Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 240: Trì Vi khóc nức nở, oan ức hướng về phía người đàn ông €�Bạc Dạ Bạch, ta hận ngươi!”

Editor: Waveliterature Vietnam

Gặp phải những ngón tay của Bạc Dạ Bạch, Trì Vi mệt mỏi nghiêng người tách đầu ra, tiếp tục nghe anh ta nói: "Không phải đã có người cứu đại tiểu thư sao."

Với giọng điệu bình tĩnh của Bạc Dạ Bạch, Trì Vi không tài nào kiềm chế nữa, âm thanh sắc bén và gay gắt: "Làm sao, tôi không bị người ta làm nhục, lão sư rất thất vọng à.":

"Chuyện như vậy, làm sao tôi phải thất vọng."

Bạc Dạ Bạch không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại, nhẹ nhàng thu cánh tay về, cả người lành lạnh.

Xung quanh mưa phùn vẫn không ngừng rơi xuống, còn thái độ của anh ta thì giống như một mũi khoan đau đớn vào lòng người… Nhớ lại khoảnh khắc vừa mới đây thôi, kém chút nữa bản thân đã bị tên biến thái Qúy Thiên Trạch kia cưỡng bức, thật sự là cảm giác bất lực và tuyệt vọng đến tận cùng.

Và cuối cùng Trì Vi bị kích động, căm giận đối đầu với anh ta: "Bạc Dạ Bạch, ngươi là đồ khốn nạn, quái vật, ác quỷ.

Tình cảnh của bản thân lúc đó, là người xa lạ thì họ đã báo cảnh sát giúp đỡ, còn hắn, không thèm để ý chút nào, bỏ mặc cô ở lại nơi đó.

Vậy mà bây giờ anh ta chẳng có dáng vẻ gì là hối lỗi, Trì Vi không thể tưởng tượng được, trên đời này làm sao lại có loại người như vậy.

Còn nhớ ở Lễ hội khiêu vũ của Lệ Gia, khi bản thân kém chút nữa bị làm nhục anh ta đã cứu cô kịp thời.

Hóa ra thì hắn có thể cứu rỗi bản thân trong phút chốc nhưng cũng có thể ở khoảnh khắc tiếp theo… Đem mình ném vào vực sâu!

"Đại tiểu thư, không được phép ăn nói thô tục."

Vào lúc này Bạc Dạ Bạch chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu rất hững hờ.

Ngay lập tức Trì Vi như một con mèo xù lông, lồng ngực chập trùng lên xuống không thể nói ra thành lời, đưa ngón tay run run chỉ về phía anh ta: "Bạc Dạ Bạch, ngươi…"

Bây giờ Trì Vi không biết nên hình dung về hắn ra sao.

"Hận tôi sao?"

Đột nhiên Bạc Dạ Bạch giơ tay nắm chặt ngón tay đang chỉ có cô, hỏi một câu ẩn ý khác.

Hầu như không cần nghĩ ngợi quá nhiều, Trì Vi thừa nhận: "Đúng, ta hận ngươi! Bạc Dạ Bạch, ta hận chết ngươi…"

Nói xong lời này, Trì Vi trông chẳng khác nào một bông hoa tường vi bị mưa gió xé tan sự đẹp đẽ vốn có của mình.

"Tại sao."

Khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vẫn thanh tú và nhẹ nhàng như một đóa sen, không phải là Trích Tiên mà còn hơn hẳn thế, rất cuốn hút.

"Bởi vì, cô tin ta, coi ta là đường lui của mình. Bởi vì cô chắc chắn ta sẽ không thờ ơ lạnh nhạt… Hay là vì, ta là người có nghĩa vụ nhất định phải cứu cô."

Không đợi Vi Vi trả lời, Bạc Dạ Bạch đã dùng giọng nói bình tĩnh, đầy lơ đãng để biểu lộ sự tàn nhẫn khôn xiết của mình.

Trì Vi cắn môi, đối với câu nói của anh ta, cô cảm thấy thật nặng nề và như muốn nghẹt thở.

"Vậy theo cô tôi là ai. Bạn bè, huynh muội, người yêu… Tất cả đều không phải! Nếu như vậy cô dựa vào cái gì mà hận tôi."

Những lời nói này của Bạc Dạ Bạch làm Trì Vi không có cách nào phản pháo, trong lòng cô lại càng ngột ngạt hơn. Nhìn cô gái dính mưa ướt nhẹp cả người run rẩy đầy chật vật con ngươi của Bạc Dạ Bạch như mờ đi hẳn, vẫn không hề có một sự yêu thích nào: "Trì Vi, từ lâu tôi đã nói, cõi đời này muôn vạn chuyện biến hóa, ắt sẽ có chuyện không như cô mong muốn!"

"Bạc Dạ Bạch, không cần ngươi dạy ta! Ta hận ngươi thì chính là hận ngươi… Dù cho ngươi có nói gì thì điều này vẫn sẽ không bao giờ thay đổi!"

Tiếng nói của Trì Vi chứa đựng muôn phần nức nở, hầu như không nghe rõ điều gì, chỉ thấy cô ta đang hướng về phía Bạc Dạ Bạch mà phát tiết và oán hận.

Nhưng mà trong mắt anh ta, cô vẫn chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện, Bạc Dạ Bạch hơi cúi người, giơ tay vò đầu cô: "Rất oan ức, đúng không?"

Âm điệu cuối của câu nói được vút lên như muốn áp bức lòng người.

"Cô hận tôi là đúng thôi. Chỉ là Trì Vi à, suy cho cùng thì nguyên nhân cũng là vì tôi ở đó nhưng lại từ chối ra tay cứu cô… Nếu như tôi không có ở đó? Thì bây giờ, nếu như cô bị làm nhục thì người cô nên hận là ai."

Bạc Dạ Bạch lại lần nữa vô tình, không thèm để ý đến điều gì lại lạnh lùng nói một câu đầy thương tiếc: "Trì Vi, không ai có thể chở che cho cô nhiều lần. Càng không có người nào che chở cả một đời… Cô hiểu không."