rỗng, từ từ mở mắt nhìn, đôi mắt sáng như sao hiện ra một sự oan ức.
Thấy vậy, dưới lớp mặt nạ kia Bạc Dạ Bạch nở một nụ cười hiếm hoi: "Ngoan, có người ở đây không tiện lắm. Chuyện thân mật, trở về rồi chúng ta hãy nói.."