Editor: Waveliterature Vietnam
Đêm tối mùa đông, cả bầu trời đều một màu, gió biển cũng không ngừng thổi, lạnh giá đến tận xương.
Trì Vi đứng một chỗ, nghe người đàn ông trước mặt chất vấn một câu, lấy tay vòng ôm lấy bản thân tự sưởi ấm, âm thanh hết sức nhẹ nhàng mà bay bổng: "Hoắc đại ca, tôi vẫn nhớ...Sáu năm trước, ngay thời điểm tôi tuyệt vọng nhất,bất lực nhất, thời điểm mà tôi chẳng còn lại gì cả thì anh lại xuất hiện, cứu rỗi tâm hồn tôi."
Lời vừa dứt, mắt cô hơi nhắm lại, lời từ đáy lòng tiếp tục thốt ra: "Sáu năm này, anh cùng với tôi lớn lên, thật sự là quãng thời gian hết sức vui vẻ. Vì thế cho nên, từ trước đến nay tôi đều rất cảm kích anh, cảm thấy... Anh nhất định phải là của tôi!"
Đối với Hoắc Đình Thâm, có phải là yêu hay không, chính cô cũng không biết, thật sự không biết.
Chỉ biết rằng cô muốn có được hắn, nhất định không được đánh mất hắn!
Nếu như thật sự đánh mất Hoắc Đình Thâm, ai sẽ là người che lấp đi khoảng trống trong lòng mình đây?
Nghe thấy vậy, Hoắc Đình Thâm nhất thời cũng không hề hiểu được, chỉ là cảm thấy câu trả lời của cô không hề giống với những gì hắn nghĩ.
Ít nhất, Lê Tuyết Tâm cũng nói rất đúng, cô gái này cho dù phản ứng ra sao cũng đều không giống...
Đang yêu bản thân say đắm đến mức si tình!
Đột nhiên dừng lại, Hoắc Đình Thâm hơi thở bỗng cứng lại, cảm giác dường như bản thân không đúng.
Cô yêu bản thân hay không yêu bản thân, cũng không phải là vấn đề quan trọng nữa, đây cũng không phải là mấu chốt của vấn đề, không phải sao?
Dù sao thì tình cảm của hắn đối với Trì Vi cũng chỉ giống với Lan Tây, vẻn vẹn cũng chỉ là tình anh em, không có gì khác.
"Vi Vi, em biết rõ, tôi không yêu em. Nếu như em thật sự có tình cảm với tôi, chi bằng nên dừng lại, đừng để mọi chuyện giữa hai chúng ta đi xa hơn nữa..."
Hoắc Đình Thâm bình tĩnh nói, trong lòng đột nhiên nảy lên suy nghĩ kỳ lạ.
Lần này, Trì Vi không còn muốn trả lời, ánh mắt lạnh buốt như băng, cứ vậy lạnh lùng rời đi.
Nhìn bóng lưng cô càng ngày càng khuất dần, đến mức mơ hồ không rõ.
Bỗng dưng, Hoắc Đình Thâm khẽ nhíu mày, cảm thấy lồng ngực cực kỳ đau đớn.
Ngay từ lúc mới bắt đầu, Lan Tây gọi điện không ngừng khóc tố, nói là tận mắt chứng kiến Trì Vi ở bên ngoài bao dưỡng đàn ông, dẫn hắn đến dự vũ hội của nhà họ Lệ.
Lúc đó, hắn đang ở một tiệc rượu, bàn chuyện hợp tác làm ăn, đột nhiên nghe được chuyện này, cũng hoàn toàn vô thức lập tức rời đi, lái xe một mạch đến đây, kiên trì chờ cô xuất hiện.
Hắn không tin, Trì Vi bao dưỡng đàn ông là có thật, một chút cũng không thể tin!
Cuối cùng, lúc Trì Vi xuất hiện, cô lại đi cạnh một người đàn ông xa lạ, minh chứng cho điều Lan Tây nói hoàn toàn đúng.
Vào thời khắc đó, hắn cảm thấy bản thật thực sự đang bị phản bội, phẫn nộ, đau lòng, không thể nào kiểm soát được lý trí.
Thậm chí bản thân còn cư xử hết sức khác thường, một chút cũng không giống bình thường.
Đột nhiên, Hoắc Đình Thâm ngừng lại một lúc, nhớ lại từng chi tiết đã xảy ra.
Biểu hiện của mình tối nay liệu có khải... Quá mức gay gắt?
...
Xa xa, Trì Vi đến đến bên cạnh bờ biển, dừng lại bên cạnh xe ô tô.
Chỉ là yên lặng nhìn người đàn ông với bóng lưng gầy gò đang đứng dưới đèn đường, không ngừng ho khan, tiếng ho hết sức mệt mỏi.
"Lão sư..."
Trì Vi theo bản năng gọi tên, sau đó nhanh chóng bước về phía trước.
Rút ngắn khoảng cách mới phát hiện ra trong tay Bạc Dạ đang cầm một chiếc bình nhỏ, lấy ra một viên Dược Hoàn, chậm rãi thả vào miệng.
"Không phải tôi đã bảo anh đi đi sao, sao vẫn còn ở đây? Nếu vậy nên đi bệnh viện..."
Vội vã hỏi, nhìn ánh sáng đèn đường chiếu rọi người đàn ông bên dưới, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch hết sức mệt mỏi, trắng nhợt, trái tim Trì Vi bỗng thu lại.
Chợt, cô đưa tay vỗ trán một cái, mang theo cảm giác hối lỗi: "Xin lỗi, tài xế không biết Lão sư, lẽ ra tôi nên nói một tiếng trước mới phải!"
Vị trí đứng ở đây thật sự rất hẻo lánh, lại là sáng sớm, cho nên rất ít xe taxi ngang qua.
Ban đầu tới đây, dự định hóa trang nên tự lái xe đến.
Bây giờ, Trì Vi nhắc đến tài xế, nhân lúc Hoắc Đình Thâm tức giận không ngừng đã kích nên cũng quên nói trước với Bạc Dạ Bạch... Hơn nữa, Bạc Dạ Bạch cũng không hề quen biết Bạc Dạ Bạch, không tìm được chỗ đậu xe, làm sao có thể rời đi được.
Đều do bản thân cô, nhất thời cân nhắc không chu đáo.
Nghĩ đến đây, nhìn thân thể mệt mỏi của Bạc dạ Bạch, Trì Vi định đỡ hắn lên xe.
Vội đưa tay ra, còn chưa đụng tới được cánh tay người đàn ông.
Đột nhiên, Bạc Dạ Bạch lùi về sau một bước, lãnh đạm tránh ra xa.
Thấy thế, Trì Vi hơi run run, nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của người đàn ông bên tai: "Đại tiểu thư đã thực hiện được mục đích của bản thân, tại sao lại không ở bên trong giải thích ho vị hôn phu của mình?"